4. Tình ca đầu tiên là viết vì ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hai ngày nữa là đám cưới diễn ra.

Trong hai ngày đó, Hyungseob không gặp mẹ lấy một lần. Cô dâu mới bận rộn váy áo và tiệc chia tay độc thân, Hyungseob cũng không lấy làm phiền. Tốt nhất là không gặp cả mẹ lẫn Woojin trong cùng một căn phòng, đặc biệt là trong một bữa ăn, Hyungseob nghĩ như thế. Park Woojin mở miệng ra là la lối "không liên quan đến tao", "tao cũng thấy bình thường rồi", "tao mặc kệ", thế nhưng chỉ cần nhắc đến mẹ của Hyungseob, vẻ mặt Woojin lại bắt đầu cau có chảy dài.

Thời gian rảnh rỗi không biết làm gì, hai đứa rủ nhau vào thành phố. Thành phố lớn đến ngộp thở, nhà cao vây kín trời, Hyungseob đứng giữa quảng trường thành phố mà há hốc mồm tưởng tượng chỉ thiếu mỗi tàu vũ trụ bay lượn xung quanh mấy tòa nhà là sẽ giống phim kinh dị. Woojin thiếu nước buộc dây vào cổ Hyungseob dắt đi, bởi vì Hyungseob cứ đi ba bước là lại dừng một bước trầm trồ ngôi nhà cái cây, đến cả con chó shiba ngồi trước cửa một nhà hàng Nhật Bản cũng làm Hyungseob không dứt ra được.

Woojin tìm đường trong thành phố rồi dắt Hyungseob vào một chiếc pub nhỏ. Pub chỉ nhộn nhịp vào ban đêm, ban ngày đến phục vụ cũng vật vờ nằm ngủ trên quầy bar cũ. Hyungseob lè lưỡi bước qua thanh chắn trước cửa kết bằng chai bia, bên trong còn có đèn nhấp nháy. Không gian không tối nhưng không hề có đèn trắng, trên tường đèn neon hồng xanh tím kết thành từng bảng chữ dài.

Hyungseob giật áo Woojin:

"Mày đem tao đi bán đấy à?"

Woojin móc điện thoại trong túi ra nói rề rà:

"Cỡ mày chắc tao bán được cặp giác mạc là cùng chứ gì? Mổ bụng mày ra toàn cá hộp."

Woojin làm ra vẻ thần bí, nhưng chủ pub là người quen của studio. Dịch vụ giải trí ở phương Nam phát triển, đương nhiên giới indie cũng phát triển theo. Hyungseob không quá mê âm nhạc, mở studio ra cũng để kiếm tiền là chính, khách hàng trực tiếp đến thu âm cậu còn có thể nhớ nhưng những người giao dịch trực tiếp với Woojin thì Hyungseob cơ bản chỉ biết đếm tiền.

Woojin vừa gọi xong, người ngợm đâu đó trồi ra mà Hyungseob còn không nhìn thấy được. Đến khi nhân viên bật chùm đèn sáng nhất ở quầy bar, Hyungseob giật mình phát hiện đứng bên cạnh cậu cũng có người. Một anh trai cao lớn trán quấn turban vỗ bộp vào vai Hyungseob, cất giọng ồm ồm:

"Park Woojin đem người đi bán đấy à?"

Hyungseob trề môi:

"Còn cặp giác mạc anh mua không? Nghe người ta đồn trong bụng em toàn cá hộp."

Turban cười sung sướng:

"Anh mua cả người, trong bụng anh toàn mì gói, trộn lại là vừa."

Woojin ôm cổ giả vờ nôn khan vì tổ hợp mì gói cá hộp, cậu móc lấy cổ áo Hyungseob kéo về phía mình.

"Thôi không bán nữa. Dean, đây là chú bé người hầu nhà em."

