Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lúc Doãn Băng Tế đè lên trên, tôi còn mơ hồ mà cảm khái, mình chỉ là kết minh hôn mà thôi, lại còn dám tơ tưởng tới người ta nữa.

Chẳng qua là cho dù có tơ tưởng thì, cũng chẳng có gì áp lực cả .

Khuôn mặt này của anh ta, bedut diễn vai vương gia phú quý, công tử thế gia gì gì đó trong tiểu thuyết cổ đại cũng được đấy.

Tôi trở tay ôm lấy cổ anh ta, nghĩ rằng trong mộng cũng không thể mất mặt được, thế là hàm hồ nói: "Đây thật đúng là kết hôn rồi."

Thực sự quá bội phục sức tưởng tượng của mình, vào trong mộng tự bổ sung cả bước cuối cùng luôn...

Băn khoăn làm thế này sẽ khinh nhờn Doãn Băng Tế, nên tôi thả lòng cánh tay đang ôm cổ anh ta ra, trở mình định ngủ tiếp.

Nhưng không ngờ chính cánh tay này cũng thuận thế dẫn Doãn Băng Tế theo lại đây luôn...

Ngay khi tôi mơ hồ thấy Doãn Băng Tế bên cạnh, đang định nói gì đó thì anh ta đã dán sát lại.

Những gì xảy ra tiếp sau đó có hơi bấp bênh khó nói.

Tôi vừa như đang ở trong mộng, mơ mơ màng màng, lại vừa như đã trải qua chuyện gì hết sức chân thật ấy.

Cuối cùng cũng không biết là làm sao mà trời quang mây tạnh, chỉ mơ hồ nghe thấy anh đang gọi tôi: "Em là Long Thiều Ảnh, Thiều Ảnh. . . . . ."

Đến khi tôi tỉnh lại, phát hiện quần áo mình vẫn nguyên vẹn mặc trên người, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ là hơi bủn rủn, cũng không biết buổi tối kia rốt cuộc là mơ hay là thật.

Hơn nữa sợi dây đỏ quấn trên cổ tay đã không thấy đâu, tôi lo còn phải dùng đến nên tìm khắp trên giường mà vẫn không thấy, tìm một hồi lại có cảm giác eo mỏi nhừ, đành thôi.

Lúc này bên ngoài trời cũng sáng rồi, sợ còn có chuyện gì phải làm, tôi lập tức sửa sang lại giường, thay quần áo, ôm lấy di ảnh của Doãn Băng Tế trên đầu giường đi xuống dưới lầu.

Ngay lúc tôi nhấc di ảnh lên, chợt thấy Doãn Băng Tế dường như hơi mỉm cười.

Tôi sợ tới mức trái tim đánh thịch một cái, vội sát gần nhìn lại. Nhận ra vẫn là bộ dạng ban đầu, tôi cho rằng là do khúc xạ ánh sáng bèn không để ý đến nữa.

Bên dưới đã bày linh đường xong, tôi đặt di ảnh ngay ngắn rồi thắp hương, đốt cho anh ta chút giấy xem như... bữa sáng.

Mấy việc này bố mẹ cũng thường để tôi làm vào ngày lễ tết, tế tổ tảo mộ gì đó nên cũng quen tay.

Nhưng mà trong hương khói lượn lờ, Doãn Băng Tế trên di ảnh dường như rũ mắt nhìn tôi, mang theo đôi phần nghi hoặc và xem kỹ, có vẻ đang cười, lại có vẻ như không phải.

Vài lần giương mắt nhìn lên đều là như thế, hơn nữa còn có giấc mộng quái lạ tối qua, lòng tôi hoảng hốt, đốt giấy xong lập tức đi tìm cha Doãn mẹ Doãn.

Thế nhưng khi tìm thấy họ, hai người cũng không còn sắc mặt ôn hòa vui mừng như hôm qua nữa, mà ngược lại còn hơi phiền muộn lo âu.

Cha Doãn liếc mắt nhìn tôi một cái rồi đi thẳng.

Mẹ Doãn lại nói sẽ đi lấy đồ dùng rửa mặt cho tôi, kêu tôi hôm nay đừng vội đi, đợi họ sắp xếp xe đưa tôi về đã rồi hẵng đi.

Thái độ này hoàn toàn tương phản với tối qua, khiến cho tôi có chút không hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi đã cho rằng có thể họ thật sự vui vẻ vì buổi minh hôn tối qua, nhưng lại nghĩ đến đứa con đã mất vẫn là sự thật nên mới chạnh lòng.

Chỉ là ở lại thêm một ngày nữa cũng không tốt lắm, tôi uyển chuyển từ chối.

