Chapter9: Nắng gãy đầu cành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên thế giới luôn có những lời không nên tin tưởng.

Fic nhỏ nhẹ nhàng, H.E

_______________

Năm em 15 tuổi, tôi 18 tuổi.

Chỉ đơn giản là một kì thi thôi mà em đã cắm đầu vào học như thể ngày mai là tận thế.

Tôi là một sinh viên vừa tốt nghiệp Trung học Phổ thông, cũng chuẩn bị cho kì thi đại học của mình.

Nhưng em là người phá mọi nỗ lực ôn thì nghiêm túc của tôi đấy, nhóc.

Thư viện thành phố luôn yên tĩnh và khá vắng vẻ. Thành phố chúng ta phát triển và phồn hoa, nhưng ít khi ai lại ra đây đọc sách lắm. Có thì chỉ là những người nhu cầu cao về tri thức hay mấy đứa nhóc như anh hay em, những kẻ thư viện trường không chứa chấp.

Nhưng chẳng sao cả, điều đó mới bắt đầu xe duyên cho 2 ta mà?

Tôi còn nhớ bài luận đó. Từng nét chữ nắn nót trên từng dòng kẻ thẳng, nhưng em đã phạm phải lỗi rất ngu ngốc.

Tôi đã sửa cho em khi chúng ta vô tình đụng phải nhau khi lấy sách, em nhớ tập tài liệu của em đã rơi ra và tôi nhặt lấy nó chứ?

Tôi nhớ đôi mắt em, tím màu hoa tử đằng còn gợn gợn sự cô độc khó thấy.

Chúng ta bắt đầu mối quan hệ từ đó thôi, bạn bè với nhau, ngại gì chứ. Ít nhất thì tôi có thể giúp em sửa những lỗi thường gặp khi giải toán hay viết văn, những công thức hoá học hay bài tập vật lý.

Nhẹ nhàng thật, đến nỗi những tia nắng chiều cuối cùng đang níu kéo lại khắc huy hoàng kia cũng thật đẹp.

Năm em 18 tuổi, tôi 21 tuổi.

Thời gian trôi nhanh thật, thoáng cái tôi đã là sinh viên năm 3, thoáng cái em đã tốt nghiệp rồi.

Em nói em sẽ học thiết kế. Ồ, không sao cả. Em còn lo tôi cô độc một mình chẳng có bạn chơi đấy? Đáng yêu chết thôi.

Ai cũng có sự lựa chọn của mình mà, có ai bắt buộc em theo một khuôn khổ định sẵn đâu, đúng không nào?

Vẫn là chúc em thi thật tốt, sau này tương lai sẽ rộng mở với em.

Năm em 20 tuổi, tôi 23 tuổi.

Chà, vậy là tôi đã cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp. Tiếc thật, bây giờ chẳng thể trải nghiệm cuộc đời của sinh viên đại học nữa.

Bước ra đường đời mà bỏ em lại, có phải hơi quá đáng không?

Tôi biết chúng ta không chung ngành chung khoá, nhưng chí ít điểm chung của chúng ta hiện tại là "sinh viên"..

Không biết nữa, tôi muốn ở lại với em, một chút nữa thôi.



Năm em 21 tuổi, tôi 24 tuổi.

Tôi đón em ở trước cổng trường rộng lớn. Thoáng thấy dáng người lấp ló sau tán cây già.

Em kể rằng em thích một bạn nữ, bạn ấy rất đẹp và cũng rất giỏi nữa.

Nhưng em cũng thực ngại ngùng, chẳng dám nói ra tình cảm của mình..

Tôi nhìn vào đôi mắt em, lại nhìn lại phía chân trời xa xăm.

Chim bay cánh én lạc đàn.

Hoa rơi một khắc trăng tan mấy tuần.

Tôi không chắc mình giỏi trong mảng tình cảm, nhưng cứ ở bên nghe em nói thôi.

Rằng em đã vui vẻ thế nào khi dám tiến đến gần bạn ấy hơn, rằng em đã hạnh phúc thế nào khi trao đổi những vấn đề học thuật với bạn ấy.



