Phần 11. - - -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Woojin và Hyungseob tạm biệt nhau vào mùa hạ.

Cho đến lúc xách ba lô ra khỏi nhà, Hyungseob chợt nhớ rằng lần đầu tiên hai đứa gặp nhau cũng là vào mùa hạ. Mùa hạ năm đó Hyungseob nghèo xơ xác nên mới phải đi mua một lúc rất nhiều đồ hộp giảm giá. Không phải lúc nào siêu thị cũng có đồ giảm giá, khi đồ hộp rủ nhau hết hạn một lượt thì sẽ là lúc Hyungseob mua về trữ lại ăn dần.

Có xấu hổ hay không? Hyungseob nhớ được đêm đầu tiên Woojin đem thức ăn sang, cậu vừa gắp thức ăn vừa lau nước mắt. Hôm đó Hyungseob không đụng đến miếng cá hộp nào nữa, chỉ ăn no thịt gà mẹ của Woojin làm. Sau đó, Hyungseob có bạn thân, có một gia đình mới, rồi bạn thân còn biến thành hơn thế. Có một đêm tuyết rơi đầu tiên được nắm tay nhét vào túi áo đựng đầy cánh hoa nhàu nát vì Park Woojin không chịu đưa hoa cho người khác. Còn có cả nụ hôn đầu.

Hyungseob tạm biệt Park Woojin vào mùa hạ.

Khi đó, tương lai của Woojin hứa hẹn tốt đẹp hơn cả của Park Jihoon nhiều lần.

Qua tuổi mười tám, Hyungseob không thi đại học cũng không biết đi đâu, cứ thế lạc vào thành phố miền Nam khi xưa. Hyungseob không còn nghèo nữa. Cậu bán đứt mười phần trăm cổ phần cho Lee Chaerin và Lee Hyungseung, Chaerin mua lại, còn tặng thêm cho Hyungseob một căn hộ nhỏ ở thành phố. Căn hộ nhỏ xíu, nằm trên một con dốc cao chưa được quy hoạch. Chaerin nói rằng hiện tại em sẽ thích, tương lai có thể sẽ có ích. Vẫn là chị gái nói đúng, từ căn hộ nhìn ra không có tòa nhà nào che mắt, vào ban đêm Hyungseob có thể thấy cả bầu trời đảo lộn thành thành phố bên dưới ban công căn hộ của mình. Khi Hyungseob ra trường, thành phố quy hoạch mở rộng về phía đó, căn hộ nghiễm nhiên trở thành một mỏ vàng. Lee Chaerin đã không lừa Hyungseob, chung nửa dòng máu tốt hơn ngàn lần người dưng.

Hyungseob nộp hồ sơ vào một học viện dạy nấu ăn. Giao thông trong thành phố phức tạp, cậu mua một chiếc xe đạp mới nhưng rồi cũng từ bỏ để đi xe bus. Mỗi ngày xe bus vòng vèo qua bảy trạm, Hyungseob đi bộ thêm hai mươi phút là tới trường. Bếp ăn công nghiệp không giống như bàn bếp lát đá cẩm thạch ở nhà, đầy tiếng quát nạt, chảo dầu to đựng cả chục lít dầu một lúc, con dao lia nhẹ cũng đứt tay. Tay Hyungseob méo mó dần đi, đầy chật vết bỏng rồi vết dao. Vào học mới nửa năm, Hyungseob nhìn bàn tay mình, cảm thấy như ngày nào cũng đi xăm bằng mực không vết.

Hyungseob cười dài.

Năm mười bảy tuổi, khi báo chí lũ lượt tìm đến phỏng vấn Park Woojin vì bài hát "Missed" nhảy lên đầu bảng xếp hạng âm nhạc trực tuyến, Park Woojin lúc đó còn bận nghiên cứu tay Hyungseob. Hai đứa ngồi trong studio, Hyungseob học bài, Woojin chỉnh nhạc, một tay chỉnh nhạc còn tay kia nắn ngón tay Hyungseob không ngừng.

"Này, ở đây có sẹo." Woojin sờ ngón trỏ của Hyungseob rồi nói, "Người ta bảo ai có sẹo ở đây nghĩa là người yêu kiếp trước của họ vẫn chưa quên được, kiếp này vẫn tiếp tục đi tìm."

"... hoặc là họ bị dao cắt đứt tay khi nấu ăn. Bớt đi Woojin."

Woojin sờ sang ngón tay khác, sau đó cẩn thận nắm lấy cả bàn tay. Hyungseob bận đọc sách, Woojin vẫn miệt mài chỉnh sửa mấy dãy sóng âm dài ngoẵng, phòng thu thỉnh thoảng vang lên tiếng nhạc lẫn với tiếng độc thoại của Hyungseob, cứ như vậy mà qua hết được một lần cuối năm.

Bây giờ tay Hyungseob đầy sẹo, nhưng người yêu kiếp trước hình như vẫn lưu lạc đâu đó giữa địa cầu.

Hyungseob không liên hệ với ai, dù thành phố này có mẹ, có Woojin, Park Jihoon cũng đã tới. Jihoon chưa ra mắt, nghe Chaerin nói rằng phải mất đến một năm hơn thì công ty của Jihoon mới có kế hoạch ra mắt nhóm nhạc nam. "Chị gái" Ahn Yoora hạnh phúc với gia đình mới, thỉnh thoảng hình như có mua bài khoe cuộc sống xa hoa trên trang nhất của tờ Monday Morning nổi tiếng. Woojin đã ra mắt rồi. Woojin bây giờ không còn đơn giản là nhà sản xuất Park Woojin nữa. Woojin được định hướng là nghệ sĩ toàn năng, biết hát, biết sáng tác, biết sản xuất, biết nhạc cụ. Mà Woojin giỏi thật. Woojin không phải là one hit wonder, Woojin ban ngày là sinh viên nhạc viện, ban đêm là ngôi sao trẻ của giới mainstream.

Hyungseob thì vẫn miệt mài trong góc bếp thực hành của học viện ẩm thực. Bếp là nơi ấm áp nhất, thức ăn là thứ có đủ vị chua cay mặn ngọt nhất. Còn con người, Hyungseob vừa qua mười tám năm thì đã nếm đủ và mất đủ rồi. Ngoài thức ăn ra, Hyungseob thấy thứ gì cũng nhạt nhẽo.

Woojin không gặp Hyungseob, còn Hyungseob vẫn thường xuyên nghe thấy Woojin. Âm nhạc len lỏi đến mọi ngóc ngách, thậm chí đứng chờ xe bus cũng có thể nghe thấy. Hyungseob nghe nhạc của Woojin không thấy lọt tai. Giọng hát của Woojin làm Hyungseob luôn thấy đói, dù là vừa ăn hết một bàn đầy thức ăn sau giờ thực hành ở học viện. Giọng hát đó cào vào lòng Hyungseob, cào đến rách tươm mới chịu dừng.

Mười tám tuổi, ai cũng được phép mắc sai lầm.

Mười tám tuổi, ai cũng được phép không tha thứ.

Mười tám tuổi, ai cũng có lí do riêng.

Mười tám tuổi, Park Woojin đem một chút ngây thơ còn lại của Ahn Hyungseob chà nát. Park Woojin cho đến cuối cùng vẫn là, có lí do riêng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net