13. "dlcahcetljvye"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

em tỉnh dậy vì cảm giác chẳng còn hơi ấm của gã ở đó nữa. gã rời đi rồi sao? em nhìn sang tủ đầu giường thì thấy một tấm note nhỏ được gã viết vội rồi đặt ở ấy.
"tôi có cuộc gặp mặt quan trọng cần đến công ty sớm, em dậy thì xuống nhà ăn bánh crepe tôi đã mua sẵn nhé. yêu em."
em đọc được cũng vui trong lòng, ngày nào cũng được gã yêu thương thế này làm em quên mất bản thân đã từng ghét gã đến nhường nào.
bước xuống lầu với tâm trạng đầy hứng khởi. từ khi yêu gã, em cảm giác như bản thân được sống lại một lần nữa vậy. gã yêu thương em theo cái cách mà gã muốn nhưng lại không hề làm em cảm giác bị lạc lõng hay cô đơn. thưởng thức đĩa bánh crepe với trái tim đang trở nên nóng dần bởi thứ tình yêu màu nhiệm này. em lấy laptop ra làm chút việc ở công ty, điều đặc biệt là em chẳng còn thấy nặng nề bởi những thứ này nữa, có lẽ với em bây giờ đã có một người sẵn sàng lắng nghe những phiền não của mình rồi. thật thích quá...

[...]

jeno ngồi ở phòng họp đã 15 phút nhưng chẳng thấy đối tác xuất hiện. bản thân đang dần mất kiên nhẫn thì cánh cửa phòng được mở ra. bóng dáng một cậu con trai với mái tóc màu nâu hạt dẻ lộ diện. đáng ngạc nhiên hơn, người đấy chính là na jaemin. cả hai đều ngỡ ngàng nhìn lấy đối phương chẳng thể chợp mắt, lại là cái tình huống quái gỡ gì đây?
-giám đốc, đây là đối tác của chúng ta lần này. cũng là con trai nuôi của ông lee
lời thư ký kim nói ra như nhát súng bắn thẳng vào tâm trí gã. con trai nuôi? ba gã thật sự rảnh rỗi đến mức như này sao? ba gã từ phía sau jaemin đi vào đúng lúc gã đang có hàng tá câu hỏi được đặt ra trong đầu
-chuyện này là sao?
-dù sao thì ông bà na cũng thân với ba khi bé, gặp lại họ từ mỹ lại chẳng phải là một cơ hội tốt để làm ăn và cùng nhau thăng tiến sao? nhận jaemin làm con nuôi để cả hai đứa con trở nên thân thiết và dễ hợp tác trong công việc hơn thôi. cứ suy nghĩ đơn giản hoá vấn đề đi
sao lời ba gã nói ra đơn giản thế nhỉ? gã phải chấp nhận giao du với người đã làm tổn thương em sao? gã phải chấp nhận "trở thành người nhà" với người đã làm em khóc sao? gã không làm được, lee jeno này không làm được. nếu để em nhìn thấy jaemin một lần nữa thì chắc chắn mớ kí ức đau buồn kia sẽ bủa vây em mất.
ông lee bỏ hai người con trai lại trong căn phòng lạnh lẽo ấy. bốn mắt họ nhìn nhau chẳng ai nhịn ai. đã là địch thủ thì có cùng nhà vẫn sẽ là địch thủ. lần này nhất định lee jeno gã phải bảo vệ em bằng mọi giá.
-hợp đồng ba cũng đã tự quyết mà kí rồi, giờ ở đây chẳng còn tác dụng gì đâu

thì ra ba gọi gã đến đây chỉ vì chuyện này thôi sao? vậy ra ngay từ đầu gã đã chẳng hề có quyền quyết định. gã đứng phắc dậy, toan định bỏ về nhà thì lại bị câu hỏi của jaemin níu lại.
-t/b ổn không?
-chính cậu làm em ấy khóc rồi ở đây tỏ ra quan tâm à?
-thì sao chứ? cũng chẳng phải điều đó chứng minh rằng t/b yêu tôi sao? cô ấy đã tự mình nói rằng anh cũng chỉ là hôn nhân ép buộc đấy. thế thì tôi chẳng nể nang gì đâu, tôi nhất định sẽ giành lấy t/b
lời jaemin nói ra như đã chạm đến đỉnh điểm của lòng tự trọng. đúng! ban đầu đây chính là một mối quan hệ được sắp đặt bởi gia đình. nhưng bây giờ thì khác, gã yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời, và sẵn sàng dẹp sạch những kẻ lại gần em. hai tay jeno nắm chặt, nhưng lý trí gã cho biết rằng đánh đấm không phải là điều hữu ích lúc này. jeno nhìn xuống chiếc vòng tay với dòng chữ cái dài ngoằn ấy, nó nhắc nhở gã về nụ cười xinh đẹp ấy của em, phần nào xoa dịu đi cơn giận.
-cậu có thể thoải mái làm bất kì điều gì nhưng riêng việc giành lại t/b từ tay tôi thì xin lỗi, có lẽ đã hơi muộn để nói ra câu đấy rồi. tôi đi đây, ngồi đấy mà ôm cái suy nghĩ viễn vông bên mình đi nhé