Năm em 23 tuổi, tôi 26 tuổi.

Em khóc rất nhiều và buồn cũng rất nhiều. Cả ngày chỉ giam mình trong phòng chẳng gặp ai.

Em phải biết tôi đã cố gắng kéo em ra ngoài như thế nào rồi chứ, nhóc con?

Em nói cô ấy với em xảy ra chút xích mích, có thể đứng trên bờ vực đổ vỡ.

Tôi không thể nói gì nữa, vẫn là để em tự bình tĩnh tốt hơn.

Nhìn bóng em vươn tầm mắt nhìn qua ô cửa kính trên gác mái, ngắm nghía những ngôi sao lấp lánh từ ngân hà xa xôi.

Bất chợt em nói rằng tôi thật giống những ngôi sao, le lói trong đêm đen nhưng chẳng sợ hãi bất kì ai.

Em nói em thích những ngôi sao ấy, nếu em yêu người nào, em sẽ gấp những ngôi sao giấy trao cho người đó.

Tôi cười lớn, đáp lại cũng thật khảng khái, rằng tôi thích hoa hướng dương. Tôi sẽ trao người mình yêu một đoá hướng dương bằng giấy.

Năm em 25 tuổi , tôi 28 tuổi.

Em và một cô gái đã kết hôn, tôi cùng gia đình em đã chuẩn bị hết cho em...

Tất tần tật từ bộ suit đến hoa cưới, tôi bận bịu đến nỗi quên ăn quên ngủ, quên cả thời gian để buồn..

Ngày đó tôi cầm máy ảnh đi chụp đây chụp đó. Chụp hình ảnh em cùng cô ấy nắm tay nhau bước vào lễ đường, chụp cả ảnh em và cô ấy hôn nhau trước sự chứng kiến của mục sư...

Tôi đã uống, uống rất nhiều.

Quên đi lắm sự muộn phiền.
Nâng ly, nhấp miệng rượu nghiền đêm thâu.

Năm em 28 tuổi, tôi 31 tuổi.

Em và cô ấy đã ly hôn trong hoà bình. Theo lời em nói thì tình cảm đã nhạt phai, tôi không rõ nữa. Nhưng chắc chắn 3 năm hôn nhân của em cũng đau như 3 năm độc thân của tôi vậy, đúng không?

Tối đó, em kéo tôi đi uống. Suốt buổi chỉ rầu rầu một sắc mặt chẳng đổi, có chăng cũng chỉ là những áng mây hồng trôi bồng bềnh trên gò má cao, sắc sảo của em thôi.

Em đau, tôi cũng đau. Nỗi đau chúng ta khác nhau, nhưng tất thảy đều là vết thương lòng.

Năm em 30 tuổi, tôi 33 tuổi.

Tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện thành phố, rằng em đã ở trong đó và yêu cầu người nhà bệnh nhân ra phụ trách.

Lướt cả danh bạ điện thoại, ông và cha em thì tuốt bên Nga, em gái cùng em trai thì đi công tác, chỉ còn mỗi tôi có khả năng giúp đỡ.

Tôi chạy ngay qua đó, chẳng đủ kiên nhẫn mà chờ chuyến xe bus tiếp theo.

Cầm tờ bệnh án trong tay, mắt tôi rưng rưng nhưng cố ngăn dòng nước mắt.

"Không sao cả, anh ở cùng em là được."

"Ừm"

Dứt khoát như vậy, ung thư giai đoạn cuối, chỉ còn 3 tháng em ở lại trần thế thôi.

Ba tháng tưởng chừng dài lắm, nhưng tôi và em đã có bao việc lỡ làng?

Tôi vẫn luôn cố gắng mang điều tích cực nhất và hạnh phúc nhất mà tôi có được đến với em.

Từng đoá hương dương cứ cắm vào lọ mà để trên bàn. Cửa sổ mở toang nhìn ra ngoài nhưng rèm lại khép hờ khéo tay.

Tôi kể thật nhiều, thật nhiều chuyện, cố gắng cứu vớt đôi mắt đang dần trở nên vô hồn ấy.