Người tên  Dean vẫn tiếp tục cười, anh chỉ vào một lô bàn ghế giữa pub. Rõ ràng có một ban nhạc sinh sống lâu ngày tại đây, Hyungseob vừa ngồi xuống sofa đã co chân đá đá một mặt trống thủng nằm chỏng chơ bên dưới chiếc bàn thấp.

"Ê này chú bé người hầu, không được đá cái đấy. Kỉ niệm chia tay của anh."

Dean đưa hai ngón tay lên ra hiệu cấm. Hyungseob tỏ vẻ chưa hiểu lắm, Dean nhấc thân trống lên, phủi bụi tưởng tượng trên hai mặt trắng ngà.

"Anh bị cô kia đá, anh tức quá vì người ta đá anh trước nên anh không được đá nữa, anh về anh đá trống của James."

Hyungseob ngớ người:

"Anh đá trống của người ta à?"

"Ừ đương nhiên, làm sao anh đá con anh được. Để anh nói cho chú bé nghe, mà chú bé tên gì ấy nhỉ?"

"Ahn Hyungseob ạ."

"Ừ để anh nói cho Ahn nghe, nghệ sĩ ấy mà, dù mạnh miệng nói tiếc vì không được đá người ta, nhưng luôn luôn không nỡ và không muốn đá người ta. Thành ra đành để người ta đá trước, rồi ôm tổn thương đi về viết một nghìn bài hát mới. Đấy, An hiểu cảm giác không muốn bị đau nhưng không muốn làm đau người mình yêu không? Anh muốn độc ác nhưng không muốn độc ác với thứ anh yêu, thành ra anh đi độc ác với thiên hạ, trong trường hợp này là cái trống con cưng của người khác. Ahn có hiểu hay không?"

Giọng nói của Dean trầm trầm sâu sắc, lại thêm âm điệu rầu rầu, thế nhưng Hyungseob vẫn phải thừa nhận tỉnh bơ:

"Em không hiểu ạ."

Từ chỗ Woojin ngồi phốc ra một tiếng cười, Woojin cố nín rồi nhặt cây guitar điện lên thử một vài tiếng. Nghe tiếng nhạc lại thêm nhiều người tìm đến, chẳng mấy chốc ban nhạc đã tề tựu đầy đủ bên cạnh Woojin.

Untitled là một ban nhạc rock, đã là nhạc rock thì mặc định là có hay đến mấy cũng sẽ ít fan hơn những nhóm hát nhạc ballad yêu đương. Nhóm vẫn duy trì tốt qua tận bảy tám năm nhờ có Dean, Dean là thiếu gia hàng thật giá thật, không phải thiếu gia cá hộp như Hyungseob. Dù không có tiếng tăm vang dội nhưng Untitled lại vô cùng nổi tiếng trong giới chuyên môn. Dean đi du học về liền thành lập nhóm, lại đầu tư nhiều tiền, nhóm có trang bị tốt nhưng cũng chỉ hợp tác với nhà sản xuất ở nước ngoài. Woojin là nhà sản xuất trong nước đầu tiên mà Dean tìm đến. Khi đó trong nước đang có trào lưu remix lại nhạc rock thành RnB, có khi chơi acoustic, còn ballad lại chuyển thành EDM, bản phối mới của Woojin vô tình lọt vào tai Dean. Hai người nói chuyện mấy tháng quên trời đất, sau cùng mới lộ ra chuyện Woojin chỉ mới mười bảy tuổi, vẫn còn là học sinh cấp ba. Dean kéo Woojin vào tham gia với một nhóm nhà sản xuất nổi tiếng ở miền nam mà ai cũng biết tên, Woojin năm lần bảy lượt từ chối.

Park Woojin năm mười bảy tuổi, dù là chuyên gia cãi lú với Ahn Hyungseob nhưng vẫn rất thông minh. Cậu đủ thông minh để nhận ra rằng sau này mình có thể đi rất xa, còn thực tế hiện tại thì ít nhất cho đến năm mười tám tuổi, Woojin vẫn phải đi học, còn phải kiếm tiền để Hyungseob không cần ăn cá hộp. Còn ràng buộc thì không được thoải mái, mà âm nhạc tạo ra khi không thoải mái, chất lượng sẽ lên xuống phập phồng. Woojin không muốn bị một nhóm khán giả quá đông đánh giá năng lực ngay lúc này, sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều thứ khác trong tương lai.

