Nợ em một kiếp người [III]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể nói rằng, với sự chuẩn bị kỹ lưỡng và sự chỉ huy của ta, chiến dịch La Sinh Môn đã gặt hái được rất nhiều những thành công vang dội. Nơi chiến trường, từng nhát kiếm mà ta chém xuống đều mang nặng nỗi hận thù của em và cả nỗi đau trong ta, khiến ta khi ấy chẳng khác nào một con quỷ dữ khiến địch run sợ mà mất hết nhuệ khí, từ đó có thể dễ dàng dành thế thượng phong trong mọi trận chiến.

Bẵng đi một thời gian dài, sau những chiến thắng liên tiếp của chiến dịch La Sinh Môn, cuối cùng, tên bạo chúa họ Nguyên kia dường như đã sức tàn lực kiệt. Và rồi, vào một ngày mưa gió bão bùng, y đã gửi thư cầu hòa đến Đại Giang Sơn, mời chủ tướng Tửu Thôn Đồng Tử ta đến kinh đô dự tiệc cầu hòa.

Đọc xong thư, ta nhíu mày và ngay lập tức sai quân đi mời các đầu lĩnh khác về đại bản doanh, chuẩn bị một cuộc họp khẩn. Lúc đầu, mọi người đều nghĩ đây là một cái bẫy và dự định sẽ xé thư rồi tiếp tục cuộc chiến. Thế nhưng, đầu lĩnh Cửu Trọng Sơn lại đề xuất rằng: nên tận dụng cơ hội tốt này tiếp cận, chuốc say rồi ám sát tên hôn quân kia, chấm dứt chiến tranh dai dẳng - lúc ấy không những quân ta giảm bớt tổn thất mà muôn dân cũng thoát khỏi lầm than. Tuy rằng nhiệm vụ lần này như bước vào hang cọp, hiểm họa khôn lường, thế nhưng nếu chuẩn bị kỹ càng và nhanh chóng chớp được thời cơ thì chắc chắn sẽ làm chủ được thế trận. Nghe vậy, ta cùng tất cả mọi người đều vô cùng phấn khởi tán thành, nghĩ rằng cuối cùng cơ hội để thực hiện đại nghiệp đã đến và lập tức sai quân chuẩn bị ngựa xe lên đường.

Thế nhưng, em lại không nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy.

Ngay sau khi ta trở về và báo tin mừng, trái với tưởng tượng của ta, em không vui chút nào và nói ngay: đây chỉ là một cái bẫy do tên cáo già họ Nguyên kia bày ra để dụ dỗ ta sa bẫy chứ vì cớ gì mà y lại chịu đầu hàng nhanh như vậy, rồi lại còn mời một mãnh tướng chỉ cần vung một đao là y đã mất mạng như ta đến dự tiệc không chút phòng bị như thế. Nghe em nói vậy, ta ngạc nhiên vô cùng, rồi chuyển sang tức giận. Càng nghe em giải thích, ta càng cảm thấy khó chịu. Cái gì mà dụ ta sa bẫy? Tên trói gà không chặt hèn mạt ấy chỉ cần lại gần là ta đã vung kiếm lên cho hắn nằm luôn rồi. Với lại, em cũng chưa biết đến kế hoạch ám sát kia.

Khi ấy, ta quyết định bỏ ngoài tai mọi lời can của em, trung thành với kế hoạch kia và kiên quyết lên đường, trước lúc về phòng còn bảo em sớm mai hãy đi theo.

Nhưng đáp lại ta, chỉ là sự im lặng đến khó hiểu từ em. Đêm hôm đó nằm cạnh ta, em cũng không nói thêm gì, chỉ im lìm quay lưng về phía ta, nằm sát vào góc tường mà ngủ. Khi ấy, ta đã nghĩ rằng đó chỉ là sự giận dỗi vô cớ vì ta đã không theo ý em, nhưng sau cùng, tất cả vẫn phải vì đại cục - ta không thể vì em mà bỏ qua cơ hội này được. Nghĩ vậy, ta chỉ lặng lẽ ôm em rồi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, mặc mọi lời năn nỉ và cả đe dọa từ ta, em một mực không chịu lên ngựa mà khăng khăng đòi ở lại trấn giữ Đại Giang Sơn.

