Chương 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biến hóa đột nhiên, Vail theo tính phản xạ muốn rút súng, địa phương tay sờ đến lại không có gì, nhớ tới bản thân không mang súng. Cứ như vậy ngây người một cái, thanh âm của thiếu niên vang vọng vang lên. "Còn có chúng tôi." Lôi kéo thiếu nữ đi tới phía sau nhà giàu mới nổi.

Quân nhân khinh thường đối với hành vi của ba người này, thế nhưng hắn chỉ nhận vé, không nhận người, ba tấm này là vé không ký danh, nếu bọn họ trước hết nói có vé, như vậy bọn họ chính là hành khách, quân nhân cho đi.

"Các ngươi. . ." Vail phẫn nộ muốn tiến lên đánh người, thế nhưng quân nhân thế nào sẽ để hắn làm như vậy, tiến lên một cái, dùng cán sung hung hăng gõ, Vail thấy hoa mắt, bị áp trên mặt đất, bị vặn tay ấn đầu.

"Bọn chúng đoạt vé của bọn nhỏ." Vail kêu lên.

"Đó là vé không ký danh, ai lấy ra chính là của người đó, chúng tôi chỉ nhận vé." Quân nhân lãnh khốc nói.

Nhà giàu mới nổi cùng thiếu niên thiếu nữ lập tức theo quân nhân rời đi, lên trực thăng cách đó không xa, bọn họ xấu hổ chột dạ nhìn Đế cùng Tôn Hoàng, thậm chí có chuẩn bị bị đối phương giáo huấn, thế nhưng để cho bọn họ cảm thấy kỳ quái chính là Đế cùng Tôn Hoàng không nói gì, ba người tự nhiên không muốn tự làm mất mặt, ngồi ở một bên.

Trực thăng cất cánh, ba người nhìn năm người còn lại nơi kia, Vail rõ ràng còn muốn phản kháng, thế nhưng sau khi quân nhân nói gì đó, hắn liền từ bỏ, Ken cũng thu hồi tâm tình không cam lòng, ngoan ngoãn bị quân nhân cưỡng chế áp rời đi. Hai hài tử dựa sát ở bên cạnh người lớn, nước mắt khóc lem gương mặt đáng yêu.

Chớ có trách ta, ta chỉ là không muốn chết mà thôi.

Thông qua trực thăng có thể thấy đoàn người phía dưới chắn kín ở phía trước thuyền,, nhà giàu mới nổi cùng thiếu niên, thiếu nữ dứt bỏ áy náy của bản thân, nhiều người như vậy, chính phủ không có khả năng mặc kệ, vì vậy bọn họ nhất định có thể lên thuyền, bọn họ chỉ là đi trước một bước, chính là như vậy, bọn họ không hại người.

Trực thăng rất nhanh đã đáp xuống, một nhân viên công tác tiến lên tiếp đãi Đế cùng Tôn Hoàng, hai vị này không giống với phú hào khác, bọn họ cung cấp trợ giúp cực đại ở trong kế hoạch thuyền cứu nạn, cũng là người hợp tác của chính phủ.

"Tôn Hoàng tiên sinh, Lạp Pháp tiên sinh, hoan nghênh đi tới thuyền cứu nạn." Nhân viên công tác này là Boer mà Đế cùng Tôn Hoàng quen thuộc. "Ba vị này là?" Đây là nguyên nhân nhiều thêm ba tấm vé kia, thế nhưng nhìn đoán không ra có bất luận quan hệ nào với hai vị này a.

"Người không quan hệ." Tôn Hoàng lạnh lùng trả lời.

Thần sắc Boer cứng đờ, người không quan hệ sẽ đem vé giá trị đếm trăm triệu, có thể cứu mạng cho bọn họ, thế nhưng thấy ánh mắt lãnh khốc không chút nào dao động kia của Tôn Hoàng, cũng không thể không tin. Thôi đi, ý nghĩ của kẻ có tiền. Nhìn ba người này, Boer đã có quyết định, nếu không phải người hai vị này lưu ý, như vậy cũng không cần phải đối đãi đặc thù.