Dean vẫn còn cố giải thích cho Hyungseob hiểu chuyện cái trống, anh hăng say đến nỗi nhét trống vào ngực Hyungseob, nhét Hyungseob vào trong một góc sofa mà giải thích bằng tất cả mọi giác quan. Woojin mặc kệ Hyungseob xoay sở với Dean, cậu nói chuyện với mấy người trong ban nhạc. Ban nhạc có tay keyboard biết về Woojin rất rõ, nói chuyện một hồi liền khều áo Woojin, chỉ vào Hyungseob hỏi nhỏ:

"Em người yêu à?"

Woojin bật cười:

"Không, em hàng xóm."

"Tưởng đâu... Biết Kim Darin hát bài "Blossom rain" không? Tí con bé qua đây, anh giới thiệu cho."

Darin cũng là nhân vật nổi tiếng. Cô bé bằng tuổi Woojin, từng đi thực tập ở một công ty giải trí nhưng chưa đầy một năm thì đã rời công ty. Kênh Youtube riêng còn có nhiều lượt theo dõi hơn cả youtube của nghệ sĩ công ty cũ, Kim Darin được đám đàn anh indie hết sức cưng chiều. Woojin nhướn mày:

"Em có biết Darin, nhưng giới thiệu làm gì?"

"Cho hai đứa biết nhau. Tầm tuổi này mà tài năng lên đến đó, chắc cũng chỉ có hai đứa. Anh không tâng bốc gì đâu, sự thật thôi."

Woojin cười cười lảng sang chuyện khác. Đến chừng khi trời vừa tối, Woojin đứng dậy huýt sáo một tiếng:

"Ê Seob, đi về."

Hyungseob trợn mắt như sắp cắn người đến nơi, nhưng cuối cùng vẫn là đứng dậy. Dean chèo kéo hai đứa ở lại ăn tối, Woojin cương quyết từ chối. Hyungseob cũng không hiểu vì sao Woojin lại quyết liệt như thế, đằng nào hai đứa cũng sẽ ăn ở đâu đó, không phải về ăn tối tại căn villa kia. Căn villa bao giờ cũng đông đúc bởi mấy cô diễn viên người mẫu mà Woojin và Hyungseob đều nhang nhác biết mặt nhưng không nhớ nổi tên, ngồi chung một bàn ăn, cả hai đứa không nuốt trôi được.

Woojin chơi kéo co với Dean ra tới tận cửa thì Kim Darin tới. Cô bé thoạt tiên nhìn Woojin nhưng cũng chỉ lướt qua một tí trên chỏm đầu cậu, lại nhìn Hyungseob đang được Dean nắm cổ tay giành lấy từ Woojin, sau đó nhanh chóng đi vào trong pub. Woojin hơi ngẩn ra một chút, Hyungseob cũng ngẩn ra nhìn. Darincũng được coi là ngôi sao, thế nhưng lại chui vào chiếc pub đóng mạng nhện của Dean khi vẫn còn mặc đồng phục nữ sinh. Chân váy caro xanh lam, tất đen cao quá gối, giày oxford nâu, áo sơ mi trắng, trông Darin như nữ chính của mấy bộ phim Makoto Shinkai, không hề sai khác chút nào.

Woojin nhân lúc Dean cũng đang nhìn Darin thì kéo tuột Hyungseob về phía mình. Cậu cốc đầu Hyungseob rõ đau rồi nói:

"Nhìn gì mà nhìn? Mày bảo muốn ăn thịt nướng đúng không? Đi, anh đưa mày đi ăn."

