Chương 9: Hợp tác song phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hôm đó, mối "nghiệt duyên" giữa Lâm Dĩnh và tiểu Diêm vương bắt đầu.

Lâm Dĩnh nghi ngờ thằng bé này là do ông hàng xóm vụng trộm chứ cô thấy nó chẳng có chút gì giống ông bố Diêm vương hiền như cục đất cả. Công nhận được mỗi cái gen đẹp trai di truyền từ Ngọc Hoàng và Diêm vương, còn lại tính nết thì vừa dâm vừa dẩm, Lâm Dĩnh cô chỉ muốn úp sọt nó ngay lập tức.

- Chị gái xinh đẹp, hôm nay chị làm việc có vất vả không? Em biết chị quản lý bộ Hình rất mệt nên đích thân vào bếp làm thức ăn cho chị đấy nhé.

Thằng nhóc con khệ nệ xách cái cặp lồng trông còn nặng hơn người, hớn ha hớn hở đặt lên bàn Lâm Dĩnh trước cả trăm cặp mắt thèm thuồng của những người xung quanh. Lâm Dĩnh mệt gần chết, lại còn bị thằng nhóc đem bám suốt từ sáng đến giờ, cô hận một nỗi không thể giếm xác thằng quỷ con này đi cho khuất mắt, chỉ tại nó là COCC. Cô gác chân lên bàn, mỏ dẩu ra:

- Thôi, cho tao xin. Nhìn cái mặt mày là tao hết muốn ăn rồi.

- Ai da, chị gái xinh đẹp phũ vậy. Em đẹp trai thế này, quỷ nữ, tiên nữ theo không hết, được em theo đuổi là phúc ba đời nhà chị đấy.

- Hờ, vui gớm. Cảm ơn nhưng tao cần mày tránh xa cuộc đời tao ra. Mày ám thế này không những tao không trở về Nhân giới được mà còn có khi sống trọn kiếp ế chồng dưới Âm giới thì bỏ mẹ.

- Chị gái xinh đẹp, chả phải em đã bảo chị cưới em luôn đi rồi còn gì. Tuổi tác đâu quan trọng, phải hơm?

Da mặt Lâm Dĩnh tuy có dày nhưng không đến nỗi lấy dao phang không nứt như thằng nhóc này. Giờ mọi người từ trên Thiên giới xuống Âm giới đều biết thằng nhóc theo đuổi cô, lúc thấy cô là mọi người lại xì xầm, ngay cả mụ Tu Văn cũng hỏi: "Có thật là Tống Doan theo đuổi ngươi không vậy?"

Ở một nơi gần đó, có hai người một nam một nữ đứng chụm đầu vào nhau, bàn luận rất hăng say:

- Không ngờ cái gu của nó chả bằng một góc của anh, anh nhỉ?

- Khen anh hay khen em đấy? Mà, để cái con đầu heo này làm con dâu anh thì... ờm... anh hơi quan ngại.

Thì ra hai vợ chồng Diêm vương và Diêm hậu đang bàn luận về Lâm Dĩnh - "con dâu tương lai" của nhà họ Tống. Sáng nay Diêm vương không hiểu sao vợ mình dậy từ rất sớm, tất bật trong bếp đến gần ba tiếng đồng hồ, lúc chạy vào đã thấy dọn ra bao nhiêu đồ ăn. Diêm vương cảm động tưởng Câu Vũ nấu cho mình, đang lúi húi nếm thử thì một con dao thái thịt bất ngờ phi xuống chặt đôi đũa ra thành hai, dọa hắn suýt vãi ra quần.

- Ai cho lão đụng vào. - Mặt Câu Vũ lạnh tanh. - Tiểu Doan Doan nhờ tôi chuẩn bị đồ ăn cho vợ tương lai của nó. Không đến lượt lão đâu.

Diêm vương nguyền rủa, cật lực nguyền rủa cô con dâu tương lai chưa hề biết mặt mũi thế nào, đến khi Câu Vũ kéo đi theo dõi, hắn mới nhận ra cái người đáng thương sắp bị mẹ con Câu Vũ lừa vào "động bàn tơ" chính là Lâm Dĩnh. Diêm vương há hốc mồm. Trước kia chẳng phải đã tham mưu cho Bạch vương hốt cái con não heo này đi rồi cơ mà, sao giờ lại chuyển thành thằng con hắn đi cưa cẩm cái sinh vật ăn cỏ cấp thấp này?

Không được. Lâm Dĩnh mà đổ là đời hắn cũng đổ theo luôn. Diêm vương nuốt khan nhớ lại vụ cá cược cách đây khoảng một tuần với Câu Vũ, trong một lúc cao hứng.

"- Vợ ơi, chán quá, mình thử cá cược chút nhé !

- Hả? Được thôi. Cược gì bây giờ?

- Anh cá là Bạch vương và Lâm Dĩnh sẽ thành đôi.