Boer tỏ ý với quân nhân, đưa ba người này đến địa phương khác, quân nhân lĩnh mệnh, ba người cũng không có phản kháng đi theo, bọn họ có vé hơn nữa đã lên thuyền, bọn họ an toàn rồi, về phần cái khác, bọn họ tạm thời an toàn rồi.

"Hai vị xin theo tôi đến, tôi mang hai vị đến gian phòng." Boer lễ độ mời.

"Người bên ngoài, các người dự định làm sao?" Đi theo Boer, xuyên qua cửa sổ, nhìn người ngoài cửa, Đế hỏi.

Boer có chút chần chừ, sau đó nói, "Căn cứ dự đoán mới nhất, sau trường hạo kiếp này, hết thảy lục địa đều sẽ chìm, thế giới này sẽ trở thành thế giới hải dương. Tình huống hiện tại là, vật tư hiện có cung cấp nhân số hiện ở trên thuyền còn có thể kiên trì mấy năm, nếu như những người đó đều lên hết, như vậy những vật tư đó có thể duy trì mấy tháng, thế nhưng lại không cách nào bảo chứng nhân loại còn có thể tiếp tục sinh tồn. Hơn nữa, đã không còn lục địa cùng nước ngọt. . . ."

"Lương thực." Đế nói vấn đề chính yếu.

"Phải, đã không còn lục địa cùng nước, cây nông nghiệp phải sinh trưởng thế nào, dựa vào một chút bùn đất lấy lên trên thuyền, là không cách nào bảo chứng sự sinh tồn của mọi người. Cho dù tránh thoát trường hạo kiếp này, nghênh tiếp nhân loại cũng sẽ là tử vong." Boer tuyệt vọng nói, tình huống hiện tại bất quá chỉ là chết chậm.

"Nếu như ta có thể cung cấp đầy đủ thức ăn cùng nước ngọt, bọn họ có thể lên thuyền không?" Ngữ khí của Đế rất tùy ý.

Cước bộ của Boer dừng lại, quay đầu nhìn về phía hai người, hai mắt mở to, miệng nặc nặc muốn nói gì, nhưng không cách nào ra tiếng, một lát sau, Boer mới run giọng nói, "Ý của Lạp Pháp tiên sinh là?"

"Kỹ thuật trồng trọt không đất, cùng kỹ thuật chiết xuất nước biển." Hai sản phẩm thành quả của khoa học kỹ thuật toát ra từ trong miệng Đế.

"Có tư liệu không?" Boer kích động hỏi, nếu như hết thảy là thật, như vậy nhân loại liền được cứu rồi.

"Ta sẽ tự thân biểu diễn cho các người xem." Đế cười nói.

"Tôi lập tức đi thông tri bên trên, tổ chức hội nghị khẩn cấp. Tôn Hoàng tiên sinh, Lạp Pháp tiên sinh, đây là gian phòng của hai vị." Lúc này cũng vừa vặn đến gian phòng của Đế cùng Tôn Hoàng, Boer sau khi mở cửa ra, "Hai vị, xin không nên rời đi, một hồi, tôi sẽ tới thông tri hai vị họp." Sau đó cấp tốc báo cáo hướng cấp trên.

Hai người đi vào phòng, bố trí rất đơn giản, gian phòng cũng không được tính là lớn, thế nhưng để cho Tôn Hoàng cao hứng chính là, phòng này chỉ có một tấm giường. Boer trải qua quan sát, xác định hai người là tình lữ, cho nên mới sẽ an bài như vậy.

Thấy trên mặt Tôn Hoàng hiện lên vui sướng, Đế vung tay lên, không gian của gian phòng lập tức mở rộng, một tấm giường nữa cũng xuất hiện ở trong phòng.