"Rửa mặt thì không cần đâu ạ, để con gọi bố mẹ con tới đón là được ạ." Tôi nói xong thì mới nhớ ra, tối hôm qua minh hôn, di động vẫn luôn tắt máy.

Ngay lúc tôi đi tìm di động, mẹ Doãn ngồi bên cửa sổ, có chút thất thần và lo lắng nhìn ra bên ngoài.

Tôi mới mở di động lên, tin nhắn lập tức ập đến như muốn nổ tung, toàn bộ đều là những lời nhục mạ mắng chửi, tôi còn chưa rõ là chuyện gì, lại có điện thoại gọi tới.

Vừa nghe, đầu kia đã buông lời mắng nhiếc rằng tôi mê tín phong kiến, học hành bao năm đều vứt đi, có tôi mở đầu, về sau cũng không biết sẽ có bao nhiêu thiếu nữ bị ép phải chôn cùng, có chết cũng không yên.

Ngữ khí cực kỳ cay nghiệt không tốt, tôi còn chưa kịp nghe hiểu thì mẹ Doạn đã bước lại, giúp tôi tắt luôn điện thoại.

Dường như thấy được sự khó hiểu của tôi, bà đưa máy tính bảng cho tôi, ý bảo tôi tự mình xem.

Trên kênh truyền thông thành phố, tất cả đều là video của buổi minh hôn tối qua, từ khi tôi mặc váy cưới đi ra khỏi nhà họ Doãn đến khi tới bờ sông làm pháp sự, rồi rời đi.

Còn có cảnh cả nhà Du Hoài ở bờ sông hoá vàng mã, dập đầu nhận tội...

Tuy rằng chỉ là ảnh chụp, nhưng lại chụp vô cùng hoàn chỉnh, có thể xác định rõ là do nhà Du Hoài chụp.

Khi tôi xem những thứ này, cổ tay phải bỗng đau âm ỉ, có chút giống như bong gân tay, lại như là sợi dây đỏ ướt sũng hôm qua vẫn còn quấn trên đó vậy.

"Cái phía dưới ấy." Mẹ Doãn giúp tôi lướt xuống.

Bài bên dưới là video phát sóng trực tiếp cảnh Du Hoài mất mát ngồi bên bờ sông, đau khổ khóc lóc, nước mắt ròng ròng nói sau khi hắn bị đuối nước đã được đưa vào bệnh viện, vì viêm phế quản nên hôn mê suốt hai ngày, người nhà vẫn luôn ở bên hắn.

Hắn cũng muốn báo đáp ân cứu mạng của Doãn Băng Tế, nhưng khi hắn tìm tới, nhà họ Doãn vậy mà lại ép hắn nhường bạn gái cho Doãn Băng Tế để âm hôn, nếu không sẽ không tha thứ cho hắn, bắt hắn trả mệnh lại cho Doãn Băng Tế.

Hắn phải quỳ gối trước cửa nhà cầu xin tôi, tôi mới đồng ý minh hôn.

Mà rõ ràng đã bàn rằng sau khi minh hôn, tôi sẽ kết hôn với hắn, nhưng có lẽ minh hôn xong tôi lại thấy điều kiện của nhà họ Doãn tốt hơn nên lập tức chia tay với hắn.

Nói đến cuối, Du Hoài còn hít sâu một hơi, tỏ vẻ bây giờ mình đã hai bàn tay trắng, mệnh này nếu đã là do Doãn Băng Tế cứu, vậy thì hiện tại hắn liền trả lại thôi...

Sau đó lập tức nhảy xuống nước.

Kế tiếp chính là cảnh hắn vẫy vùng trong nước rồi dần dần biến mất, khi hắn nhảy xuống, di động vẫn còn đang phát trực tiếp.

Đã có người báo cảnh sát nhưng chưa phát hiện thi thể của Du Hoài, giờ tất cả mọi người đều đang rất chú ý sự kiện này.

Tôi cầm máy tính bảng, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến sởn gai ốc.

Các bình luận đều là cái kiểu "Ôi trời, bạo lực mạng lại bức tử một người rồi", "Những lời đó đều khiến cho dư luận sôi sục" , "Đã nói sẽ có biến mà", "Hai ngày trước chắc là do nhà họ Doãn dắt mũi đấy", "Ép người ta nhường bạn gái để minh hôn với người chết, quá âm hiểm"...

Tay có hơi run, tôi vội lướt xuống mấy bài sau, tất cả đều đưa tin về việc này, bố mẹ Du Hoài còn đăng hết cả video lúc trước Du Hoài quỳ gối trước cửa nhà cầu xin tôi minh hôn, cùng với video bố mẹ tôi vung chổi đuổi cả nhà hắn ta lên.

