Hồi 10: Giáng sinh êm đềm (46)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"New Year tree on Manezhnaya square" - Mikhail Bobyshev.

-----

Tôi và An cùng nhau đi qua các dãy phố. Mùa này là mùa lễ hội nên mọi người từ khắp nơi đổ về. Trên khắp các nẻo đường hương thơm từ kẹo marshmallow thoang thoảng. Tôi chẳng thể mê nổi cái thứ kẹo ngọt này. Nếu như An không thích nó đến mức độ cứ kéo tôi vào trong thì chắc chắn tôi sẽ không bao giờ nếm thử. Tôi chẳng nhớ đây là lần thứ bao nhiêu mình ăn kẹo, là do ăn quá ít tôi không thể nhớ nổi, hay do ăn quá nhiều tôi chẳng thể đếm được. Tôi sợ hãi những thứ kẹo có hương vị ngọt ngào. Rồi bỗng nhiên hôm nay tôi chẳng còn sợ nữa, cũng chẳng cần phải nhớ tới bao nhiêu lần ăn làm gì, tôi chỉ cần nhớ tới hôm nay thôi là đủ, hôm nay được đi bên cạnh An, hương vị kẹo ấm áp, hương vị kẹo ngọt ngào, mềm mềm và xốp xốp như một thứ quà lạ được lướt qua trong đời. 

Những quả bóng trang trí bên trên các cây thông noel phản chiếu, trước mắt tôi có hàng ngàn ngôi sao tỏa ánh sáng lấp lánh, mang theo không khí của một mùa lễ giáng sinh tràn về. Từng tiếng chuông nhà thờ vang lên, phía đằng xa một tốp người xếp hàng ngay ngắn đứng đồng thanh ca hát. Trong vô số đoạn hát tôi nhớ được một vài câu như sau:

"Cha nói, hỏi, con sẽ được đáp ứng

Hãy tìm, tìm sẽ thấy

Gõ cửa, cửa sẽ mở". Có bao nhiêu ngôi sao để làm gì cơ chứ? Bây giờ có bao nhiêu ngôi sao thì lòng tôi mới đủ? Tôi chớp mắt, trước mắt tôi nhòe đi, tôi chẳng cần một ngôi sao nào nữa vì trước mặt tôi đã là một ngôi sao. 

An kéo tôi qua hết chỗ này đến chỗ khác. Mái tóc đỏ rực của An làm chúng tôi chẳng thể nào lạc được. Chẳng phải trước đó thằng An đã nói là không thích đi dạo rồi sao. Cái thằng nhóc con này lúc nào cũng tự lừa mình dối người. An thích cái cảm giác được đi bên cạnh tôi, ôm chặt tôi vào lòng. An hào hứng mua cho tôi những món ăn thật ngon để được ngắm nhìn tôi nhìn nó thật ngọt ngào. Tôi vui vẻ cầm trên tay một nửa trái bắp mà thằng An mới mua. An còn cẩn thận đặt lên một tờ báo, dặn dò tôi cẩn thận. "Này, em cầm cẩn thận đấy, trái bắp còn nóng lắm".

Tôi mỉm cười thật tươi, cắn nhẹ từng hạt bắp. Từng hạt bắp vỡ ra, tỏa đều trong khoang miệng. Ban đầu những hạt bắp có hương vị đậm đà từ nhiều lớp gia vị, ví dụ như mỡ hành, sau đó đầu lưỡi chậm cảm nhận đến hương vị nguyên bản,... hương vị ngọt thanh dịu từ trái bắp được hái trên cánh đồng cao nguyên từ buổi ban sớm. Hạt bắp được nướng vàng giòn, dai dai ngon sừn sựt, đôi chỗ có màu nâu sậm do bị nướng cháy xém nhưng không ảnh hưởng nhiều đến hương vị tổng thể, xếp thẳng đều tăm tắp, đều và thẳng như nụ cười của An. Tôi đã si mê thằng An đến mức nào mà chỉ nhìn trái bắp cũng tưởng tượng ra hình ảnh của thằng An vậy...

Con người khi ở trong trạng thái si mê rồi thì nói cái gì cũng bị hỗn loạn hết. Tưởng đang trong thực tại mà cứ ngỡ trong mơ, tưởng ở trong cơn mơ mà hiện hữu trước mặt. Có mấy ai giữ được bình tĩnh khi đứng trước người con trai mà mình thích cơ chứ.

Chuyến đi dạo vẫn chưa dừng lại ở đó. Thằng An sẽ mua bất cứ thứ gì mà nó nhìn thấy cho tôi ăn thử. Bánh tráng trên cao nguyên, kem tươi phủ dâu tây, khoai tây nướng mỡ hành, bánh mì gừng hình người, kẹo gậy vị bạc hà, pudding chỉ pudding,... Ôi, ôi, cái gì An cũng muốn cho tôi thử một tí đến mức độ mà cái bụng tôi không tài nào chịu đựng được nữa. Có phải An muốn vỗ béo tôi mập rồi sau đó nó sẽ bỏ tôi không.

_ An, mày muốn tao mập với xấu lên phải không. - Tôi phụng phịu.

_ Làm gì có chuyện đó cơ chứ. Hôm nay anh thấy em có vẻ hơi đói nên muốn cho em ăn thứ hết tất cả mọi thử ở thành phố Xanh này thôi. Tiện thể cho em nạp năng lượng để tí nữa chúng ta...

An cười một điệu cười dâm dục. Một ông lão từ phía xa tiến tới làm thằng An phải chấn chỉnh lại tác phong. _ Này hai đứa, ông thấy hai đứa đẹp đôi lắm, hai đứa có muốn chụp một tấm hình làm kỷ niệm không. 

Tôi mở mắt tròn xoe vì ngạc nhiên. Ở thời đại smart phone phát triển thế này rồi mà vẫn còn nghề chụp ảnh dạo cơ à. Tìm kiếm một người thợ chụp hình dạo thời buổi này phải nói khá khó đấy. Bây giờ người ta chỉ chụp hình máy ảnh vào những dịp lễ đặc biệt thôi, ví dụ như đám cưới hay dịp lễ tốt nghiệp, chứ bình thường thì điện thoại thông minh đã thay thế hết rồi. Cơ mà vào những dịp lễ đặc biệt như thế thì thường người ta sẽ thuê các studio chụp ảnh chuyên nghiệp chứ ai mà còn rảnh đi thuê mấy người già chụp dạo nữa. Bởi vậy khi vừa mới nhìn thấy ông thì tôi đã muốn nói: "Hế lô ông già nghèo khổ giữa mùa đông cô đơn", nhưng tôi không có vô học như thế, vừa nhìn thấy ông tôi đã có cảm giác như những ngày xưa cũ. Ông chỉ mong chúng tôi chụp một vài bức ảnh để giúp ông có một chút gì đó không khí của giáng sinh từ miền đất dĩ vãng, ngày mà ông vẫn còn đắt khách ấy.

P/s: Hôm nay mọi người hãy cùng Đờ Ức Đức và A Nờ An quay vlog Người già ăn gì Đờ Ức Đức cho đó tập ba không không ba nha. Đừng ai nói tôi bú fame của Nờ Ơ Nơ nha thật ra không phải đâu, không phải đâu chị ơi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net