Nụ cười của Tôn Hoàng lập tức biến mất, nhìn Đế, vẻ mặt đáng thương, bất quá cũng chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp nhận hiện thực.

"Đế, vì sao muốn cứu bọn họ?" Đế của hắn không phải nhân sĩ thiện tâm như vậy, sẽ không vô duyên vô cớ cứu người. Tôn Hoàng một bên từ trong không gian lấy ra hoa quả không ô nhiễm Eden cung cấp, đặt lên bàn, một bên hỏi.

"Thú vị mà thôi." Đế ngồi xuống.

Tôn Hoàng cũng ngồi xuống, cầm lấy một quả táo, thuần thục gọt vỏ, cắt thành miếng nhỏ.

"Nhiều người mới thú vị, nếu như đều chết hết, liền không thú vị, dã tâm của nhân loại, sau khi yên ổn tất sẽ xuất hiện, tranh đoạt quyền lợi cũng không thể tránh." Đế cầm lấy một miếng Tôn Hoàng gọt xong để vào trong miệng, thong thả nhấm nháp, nuốt xuống.

"Sau đó, thuyền cứu nạn này không thể tránh khỏi xuất hiện hai giai tầng, một cái là giai tầng thống trị cao cao tại thượng, một cái là giai tầng không có bất luận tư nguyên nào lên thuyền. Chú ý tới hệ thống chính trị của thế giới này chứ?" Đế hỏi Tôn Hoàng.

"Thì ra là thế, đối với người ta mà nói tự do dân chủ đã quen, phải trải qua sinh hoạt cùng loại như nô lệ tự nhiên là không cam lòng, tự nhiên sẽ bất mãn, bất cam, sau đó phản kháng." Tôn Hoàng theo kịp tư duy của Đế.

"Trong mắt tên Ken kia có quang mang dã tâm, hơn nữa rất thông minh, chỉ cần hắn sống, nhất định sẽ nhấc lên sóng gió. Còn có Vail, vì hài tử, nhiệt huyết cùng tinh thần trọng nghĩa sẽ khiến hắn làm ra một số hành vi đối với chính phủ mà nói rất chán ghét." Lần nữa nuốt xuống một miếng táo, Đế cười nói.

Tôn Hoàng vươn tay, nâng lên cằm Đế, nụ cười biến mất, trên gương mặt chói mắt là cảm giác uy nghiêm quyết đoán mười phần, khiến người ta nhịn không được phục tùng cùng run sợ, thế nhưng hiện tại đối mặt biểu tình này chính là một vương giả khác, vì vậy nó không thể tạo được bất luận tác dụng nào.

"Anh chán ghét trong miệng em thốt ra tên của kẻ khác, cũng không thích em quan sát kẻ khác." Tôn Hoàng bá đạo nói, không chút nào che giấu sự ghen tỵ của bản thân. Ngón cái xẹt qua đôi môi non mềm của Đế, nhẹ nhàng vuốt ve, "Thật muốn ngăn chặn nơi đây há miệng." Cũng không che giấu dục vọng của bản thân.

Đế nhẹ nhàng chuyển đầu, thoát khỏi tay của Tôn Hoàng, Tôn Hoàng cũng không có giữ lại, tùy ý mặt Đế thoát ly từ trong tay.

Trước mặt Đế, Tôn Hoàng đem ngón cái đặt ở khóe miệng, vươn đầu lưỡi nhẹ nếm một chút, nở ra nụ cười mờ ám, "Thực ngọt." Ngả ngớn nói.

Đối với hành động trêu ghẹo rõ ràng như thế của Tôn Hoàng, Đế chỉ là nhếch mi, tiếp tục cầm lấy miếng táo để vào trong miệng, không nhìn hành động của Tôn Hoàng.

Tôn Hoàng không có làm chuyện quá phận hơn, cầm lấy một loại hoa quả khác bắt đầu thuần thục gọt.