[...]

mạnh miệng là thế nhưng nếu hỏi liệu gã có sợ mất em không thì đương nhiên câu trả lời là có. gã đối với em chắc có lẽ cũng chỉ là thứ tình cảm vừa chớm nở. chỉ mong sao em đủ tỉnh táo để nhận ra gã yêu em nhường nào.
-tôi về rồi...
giọng gã gọi nhỏ, hơi thở nặng nhọc, lê từng bước đi vào phòng khách thì thấy em ở đấy. jeno đã không suy nghĩ mà lao thẳng về sofa rồi ôm em trong lòng.
-anh sao đấy? thấy không khoẻ hả?
-...
gã không trả lời. cứ nhắm chặt mắt để lấy lại nhịp thở ổn định. sao gã lại lo lắng thế này? gã là người được bên cạnh em mỗi ngày, ngay trong chính ngôi nhà của em thì sao lại phải sợ em bỏ gã ở lại chứ?

-sao hôm nay trông anh mệt mỏi vậy? hay trên công ty có việc gì sao?
em vừa hỏi tay vừa vuốt tóc gã. thì ra jeno cũng có những lúc yếu đuối như thế này.
-tôi nhớ em quá...
gã bất giác nói lên điều mà bản thân cũng chẳng thể kiểm soát được. chưa ai khiến gã phải trở thành người như thế này. chỉ có thể là em, chỉ có em mới làm gã đau đầu vì sợ mất đi người mình yêu.
-hà? thì em vẫn ở đây mà. anh cư xử lạ thật đó
-tôi cũng chẳng biết nữa. tôi chẳng biết tại sao điều tôi nghĩ trong đầu lúc nào cũng chỉ có mỗi em. điều đó thật sự làm tôi lo sợ...
jeno đưa chiếc vòng tay của mình cho em.
-còn cái này... nó nghĩa là "dù là của anh hay của em thì lee jeno vẫn yêu em". dù là trên vòng tay của tôi hay của em cũng thế, tôi vẫn sẽ là người yêu em. dù là khi em ghét tôi đến nhường nào, tôi cũng sẽ là người yêu em. và dù là khi em bỏ tôi ở lại, tôi vẫn sẽ yêu em...
dẫu biết jeno có hành xử hơi lạ nhưng trông gã lại không được vui. lúc này thay vì trêu chọc gã vì bộ dạng "mềm nhũng" thì em muốn quan tâm gã nhiều hơn. suốt những ngày qua gã đã ở bên lo lắng cho những suy nghĩ của em, chắc đã đến lúc em phải yêu thương gã rồi.
-lee jeno khờ quá. em cũng yêu jeno mà. em không rõ chuyện gì đã xảy ra với anh hôm nay nhưng mà nếu anh để chuyện đó làm ảnh hưởng đến mối quan hệ này thì em chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu đó!
rồi jeno buông em ra, nhìn ngắm lấy khuôn mặt của người gã đang dần trở nên say đắm. không phải là một cô gái xinh đẹp xuất sắc hay quá sang trọng nhưng trong mắt gã bây giờ chỉ còn hình bóng mỗi em là tồn tại ở đấy, là điều xinh đẹp nhất gã từng gặp trong đời.
___________________________________
04/08/21-04/08/22.
tròn một năm mình lập chiếc account để đăng vui vui chiếc fic cho bạn đọc nhưng giờ lại nhận rất nhiều yêu thương. cũng là tròn một năm mình đu dreamies nữa. mình cảm giác thật sự rất kì diệu khi có thể biết đến nct như một món quà cứu rỗi mình khỏi cái cuộc sống khắc nghiệt này. mặc dù đã qua ngày 03/08 nhưng cảm giác đọng lại trong mình vẫn còn rất nhiều. mình vẫn nhớ rõ cái cảm giác những ngày đầu nhận tin nhắn của js cảm giác ra sao, mua deal như nào và ty tỷ thứ khác. nói chung mình rất biết ơn những khoảng khắc có được suốt 1 năm qua, cảm ơn cả mọi người vì đã giành thời gian đọc những chiếc fic chẳng hề có một kịch bản nào sẵn này. mình cảm ơn nhiều lắm <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net