- Gì cơ? Não anh úng nước à? Em không tin. Cái con chân dài ấy không xứng với Bạch thúc phụ.

- Thế thì cá đi. Bạch vương mà cưới Lâm Dĩnh thì em sau này không được bắt bẻ anh bất cứ điều gì nữa. Đổi lại nếu em thắng, anh sẽ một mình làm hết việc nhà đến khi nào không còn giữ chức Diêm vương thì thôi."

Nhớ lại lúc đó, Diêm vương cảm thấy quả là não hắn bị úng nước luôn rồi. Lâm Dĩnh lúc nào cũng chăm chăm tìm cơ hội trốn về Nhân giới trong khi Bạch vương lại suốt ngày đâm đầu vào ba cái quyển ngôn tình vớ vẩn mà quyển nào cũng na ná nhau. Chỉ tại nôn nóng muốn chơi lại Bạch vương một vố mà giờ cứ nơm nớp lo sợ gậy ông đập lưng ông thế này đây.

Bạch vương, ngài phải cố lên, tương lai của bản vương trông chờ cả vào ngài đấy !


Giả Thần mải miết đuổi theo bóng lưng một cô gái với mái tóc ngang vai, mặc dù không thể nhìn rõ, hắn vẫn cảm nhận được sức hấp dẫn từ con người kỳ lạ này. Phép thuật không hiểu sao chẳng dùng được nên Giả Thần đành chạy bộ, đến một nơi nào đó, trắng xoá, bỗng một hố to đen thui thùi lùi hút gọn hắn vào bên trong...

- Á !!!

Giả Thần giật mình tỉnh giấc, cơ thể mỏi nhừ như mình thực sự vừa trải qua một cuộc chạy dài. Chép miệng nhìn đồng hồ, đã chín giờ đúng, Giả Thần tập trung hết năng lương, dồn hết ý chí mới nhấc được người ra khỏi chăn ấm đệm êm. Hắn lười biếng xỏ chân vào đôi dép hình con gấu mèo cỡ lớn rồi lê bước vào nhà tắm, mỗi cử động chân đều phát ra tiếng dép loẹt quẹt nghe chói cả tai. Chiếc gương đặt ở bồn rửa hiện lên một khuôn mặt còn đang ngái ngủ, dù đã gần giữa trưa, hai mắt Giả Thần vẫn muốn díu cả lại.

Như một thói quen, Giả Thần đem theo mini cassette vào nhà tắm để nghe Tử vi hoàng đạo - cái chương trình phát sóng lúc chín giờ sáng do một con quỷ phát thanh có giọng nheo nhéo thực hiện. Giả Thần không thích cách mấy ông thần hộ mệnh bên Tây bày vẽ nhưng do tính chất công việc của hắn có liên quan đến số mệnh con người trên Nhân giới nên muốn nghe thử để học hỏi, xem có áp dụng được gì hay ho được không.

- ... Hôm nay là một ngày vô cùng may mắn của Xử Nữ và Kim Ngưu. Vì vậy đừng ngồi lì trong cái vỏ ốc chật hẹp của bạn, hãy bước ra ngoài, nhỡ đâu ngày này năm sau lại là kỉ niệm tròn một năm bạn và định mệnh đời mình gặp nhau thì sao?

- Được vậy lại tốt. - Giả Thần tặc lưỡi, ấn nút off trên cassette sau khi hoàn thành màn vệ sinh cá nhân kéo dài gần ba mươi phút đồng hồ mà một nửa số đó dành cho việc chải chuốt bộ tóc.

Theo lịch trình, Giả Thần hôm nay chỉ có ăn với ngủ nên đâm ra chân tay ngứa ngáy, muốn hoạt động mà chẳng biết nên làm gì. Và một điều tất yếu xảy ra, kẻ rảnh hơi bắt đầu lượn vòng quanh Âm giới để tìm kiếm người cần giúp đỡ. Đến gần bộ Hình chợt nhớ Lâm Dĩnh làm quản lý ở đó, lại liên tưởng tới giấc mơ kỳ lạ và đoạn dự đoán tình duyên hoàng đạo hồi nãy, Giả Thần như người vừa tỉnh cơn mê, "à" lên một tiếng đầy sảng khoái, hùng hùng hổ hổ chạy đi tìm cô.

- Có khi nào cái đứa dở hơi mình đuổi theo trong mơ lại là con đầu heo Lâm Dĩnh không nhỉ?

Chả phải tìm đâu xa, trận hỗn chiến ở ruộng rau phía sau nhà kho bộ Hình đã thành công lôi kéo sự chú ý của Giả Thần, hắn bắt gặp ngay Lâm Dĩnh đang đánh vật với tiểu Diêm vương trong tư thế không thể miêu tả bằng lời. Thằng bé tội nghiệp ngã soài ra đất, bị khối thịt nặng hơn nửa tạ đè lên người, cô gái trẻ bên trên còn ra sức phát vào mông nó, mỗi lần xuống tay đều kèm theo một câu mắng nửa đùa nửa thật:

- Chừa này ! Cái thói dê là không thể chấp nhận được.