Họ nói rằng sau khi Du Hoài được cứu lên, bị nhiễm trùng phế quản phải nằm viện hôn mê suốt hai ngày, vừa tỉnh lại lại bị ép phải quỳ xin bạn gái minh hôn trả nợ, kết quả nhà họ Doãn còn chưa vừa lòng, hắn chỉ có thể lấy mạng đền mạng.

Tiếp nữa là video cảnh sát đến bờ sông tìm kiếm cứu nạn Du Hoài, nghe nói là đã tìm thấy di động của Du Hoài ở bờ sông, hiện cộng đồng mạng đều rất quan tâm liệu có thể cứu được Du Hoài lên không.

Càng kỳ cục hơn là còn có cả biên tập viên chạy đến bờ sông, live stream, chỉ vào đống tro tàn lưu lại trên mặt đất, một lần nữa thuyết minh tình hình từ đầu đến cuối.

Chỉ là Doãn Băng Tế đã không còn là anh hùng cứu người nữa , mà lại trở thành kẻ "không có năng lực còn cậy mạnh", thậm chí có người còn nghi ngờ video anh cứu Du Hoài chỉ là cắt ghép lăng xê mà thôi.

Càng tệ hơn chính là lên án Doãn Băng Tế đã biết nước sâu, khuyên đám người Du Hoài không cần xuống nước, thế mà tại sao lại vẫn để cho họ xuống.

Còn nghi ngờ nói hai ngày trước có thể là do bố mẹ nhà họ Doãn dắt mũi dư luận, dụng tâm hiểm ác muốn Du Hoài phải quyên sinh.

Tôi thì chính là kẻ trợ Trụ vi ngược*, một khi đã mở đầu hủ tục kết minh hôn, thì về sau sẽ có biết bao cô gái bị ép minh hôn, có biết bao nữ thi thể đã chết vẫn sẽ bị bóc lột thậm tệ, sẽ nảy sinh hành vi mua bán thi thể, kéo theo đường dây đào mộ trộm xác...

(*Giúp kẻ ác làm điều ác)

Tệ nhất là có thể sẽ có người vì minh hôn mà giết người bán xác.

Nơi ở của tôi cùng với thông tin công ty đã bị đào ra.

Địa chỉ nhà họ Doãn cũng bị lộ, nhưng vì cha Doãn báo cảnh sát rồi nên không ai vào được, nếu không có khi cũng đã bị ném trứng thối.

Tôi nhìn bố mẹ Du Hoài nói những lời trả đũa trong video, đáy lòng nổi lên từng đợt, từng đợt khó chịu, này rốt cuộc là đang bày trò gì đây chứ?

Cổ tay càng ngày càng đau, hệt như có một sợi dây thun buộc chặt lấy, siết tới mức khiếp người.

Tôi xoa xoa cổ tay theo thói quen, ấn xuống vị trí gân tay, muốn giảm đau đôi chút.

Mẹ Doãn thấy thế, nhận lấy máy tính bảng trong tay tôi, cười khổ nói với tôi: "Giờ trên mạng toàn là mấy thứ như thế này, con tạm thời đừng đi ra ngoài, di động cũng đừng khởi động nữa, chờ thêm vài ngày là tốt rồi."

Tôi đã từng nghe nói tới bạo lực mạng, nhưng không ngờ lại là bộ dạng này.

Cảnh sát ở bên ngoài bố trí người canh gác xong mới tiến vào lấy khẩu cung, lúc này tôi thế mới biết, hiện tại trăm dặm đều xuất động đội tìm kiếm cứu nạn, xuống sống tìm kiếm Du Hoài, tạm thời vẫn chưa có kết quả.

Mấy video này vừa đăng lên, thậm chí còn có cả người tới nhà tang lễ làm loạn, phá hoại linh đường đã bố trí.

Nhà họ Doãn là người địa phương, cũng có người thân tới canh giữ linh đường, nhưng nề hà dân mạng nhiều người, sao địch nổi họ.

Minh hôn đã bị ra lệnh cấm rõ ràng nên cảnh sát đã tiến hành giáo dục tuyên truyền với chúng tôi, còn phải viết cam kết mới coi như xong việc.

Khi tôi nộp cam kết, một viên cảnh sát đứng tuổi nói với tôi, tối qua đã có người nặc danh tố cáo chuyện minh hôn, cho dù hôm nay trên mạng không làm ầm ĩ lên thì họ cũng sẽ tới tìm chúng tôi.


Nhưng việc này, cũng chỉ có mỗi nhà họ Doãn và nhà họ Du biết đến mà thôi.

Nói cách khác, ngay từ thời khắc Du Hoài cầu xin tôi minh hôn, nhà họ Du cũng đã toan dựa vào sức mạnh dư luận để chọc thủng chuyện này rồi.

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net