Em là đang cản trở ta đó ư?

Và trong cơn giận dữ vì sự cố chấp ấy của em, ta đã để em ở lại.

Sau này, ta mới biết đó chính là quyết định khiến ta hối hận cả một đời.

Đến kinh đô dự tiệc, tên cáo già Nguyên Lại Quang đón tiếp ta rất hậu, càng củng cố thêm niềm tin của ta đối với y. Không mảy may nghi ngờ, ta thản nhiên tiến vào chính điện ngồi vào bàn tiệc, còn uống rất nhiều rượu mà y mừng, cũng không quên rót rượu mời y, kéo dài thời gian và chờ thời cơ.

Nhưng rồi, mọi chuyện bắt đầu đi ngược với dự định của ta. Một khoảng thời gian lâu sau, ta bỗng cảm thấy đầu mình ong ong như đang say, cho dù tửu lượng của ta rất tốt. Mọi thứ trước mắt cứ nhòe đi từng phút một.

Sự nghi ngờ trỗi dậy, nhưng không để ta kịp nhận ra điều gì, ta đã cảm thấy ngực trái mình đột nhiên nhói lên, chân tay thì vô lực nhói buốt như vừa bị chém lìa khỏi thân thể. Chén rượu trên tay ta rơi xuống vỡ tan, đổ lênh láng trên mặt đất.

Khoảnh khắc ấy, ta lờ mờ thấy hình ảnh rượu rớt xuống đất và bốc lên một cột khói màu đen.

Rượu có độc.

Khi ấy, trời đất quanh ta như trao đảo - ta ngã ra khỏi ghế. Bên cạnh ta lúc này đột ngột vang lên những mảng âm thanh hỗn độn mà ta nghe không rõ:

- Hay lắm..... lừa.....

- Thật ngu xuẩn.... dễ dàng.... không nghi ngờ.....

- Mười canh giờ nữa.... phát tác ..... chết...

Và rồi, trong lúc ta vô lực chống tay trên mặt đất, y lặng lẽ đến cạnh ta, quỳ xuống nở một nụ cười méo mó và khẽ thì thầm:

- Tạm biệt Đại Giang Sơn đi, Tửu Thôn Đồng Tử tướng quân.

Và rồi, ta gục ngã.

Giây phút ngã xuống trong choáng váng và bị binh lính lôi đi, trong tâm ta như đã chết. Sự chết tâm đó không phải bởi vì ta nghĩ đến cái chết đang trực chờ vì chất độc phát tác, mà là trong ta lúc này lại hiện lên hình bóng của em.

Tại sao lúc ấy ta lại không nghe em?

Giờ đây, ta chỉ còn biết tự trách mình.

================================

Ngày biệt ly, cũng là một ngày hoa anh đào nở trắng trời xuân như thế.

Tỉnh dậy trong cơn đau thấu xương vì rượu độc và nghe thủ hạ báo tin tên hôn quân Nguyên Lại Quang đó đang dẫn đại quân đến đánh úp Đại Giang Sơn, ta như chết lặng.

Ta không còn nhớ nổi giây phút ấy đã thể hiện một loại biểu hiện điên cuồng như thế nào nữa, chỉ nhớ trong tâm trí vốn hỗn loạn lúc ấy chỉ toàn hình bóng em.

Hình bóng em cười, hình bóng em khóc, và cuối cùng là hình bóng em nhuộm đầy máu tươi đang đứng giữa chiến trường tan hoang mà nhìn ta đầy oán hận...

Em đã mất đi cánh tay của mình vì ta, nếu vì trận đánh úp này mà em không còn bên ta nữa thì suốt đời ta sẽ chỉ toàn những đau đớn và ám ảnh bủa vây. Không, ta không thể để em như vậy được.

Đại Giang Sơn cách kinh thành khá xa, phải mất một ngày mới có thể đến nơi với tốc độ đi thông thường. Nhưng bằng một sức mạnh nào đó, ta đã phi ngựa điên cuồng không ngừng nghỉ, không gặp bất cứ một trở ngại nào và đến đó chỉ sau ba canh giờ.

Lúc đầu, ta đã nghĩ ông trời là đang giúp ta về nhanh.

Nhưng không.

Ông trời muốn ta phải tận mắt chứng kiến sự ra đi của em.

Khi ta đến nơi, Đại Giang Sơn trù phú đầy hoa ngày nào giờ chỉ còn là một bãi chiến trường thây người chất đống, máu tươi chảy thành sông nhuộm đỏ cả một khoảng đất rộng lớn. Hòa với ráng đỏ của ánh tà dương, trước mắt ta hiện lên một Đại Giang Sơn nhuốm một màu thê lương đến khôn cùng.

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, lòng ta như thắt lại. Ta xuống ngựa, hoảng hốt dùng chút lực tàn còn lại đi tìm em.

Ta không phải tìm lâu.

Bên cạnh gốc anh đào ngàn năm, giữa thây người chất thành núi xung quanh, đao kiếm vương vãi, em đứng yên bất động ở đó. Mái tóc trắng của em tung bay trong gió tựa như một dải lụa trắng, hòa vào sắc đỏ của khung cảnh chiến trường đầy máu và nước mắt, tạo nên một khung cảnh hào hùng mà cũng thật bi thương. Khôi giáp nhuốm máu, trên người chằng chịt những vết chém chí mạng, em đứng đó, ngẩng mặt lên nhìn trời bằng khuôn mặt vô cảm. Nhưng dòng lệ lăn dài trên khuôn mặt đầy máu của em đã cho ta biết em đang đau đớn đến chừng nào.

Đối diện em, ta chỉ biết đứng lặng, không thể thốt lên một lời nào khác ngoài tên em:

- Tỳ... Tỳ Mộc....

Nghe tiếng ta gọi, em lặng lẽ quay lại. Đôi mắt kim sắc tinh anh ngày nào giờ chỉ nhuốm một màu bi thương nhìn thẳng vào ta như một lời trách móc.

- A.... Cuối cùng cũng đợi được ngươi trở về rồi....

Em buông kiếm - tiếng kim loại rơi đánh keng xuống đất một tiếng chói tai. Em lảo đảo bước về phía ta, bàn tay run rẩy chới với như muốn níu ta lại gần hơn. Và rồi, em bật khóc nhưng trên môi lại nở một nụ cười thê lương:

- Xin lỗi....

Sau khi mỉm cười và nói với ta như vậy, em ngã xuống.

Đời này, kiếp này, từ đầu tiên và cuối cùng em nói với ta, đều là lời xin lỗi. Một lời xin lỗi nhẹ tựa bông mà khứa vào trong tim ta vạn vết thương đau đến thấu trời...

Ta khụy xuống.

================================

Giờ đây, ngồi ôm chặt em dưới làn mưa hoa, để mặc thứ chất lỏng đặc sệt tanh tưởi thấm cả vào trường bào của em lẫn đôi tay sớm đã vô lực của mình và nhớ lại ngày xưa ấy, ta chợt bật khóc như một đứa trẻ.

Hạnh phúc đến với ta nhanh như trong một cái chớp mắt, để rồi lại vội vã rời khỏi ta, bỏ lại ta một mình nơi đây với đất trời như vụn vỡ...

Này, người bạn tâm giao của ta,

Ta nhớ cái ngày chúng ta cùng nhau thưởng rượu dưới trăng, nhớ dáng người gầy guộc của em sát cánh bên ta trong mọi trận chiến, nhớ ánh mắt sáng lấp lánh tựa vì sao của em mỗi khi trải lòng.

Này, người mà ta yêu thương nhất,

Ta nhớ cái đêm mà tâm hồn chúng ta hòa làm một với nhau, nhớ từng cái hôn ngọt tựa đường mà em trao cho ta, nhớ lời hẹn thề sẽ bảo vệ nhau ngày hôm ấy.

Nhưng nhớ để làm gì? Đó vĩnh viễn chỉ là một mảng ký ức đẹp không bao giờ quay trở lại, tồn tại như cười vào nỗi đau nơi ngực trái của ta giữa một hiện thực tàn khốc không có em.

Bởi lẽ, em đi rồi. Đi mất rồi.

Này, Tỳ Mộc Đồng Tử,

Ta đã nợ em quá nhiều. Nợ còn chưa trả, cớ sao em vẫn còn nằm đó? Mau mở mắt ra đi, mở mắt ra và nói lời chào như mọi hôm em vẫn thường nói, mở mắt ra để ta trả nợ cho em, mở mắt ra để cùng ta sánh vai trên đỉnh núi Đại Giang mà lặng ngắm giang sơn của chúng ta đi!

Thế nhưng, mặc cho ta có gào thét đến điên dại, em vẫn nằm đó, bình yên say ngủ.

Này....

Chẳng biết tự lúc nào, khuôn mặt ta đã nhòa huyết lệ. Chính nỗi mất mát, đau đớn đến tột cùng về cả thể xác lẫn tinh thần như bùng nổ trong ta, hòa cả vào tim làm hàng lệ trong vắt từ bao giờ đã hóa thành những giọt huyết lệ của niềm đau chảy dài trên má, rơi cả xuống khuôn mặt hiền hòa của em.

Giờ đây, quanh ta máu tươi như thấm đẫm cánh hoa anh đào vương trên mặt đất, tạo thành một sắc đỏ diễm lệ mà bi thương đến tột cùng.

Cũng sắp đến lúc rồi.

Chất độc trong rượu mà tên họ Nguyên kia mời ta, sau mười canh giờ thì lúc này cũng đã đến lúc phát tác. Chất độc ấy giờ đây lan ra khắp người ta, hành hạ ta với nỗi đau đớn thấu vào tận xương tủy.

Thế nhưng, nỗi đau thể xác ấy so sao được nỗi đau trong tim ta lúc này?

Nợ máu chưa trả, nợ tình chưa dứt, vậy mà em đã đi mất. Ta tiến thoái lưỡng nan rồi, cục bông nhỏ của ta ơi.

Ta thở dài trong nước mắt và khẽ gục đầu xuống nhìn em.

Thôi thì, Tỳ Mộc này,

Khẽ nắm lấy bàn tay em mềm mại nhưng đã mất đi hơi ấm tự bao giờ, ta mỉm cười tự nhủ.

Đời này, đành xin nợ em một kiếp người vậy.

Và rồi, phía trước đôi mắt ánh tím nhòa lệ chẳng mấy chốc đã phủ đầy một khoảng tối.

================================

Ngày hôm sau, khi cứu viện đến nơi, trước mặt đoàn quân chỉ là một Đại Giang Sơn tan hoang chất đầy xác người, đao kiếm vung vãi, máu chảy thành sông nhuộm đỏ cả đất trời.

Và, dưới gốc cây anh đào ngàn năm ở đó, có một vị tướng tóc đỏ đang ôm chặt lấy bóng người tóc trắng mặc chiến bào lặng lẽ say ngủ, trên môi vẫn còn nở một nụ cười.

Một nụ cười bi thương đến tột cùng.

================================

Năm XXX, với kế điệu hổ ly sơn, Nguyên Lại Quang đưa quân đánh úp Đại Giang Sơn, dự định lấy núi Đại Giang làm bàn đạp tiến vào đầu não La Sinh Môn, nhưng lại không ngờ phó tướng Tỳ Mộc Đồng Tử vẫn còn ở đó trấn giữ. Đại Giang Sơn hôm đó nổ ra một trận đánh sinh tử, Tỳ Mộc đã cầm chân được Nguyên Lại Quang cho đến lúc chi viện của Phú Sĩ Đại Doanh nghe thư khẩn mà đến, nhưng đồng thời cũng mất đi mạng sống của mình. Kết cục nhà họ Nguyên không thể tiến vào đầu não La Sinh Môn, thảm bại quay về, tổn thất không ít.

Cùng năm đó, Quỷ Thiết - vị tướng luôn theo sát Nguyên Lại Quang tạo phản, một đao chém chết tên bạo chúa, kết thúc một thời kỳ trị vì đầy máu và nước mắt của Nguyên gia kéo dài suốt hàng thập kỷ, lập ra một thời kỳ yên bình cho đất nước, khiến cho muôn dân đều vô cùng phấn khởi.

Người ta đồn rằng, vào cái ngày mà nền hòa bình được thiết lập đó, trên bầu trời bỗng xuất hiện hai ngôi sao sáng đứng cạnh nhau.

Phải chăng, có hai ước nguyện nào đó vừa được thực hiện?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net