Tiêu diệt xong vài loại hoa quả, Tôn Hoàng lấy ra một miếng khăn mặt ấm, kéo tay Đế qua, cẩn thận từng chút mềm nhẹ lau chùi thay Đế, từ giữa ngón tay đến khớp xương, tới bàn tay, mu bàn tay, tinh tế lau chùi, trên mặt mang theo nụ cười sung sướng.

Tiếng chuông cửa vang lên, Tôn Hoàng đã lau chùi sạch sẽ cho Đế, bản thân tùy ý dùng khăn mặt lau chùi, sau đó đứng dậy mở cửa.

Ngoài cửa là Boer.

"Tôn Hoàng tiên sinh, mời ngài cùng Lạp Pháp tiên sinh đi tham gia hội nghị." Boer nói với Tôn Hoàng.

Liền ngay cả động tác gật đầu, Tôn Hoàng cũng làm rất uy nghiêm, để cho Boer không dám vọng động chờ.

"Đi thôi." Đế đã đi tới phía sau Tôn Hoàng, trên tay nhiều thêm một cái rương.

Dưới sự dẫn dắt của Boer, hai người tới phòng chỉ huy, nơi đây đã ngồi đầy thủ lĩnh các quốc gia an toàn đến nơi, còn có mấy vị phú hào rất có lực ảnh hưởng.

Mọi người đã kiến thức qua phong thái của Đế cùng Tôn Hoàng, vẫn là vì phong thái của hai người chấn động một chút, bất quá sau khi hai người ngồi xuống, liền khôi phục.

"Tôn Hoàng tiên sinh, Lạp Pháp tiên sinh, chúng tôi liền không nói nhiều, Boer nói cho chúng tôi biết các vị có được kỹ thuật trồng trọt không đất cùng kỹ thuật chiết xuất nước biển, xin hỏi có phải là thật hay không?" Chủ tịch chính phủ liên hiệp chủ trì hội nghị lần trước làm đại biểu lên tiếng đầu tiên.

"Là sự thực." Đế khẳng định nói, sau đó mở ra cái rương.

Mấy cái chai lam nhạt, cùng cái chai màu lục nằm ở trong rương, cái chai là trong suốt, để cho cái chai lộ ra hai loại màu sắc này chính là dịch thể bên trong, dịch thể được chứa ở trong cái chai, ở dưới quang huy lấp lánh đạm đạm của những ngọn đèn, có cảm giác nhu hòa, ánh sáng nhu hòa tựa như là hy vọng.

"Xin lấy hai bình nước sạch, mấy cái ống thủy tinh cùng chén thủy tinh nhỏ, trong chén thủy tinh chứa một phần ba nước, lại để vào hạt giống của bất kỳ loại thực vật nào, sau cùng là một chén nước biển." Đế lễ độ đề xuất yêu cầu.

Lập tức có người âm thầm lo liệu yêu cầu của Đế, đồ vật rất nhanh đã chuẩn bị xong.

Dưới sự chỉ huy của Đế, nhân viên công tác bắt đầu tác nghiệp, người khác cũng không nói gì. Nhìn nhân viên, ở trong hai bình nước sạch lớn tích vào một giọt dịch thể màu lam cùng màu lục, chỉ là một giọt, khiến cho một bình lớn nước sạch kia hiện ra màu sắc đồng dạng, rất rõ ràng đây là đang pha loãng.

Nhân viên công tác đem dịch thể đã pha loãng đổ vào ống thủy tinh. Hạt giống của các loại thực vật được phân biệt đặt vào trong chén thủy tinh, nhân viên công tác rất thuần thục lưu trình thí nghiệm, còn đặt tên của thực vật trên chén thủy tinh.

Dựa theo Đế nói, nhân viên công tác tích vào hai giọt dịch thể màu lục pha loãng ở trong chén thủy tinh thực vật, tích vào một giọt dịch thể màu lam pha loãng ở trong nước biển.

Ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm chén thủy tinh, chuyển đều không dám chuyển, rõ ràng sáng tỏ thấy biến hóa tựa như kỳ tích trong chén thủy tinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei