Chapter6: Cuộc họp [2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Russia vẫn chăm chú vào công việc của mình, bỏ mặc America - con người vừa bị dọa đến chết trân vì ngoại hình của cậu, há hốc mồm kinh ngạc vì cảnh tượng mình vừa thấy.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Đây là Russia mà hắn biết á hả?

Lục lọi trong trí nhớ hỗn loạn, hắn chỉ biết đến một Russia trên chiếc bàn làm việc trầm lặng và coi lời nói như vàng ấy, kiệm lời tới cùng; một Russia với chiếc mũ Ushanka che kín mặt và chỉ để lộ nửa khuôn mặt ra ngoài. Nhưng Russia của hôm nay là gì đây?

Không phải chiếc Ushanka che khuất tầm mắt như một người kì quặc mà lột bỏ nó đi, là một người mang nét tinh tế, nhẹ nhàng.

- Haha, America, anh chưa bao giờ thấy Russia như thế này à? Hay là ... trúng tiếng sét ái tình rồi đấy?

China từ khi nãy đã chứng kiến cảnh này, đưa mắt nhìn America và Russia rồi cười nhẹ.

Russia vẫn không biết mình vừa làm nên cái tội gì (trong trường hợp khiến người ta bất ngờ cũng là một cái tội) nhưng vẫn ngốc ngốc quay sang chỗ China bên cạnh, ánh mắt như thể hiếu kỳ, tò mò chẳng biết chuyện wuần wè zì đang xảy ra.

- Khùng à? Tiếng sét ái tình gì chứ? Chỉ là bất ngờ một chút thôi!

America biết mình vừa thất thố. Đúng, mất bình tĩnh và bất ngờ với một điều hết sức ngu ngốc! Ngoại hình của người ta như thế nào thì cũng có cần hắn quan tâm quá đâu cơ chứ! Nhưng hân chẳng thể phủ nhận một điều rằng, Russia khá ... "xinh đẹp".

Hắn biết từ "xinh đẹp" vốn không. hề. nằm. trong từ điển miêu tả ngoại hình của một thằng con trai, nhưng đây là sự thật.

Russia mang trong mình nét đẹp đan xen đó. Gương mặt mang đậm vẻ đẹp của xứ Đông Âu - khu vực cận hàn đới băng giá. Đến cái nhíu mày hay cái nhếch môi cũng phảng phất khí chất lạnh lùng cao quý của quốc gia truyền thống có tiếng tại Châu Âu.

- Khụ.

Hắn kéo ghế của mình mà ngồi xuống bàn, tay lôi tập tài liệu và chiếc laptop ra khỏi cặp. Bàn tay lớn, khớp nào khớp nấy rõ ràng đang nhảy trên bàn phím. Nhưng việc có cả mớ công việc cần giải quyết trước mắt thì cũng chẳng đủ để giúp hắn tập trung hoàn toàn. Tâm trí của hắn chỉ đặt vào con người ban nãy.

Thật là...

Hắn là trai thẳng chứ không phải gay nhá!?

Nhưng tại sao ... lại không kìm lòng được mà cứ ngẩng đầu nhìn ngắm người đối diện cơ chứ?!

Dáng người mảnh khảnh thoạt nhìn có chút yếu ớt. Đôi mắt tím sắc sảo, sâu thăm thẳm như một xoáy nước lớn khiến người ta vô tình mà đắm chìm trong đó.

Thật khó mà rời mắt nổi.

Hắn từ trước đến giờ chỉ tin vào việc "ghét từ cái nhìn đầu tiên" chứ "yêu từ cái nhìn đầu tiên" chẳng có cửa mà tồn tại trong từ điển của hắn đâu.

Nhưng ... trường hợp này... Chắc chỉ là cảm thán trước cái đẹp thôi mà, đúng không?

Con người ai mà chẳng thích cái đẹp? Đó là đạo lý rồi.

Ngồi từ nãy đến giờ cũng muốn mệt. Tất nhiên rồi, cậu ngồi trong phòng này từ 8 : 15, bây giờ là 8 : 45 rồi. Không phải do cậu đau đầu hay gì cả, chỉ là cậu không quen.

Ngồi vào bàn làm việc mà không có nổi một tách cafe làm cậu tỉnh táo không nổi...

Cần bổ sung cafein gấp nha!!!

- Anh muốn một tách cafe không, China?

Russia hỏi, thì ... Cũng phải quan tâm người ta chút chứ, China đến trước cả cậu cơ mà. Chắc y cũng mệt chứ nào có mỗi cậu đâu.

- Haha, không cần đâu. Tôi có trà ở đây rồi. Chắc tối qua cậu lại thức khuya để chuẩn bị cho cuộc họp hôm nay chứ gì...

China từ chối lời mời của Russia, còn không quên ghẹo lại cậu.

Cậu chỉ cười trừ rồi cũng đứng dậy định rời khỏi phòng họp đến phòng chờ bên cạnh. Chỉ khi vừa đựng dậy và mở cửa phòng, tiếng America lại vang lên sau cậu:

- Cậu lấy giúp tôi ly cafe được không?

- Huh? Được.

Russia gật đầu đồng ý.

Sau khi cậu rời khỏi phòng, bây giờ chỉ còn hai người ngồi cùng với nhau.

- Nói thế nào thì nói chứ việc anh thích Russia là có thật.

China lên tiếng.

- Hahaha, ngu ngốc thật đấy China, làm sao tôi thích cậu ta được cơ chứ? Chỉ là nhờ lấy giúp tách cafe vì tiện đường thôi mà?

America phản bác.

[Rồi một ngày you sẽ hối hận, America à:D]

- Oh, được thôi. Những lời giải thích và biện hộ của anh luôn đúng cả.

China khẽ nhún vai.

Lát sau, Russia quay lại với hai ly cafe trên tay. Cậu đặt một ly xuống bàn của America, chỉ kịp nghe hắn cảm ơn rồi cũng lướt nhanh về chỗ mình.

Căn phòng lại rơi vào im lặng.

Cậu nhấp ngụm cafe bình ổn lại cái đầu đang muốn xin nghỉ việc của mình. Cafe khá đắng khiến cậu nhăn mày. Aiz, vẫn là cái tội lười không trượt đi đâu được, chỉ là khi pha cafe lười tìm loại cafe thích hợp, thấy cái nào gần nhất thì lấy cái đó.

À ... mà cái hộp cafe gần nhất...

Chẳng phải loại Culi à?! Trời, vậy thì nó đắng là đúng rồi...

Đúng là thảm hoạ mà, lần sau cho chừa cái tội lười luôn.

America từ khi Russia trở về chỗ của mình thì tầm mắt cũng chẳng rời cậu nửa khắc. Thấy hàng lông mày thanh lịch khẽ nhíu lại cùng đôi mắt như trách cứ điều gì đó cũng đủ hiểu rồi.

Chắc cafe có gì đó?

Hắn đưa tách cafe lên miệng nhấp thử một ngụm. Đối với những kẻ thường xuyên uống mấy loại cafe đắng như hắn thì có thể thấy bình thường, nhưng có lẽ đối với cậu loại này khá đắng đi?

Uhm...nét mặt đó của cậu cũng ...cũng cute chứ bộ?

"Dừng lại ngay America, mày đang nghĩ cái quái gì vậy?!"


Cạch.

Cánh cửa cảm ứng mở ra, cùng bước vào là France và UK.

Trái ngược với UK - một quý ông lịch lãm và nghiêm túc thì France trông có vẻ "bad" hơn một chút nhưng chẳng làm mất vẻ phong độ lãng tử của mình.

- Ôi làm ơn đấy, bông hồng gai của tôi! Em phải đồng ý với tôi đi chứ! Em cũng biết ngoài tôi ra thì cũng chẳng có ai yêu em nhiều như tôi hết á!

- ...

- Tách trà nhỏ?! Em bơ tôi thiệt hả? - France khóc ròng ròng.

- Mọi người đến hết rồi à?

UK trực tiếp ném cho France đáng thương một rổ bơ. Không phải những trái bơ được Mexico hay Peru xuất khẩu trong việc buôn bán, giao thương mà là "quả bơ" mang thương hiệu United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland.

Còn France - thanh niên ăn bơ ngay từ khi mà tỏ tình với UK trong cơn say đêm đó, đã trở nên hết sức quen thuộc với rổ bơ to đùng này.

Tính từ thời điểm đó đến giờ thì "khối lượng" bơ mà y bị quăng cho không thương tiếc cũng lên đến con số là tấn rồi chứ kilogram làm sao có cửa.

Nhưng không sao cả! Có thất bại thì mới có thành công. Thua keo này ta bày keo khác! Nhưng mấu chốt ở đây là "quá tam ba bận". Từ đó đến giờ cũng ngót 3 năm rồi chứ có ít ỏi gì đâu! Tại sao UK vẫn chưa chịu chấp nhận tình cảm của y ah!

France tổn thưn mà France hong nói:(

Muốn UK ra dỗ France cơ!


Cuối cùng cũng đến giờ vào họp. Cuộc họp diễn ra tương đối suôn sẻ với việc khối lượng công việc của những quốc gia nằm trong 5 quốc gia thành viên hội đồng thường trực sẽ tăng lên tương đối nhiều. Có một số những vấn đề lớn cần được khắc phục và đặt ra chỉ tiêu phải giải quyết triệt để. Các biện pháp khắc phục được đưa ra và nổ ra cuộc tranh luận " khá sôi nổi ", chưa đến mức gay gắt lắm nhưng các ý kiến của mỗi thành viên vẫn được tôn trọng.

Cuộc họp kéo dài trong nhiều giờ đồng hồ. Thậm chí còn bỏ cả bữa trưa để tiết kiệm thời gian cuộc họp lại. Về cơ bản thì các công văn và tài liệu liên quan đến cuộc họp này rất nhiều, đương nhiên rồi. Đối mặt với hiểm hoạ từ thiên nhiên vì ô nhiễm môi trường thì các cường quốc cũng chẳng thể khoanh tay đứng không. Nhưng họ phải cân bằng giữa sản xuất phát triển kinh tế và giảm lượng rác thải hay áp dụng triệt để các biện pháp để bảo vệ môi trường.

Russia vươn tay để sự mỏi cơ của mình đỡ hơn một chút. Bây giờ là 2 giờ chiều rồi, tính ra họp liền một mạch 5 tiếng đồng hồ không nghỉ chút nào, mệt chết cậu mất.

Nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào cặp, cậu bước ra cửa rồi rời khỏi trụ sở. Vừa đi vừa suy nghĩ...

Lát nữa sẽ đi ăn gì:)

Hơ hơ, tính ra công văn với tài liệu hôm nay cậu cũng hoàn thành rồi, coi như hôm nay là một ngày nghỉ cũng chẳng sao. Vậy việc suy nghĩ thử xem lát nữa sẽ gặm món gì cũng đâu có trái với luân thường đạo lý đúng không :D

Nên ăn bánh Blini hay bánh Pelmeni? Không, không, có lẽ cậu nên ăn bánh Pirozhki với súp lạnh Okroshka, có vẻ ổn áp đấy...

Rầm.

- Ouch.

Cậu khẽ kêu lên vì đau điếng, nhưng chợt nhận ra mình vừa đụng phải người ta nên cũng nhanh chóng nhìn xem người kia có sao không.

- Ah, xin lỗi, cậu không sao chứ?

America hốt hoảng nhìn Russia - người mình vừa đụng phải. Chính xác là hắn sợ lắm cậu bị thương lắm ấy. Nhìn cái cơ thể nhỏ nhắn ấy mà trầy xước nhẹ ở đâu chắc hắn cũng muốn ném vào bệnh viện mà tĩnh dưỡng vài tuần mất.

- Không không, tôi không sao, anh có ổn không vậy?

Russia ngẩng đầu lên nhìn đối phương, nhận ra đó là America thì cũng bất ngờ không kém.

- Haha, được rồi, cả tôi với cậu đều ổn. Có lẽ cậu đang vội trở về, đúng chứ? Hah, cuộc họp hôm nay rõ khổ, hành chúng ta ra bã luôn.

America cười trừ, cũng lịch sự cố không tỏ ra thất lễ. Russia cũng gật đầu đáp lại nó, hỏi:

- Anh định đi đâu à?

- Huh? Tôi định đi lấy chút đồ thôi. Mà cậu cũng về đi không lại vội. Tạm biệt ha.

- Tạm biệt.

Mỗi người lại chạy về một hướng khác nhau.

America chạy nhanh đi vì trái tim đang đập loạn nhịp. Khi đó... Không, chính xác là khi cậu ngẩng lên nhìn hắn ấy.

Đau tim chết thôi. Xinh đẹp đến như vậy khiến hắn muốn nhốt lại trong lồng kính giữ làm của riêng mất!

Còn về phía Russia...

Tại sao tên đó lại cao hơn cậu chứ? Bộ mỗi lần nói chuyện với hắn đều phải ngửa cổ lên mới nhìn thấy à? Đau cổ chết thôi!

Russia quạu cọ phi nhanh trên đường cao tốc.

Cậu. Ghét. Những. Người. Cao!


____________
Góc tác giả:

Chúc các bác một ngày tốt lành.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net