Hyungseob cũng không phải muốn ăn thịt nướng đến thế, nhưng đùa dai với Park Woojin thì khó mà bảo tồn được đầu tóc xinh đẹp để ngày mai còn dự đám cưới của "chị" Yoora. Cậu chào ban nhạc lần cuối rồi mới chạy theo Woojin. Woojin lại chúi đầu vào điện thoại tìm địa chỉ quán thịt nướng, đến khi hai đứa ngồi yên vị trước bếp nướng với thịt ba chỉ xèo xèo chảy mỡ bên trên, Woojin đã kịp đút vào miệng một cuộn thịt nướng, miệng Hyungseob mới bắt đầu khởi động chế độ hỏi thăm của mình.

"Sao mày thấy Darin thì bỏ về thế? Celeb đầu tiên tao gặp ở vùng đất giải trí màu mỡ phương Nam đấy hahahahaaa...."

Woojin nhét vào miệng Hyungseob một nắm rau không hề có thịt, chán chường nói:

"Chị Yoora nhà mày không phải celeb à?"

Hyungseob trợn mắt nhai nuốt hết nắm rau rồi mới trả lời:

"Chị Yoora nhà tao còn không nổi tiếng bằng Darin. Nhưng sao mày lại hùng hục đòi ra về?"

Woojin nói:

"Tao chẳng ngại Darin. Mày tưởng ông Dean hẹn đi ăn là đi ăn thật đấy à? Đám đó chơi bời quen thói, không dây dưa vào thì tốt hơn."

Hyungseob hừ một tiếng:

"Mày tự chui vào đó trước mà."

"Đương nhiên phải chui vào rồi, Dean có tiền có quan hệ có tài nhưng cũng có tật, cái gì cũng có lợi đi kèm hại chứ. Giống như muốn vào được cái studio của nhà mày thì ngày nào cũng phải bưng đồ ăn sang cho mày đấy thôi."

Hyungseob trề môi, Woojin giật lấy cây kéo trên tay Hyungseob, mím môi cắt miếng thịt vừa cháy xém mặt ngoài.

"Trề môi nữa anh cắt nướng ăn luôn bây giờ."

Hyungseob chép miệng:

"Phải mà mày nói trề môi nữa anh hôn bây giờ... PARK WOOJIN!"

Chữ "hôn" vừa kịp bật ra khỏi môi Hyungseob, Woojin nhanh như chớp buông kéo xuống rồi đứng dậy. Một tay vơ nắm ớt trên giỏ gia vị, tay kia Woojin nhào sang nắm cằm Hyungseob, nhét thẳng nắm ớt vào. Ớt đã chín rục, Woojin nhét lung tung cũng có quả nát ra trong miệng Hyungseob. Hyungseob nhổ hết nắm ớt, đỏ mặt tía tai uống ừng ực cốc coca rồi rót đầy cốc khác, Woojin đẩy cốc trà hoa cúc của mình sang rồi thủng thẳng nói:

"Chép miệng nữa anh cho ăn ớt bây giờ."

Hyungseob còn bận ho khạc lau nước mắt, Woojin cũng chẳng bận tâm. Đến khi uống hết cốc trà thứ năm còn đầu mũi đã đỏ hồng lên, Hyungseob vừa sụt sịt ăn thịt nướng vừa nói:

"Tao thấy mày lạ quá."

"Lạ là lạ làm sao?"

"Lạ là xa lạ. Tao tưởng The Almost là giới hạn cuối cùng của mày rồi, nhưng mà còn Dean, còn Darin, còn ông nào nữa nhỉ, ông sáng tác bài Nappa?"

Woojin nghiến răng cắt một đoạn gân bò rồi đưa bát đã cắt đầy cho Hyungseob. Dean, Darin hay người – sáng – tác – Nappa vẫn chưa phải là giới hạn cuối cùng. Chỉ sau hai năm, cái studio nhỏ trong nhà Hyungseob đã đưa Woojin đi một đoạn đường xa đáng kể.