Thằng bé cứ giãy đành đạch như con cá mắc cạn, cái mông tròn tròn cong tớn như đang lên gân để giảm bớt đau. Thấy Giả Thần đang đứng trố mắt nhìn nó, thằng bé vội gọi to:

- Gia gia, cứu cháu, chị gái xinh đẹp sắp làm thịt cháu đến nơi rồi này.

Nghe thằng bé gọi hai tiếng "gia gia", Lâm Dĩnh còn tưởng một ông già nửa tiên nửa quỷ nào tình cờ đi ngang qua, hoá ra lại là Bạch vương trắng từ đầu đến chân. Bị Giả Thần phát hiện, Lâm Dĩnh sợ tội chồng thêm tội, lão Diêm vương sẽ vin vào đó bắt chẹt thêm tiền, tới khi ấy chỉ có nước ở lại Âm giới suốt đời mà thôi. Cô nhanh như cắt đứng dậy, dịu dàng phủi phủi đất bụi trên quần áo thằng bé, sau đó cười hì hì, quàng lấy vai thằng bé nói lớn:

- Còn nhỏ mà đã thích chơi bạo lực là không tốt. Chị chiều một lần thôi, sau này không được bắt chị đóng giả làm kẻ địch nữa đấy.

Thằng bé con định mở miệng phân bua, lập tức bị ánh nhìn mang đầy tính chất đe doạ của Lâm Dĩnh làm cho im bặt, nhưng cô đâu biết, đám boss dưới này sở hữu rất nhiều kĩ năng bá cháy, ví dụ như thuật nói chuyện bằng suy nghĩ. Giả Thần sau khi nghe thằng chắt của bạn kể lể xong liền chun mũi, trưng ra cái bộ mặt gợi đòn không thể tả nổi, phán một câu xanh rờn:

- Nhóc bị thế này còn nhẹ, về nhà mà nghe bố mày kể lại chiến tích đánh quỷ hành hình nhập viện của Lâm Dĩnh đi, nhóc không có cửa cưa gái bộ Hình đâu. - Nói rồi Giả Thần chỉ vào ngực Lâm Dĩnh. - Quả này phải để cho bổn gia mới hợp lý. Đánh dấu chủ quyền trước rồi đó.

- CÁI GÌ?

Cả Tống Doan và Lâm Dĩnh đồng thanh hét lên, mồm chữ O mắt chữ A, không có từ ngữ nào diễn tả được nỗi kinh ngạc lúc này.

"Không thể nào. Kinh nghiệm mấy trăm năm của mình lẽ nào lại không thể cưa đổ chị gái xinh đẹp? Tại sao lòng dạ chị gái xinh đẹp lại sắt đá như vậy, hay chỉ tại mình là người đến sau nên chị đành gạt nước mắt buông xuôi ". Trích suy nghĩ của thằng nhóc con mới mọc mắt đã mắc bệnh hoang tưởng nặng và thích cường điệu hoá sự việc.

"Clgt? Mình đâu có nhớ đã thề non hẹn biển với cái lão trắng phớ này. Bước vào giai đoạn tiền mãn kinh nên bị mắc bệnh Alzheimer (một căn bênh suy giảm trí nhớ ở người cao tuổi) chắc? Nói mình và tiền vô duyên kiếp trước có khi còn có lý hơn". Trích suy nghĩ của một cô gái đôi mươi trong đầu lúc nào cũng chỉ có tiền và tiền.

Giả Thần chẳng mấy quan tâm, xách thằng nhóc con còn đang "lặng đi vì xúc động" trao trả cho người thân, sau đó quay trở lại chỗ Lâm Dĩnh, đính chính bằng giọng trịnh thượng nhất hắn từng dùng cách đây cũng đã phải mấy nghìn năm trước:

- Lâm Dĩnh, bổn gia chắc mới được Mộng thần báo mộng, nhưng cái đó chỉ mới là một phần. Nếu sinh nhật lần này bổn gia lấy vợ, Phật ca hứa sẽ xẻ nửa vườn đào xây biệt thự tặng bổn gia, cho nên, suy đi tính lại, bổn gia thấy ngươi vẫn hợp nhất, vừa hay cũng có sở thích đọc ngôn tình như nhau. Chúng ta tác chiến, tốc đánh tốc thắng, được lợi cả hai, tình cảm vun đắp dần dần cũng được.

************************

"Tôi là quỷ hành hình" là sản phẩm được tạo ra từ chất xám và trí tưởng tượng của ScorOct, nghiêm cấm mọi hành vi sao chép, đạo nhái, bưng bê đi khắp nơi nhằm mục đích lợi nhuận và phi lợi nhuận. Nếu bạn đang đọc tác phẩm ở một web không phải là w.a.t.t.p.a.d, vui lòng trở về xem bản gốc đầy đủ theo link dẫn: https://my.w.tt/3j1hJjYZJO

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net