Ăn xong, Hyungseob đường hoàng gọi tính tiền rồi đĩnh đạc đi ra để Woojin trả tiền. Woojin xách ra khỏi quán thịt nướng một chai trà xanh, Hyungseob uống hết thì cũng đến lúc bước chân vào căn villa của "chị gái". Lúc đó đã là mười giờ đêm, đèn đuốc trên bãi cỏ rộng trước nhà sáng rực, bên tổ chức sự kiện đang khuân cả tấn hoa vào chuẩn bị trang trí lễ đường.

Cổng hoa đã được dựng lên phân nửa, hoa lá cành vứt đi vun thành đống bên đường. Hyungseob bới đống hoa dập nát xấu xí, tìm ra được một bông hồng trắng. Woojin kiên nhẫn chờ nhưng khó chịu ra mặt, đến lúc Hyungseob vung vẩy cành hồng thân to nhưng bông chỉ nhỏ bằng ngón chân cái trước mặt, cậu đưa chân đá hụt rồi lại lấy tay phủi đi.

Cành hoa huơ mãi trong không khí, Woojin hỏi:

"Mày thuộc bài chưa đấy?"

Woojin có sáng tác một bài cho đám cưới, dù không ra dáng yêu đương là mấy nhưng cũng không đến nỗi châu chấu cào cào. Hyungseob ú ớ nói:

"Thuộc rồi thuộc rồi, bài lần này dễ hát mà."

Woojin chính thức giật cây hoa hồng của Hyungseob đi khi phát hiện thứ làm Hyungseob ú ớ là một cánh hoa. Vo tròn cây hoa trong tay, Woojin nghiến răng rên rỉ:

"Anh lạy mày! Mày có nhớ là hai phút trước mày vừa bới tung đống rác tìm bông hoa này hay không? Sao cái gì mày cũng nhặt lên cho vào miệng được thế?"

Hyungseob xấu hổ. Đầu tiên là xấu hổ vì chính mình cũng theo thói quen mà bỏ cánh hoa vào miệng, quên mất rằng cánh hoa kia vốn thuộc đống rác từ cổng hoa. Ngay sau đó, cảm giác tự ái trào lên trong lòng cậu. "Sao cái gì cũng nhặt lên cho vào miệng được", dù người nói rõ ràng vô tình thì người nghe cũng không thể vô tư.

Woojin không nhận ra. Cho đến khi tắm xong, thay bộ áo quần toàn mùi thịt nướng bằng quần short áo phông đen như thường lệ, khi Woojin leo lên giường kéo chăn kín cổ, đeo tai nghe vào rồi bắt đầu kiểm tra xem hôm nay có gì mới, cậu vẫn không nhận ra. Hai đứa ôm điện thoại đến tận khuya, Hyungseob tắt đèn mà hai chiếc màn hình điện thoại vẫn sáng bừng lên một góc. Vì không nghĩ ngợi gì, Woojin đã nhanh chóng vứt câu nói đó ra sau đầu. Hyungseob hết thứ để xem, hết người nói chuyện, cậu nghiêng đầu tìm thì thấy Woojin đang cười cười với màn hình điện thoại. Giật mảnh chăn trên người Woojin, Hyungseob nói:

"Mày cười cái gì thế?"

Nhạc đến lúc chuyển bài, Woojin vừa hay nghe được câu Hyungseob hỏi. Mắt không rời khỏi màn hình, Woojin đáp:

"Darin. Con bé nói buổi chiều đi ngang nhưng không biết tao là tao, nếu biết thì đã dừng lại chào một tiếng."

"Ừ."

Nhạc lại nổi lên, là Dean gửi demo sang để cho Woojin xem xét. Woojin tiếp tục bật cười, chiếc răng khểnh Hyungseob ngày nào cũng muốn cầm kềm bẻ phắt lộ hẳn ra. Hyungseob lẩm bẩm:

"Sau này viết nhạc yêu trơn tru rồi nhỉ."

Lần này Untitled chơi nhẹ đi nhưng vẫn là rock, Woojin không còn nghe thấy được gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net