Tôi còn không còn sức để đếm xỉa đến từng nhát dao cứa vào tim khi nhìn bóng em trên giường bệnh, em lại còn sức để suy nghĩ về cuộc đời ngắn ngủi sao?

Rồi bỗng một ngày, em nói em muốn gấp giấy.

Hôm đó tôi cố chọn cho em loại giấy đẹp và dễ gấp nhất, mang đến cho em.

Em gấp từng nếp thật đẹp, tạo thành hình ngôi sao nhỏ nhắn.

Cứ như vậy, không nói gì, gấp hết một buổi chiều.

Tôi rảnh tay bồi em gấp giấy, lại gấp ra hai bông hoa.

Một đoá hướng dương nhỏ nhắn và một bông hồng đỏ.

Tôi rời bệnh viện trước 11h tối, lặng lẽ để xuống gối em bông hướng dương giấy nhỏ ấy.

Gửi gắm chút tình cảm, đó là điều nhỏ bé nhất và cũng là điều duy nhất tôi có thể làm được bây giờ.

Năm em 30 tuổi, tôi 33 tuổi.

Trọn vẹn sau 3 tháng, em ra đi một cách lặng lẽ.

Tôi không biết khi đó tôi thế nào nữa...

Bàng hoàng sao? Có.

Tiếc nuối? Có.

Thống khổ? Có.

Thời gian tôi quỳ gối trước giường bệnh em là bao lâu khi nghe tin em đã qua đời, tôi cũng chẳng biết nữa.

Nụ cười nhẹ nhàng khẽ nở trên gương mặt gầy guộc vì bạo bệnh, có lẽ đó là sự dịu dàng cuối cùng em dành cho tôi?

Nắp quan tài đóng lại, vòng hoa tang trắng khẽ khàng đặt lên..

Bóng đen đứng dưới mưa tàn.

Mây đen, cỏ mục lại đàn khúc ly.

Tôi đứng dưới làn mưa lạnh lẽo, chẳng cầm ô như lời em căn dặn.

Đặt vòng hoa cuối cùng lên mộ, đứng chôn chân một góc ở đó.

Em trai em - tôi đoán vậy, một người có nét giống em nhưng có phần mạnh mẽ, quyết đoán hơn. Hai đôi mắt ửng hồng vì khóc quá nhiều, đã đưa tôi một thứ được gói trong túi zip đen cẩn thận.

"Đó là thứ cuối cùng mà em muốn trao cho anh.

Nguyên văn câu nói của em là vậy.

Tối đó, tôi chẳng ngủ nổi nữa.

Mở túi zip một cách nhẹ nhàng, tôi nhìn xem những thứ mà em trao tôi là gì.

Từng ngôi sao giấy nhỏ, cứ thế rơi ra trên bàn kính...

Tôi đã khóc, khóc như một đứa trẻ mới chào đời.

Người ta nói đấng nam nhi không thể chảy nước mắt, nhưng giờ tôi chẳng kìm nổi nữa.

Em tệ lắm, nhóc con..

Sao em lại rời xa tôi chứ? Nhóc tệ lắm...

Năm em 30 tuổi, tôi 35 tuổi.

Tôi bất lực rồi, nhóc.

Thi thoảng khi trên cơ quan, tôi vẫn thấy bóng em vương vấn.

Nhưng tôi biết, mình nhận nhầm rồi.

Muộn hơn em 2 năm, em chờ tôi 2 năm, tôi cũng chờ em 2 năm..

Cái chờ này không ai có thể làm được nữa, không chủ động thì chẳng làm được gì đâu.

Tôi đưa mắt mình nhìn quanh cảnh nơi đây lần cuối.

Thành phố này vốn là sự đan xen của những cánh hoa xinh đẹp và những vũng máu đỏ tươi.

Băng ghế dưới tán cây phong em hay ngồi, góc thư viện em hay cặm cụi làm bài tập...

Nhưng không có em, tất cả chỉ vô nghĩa mà thôi.

Tôi nắm chặt đoá hướng dương gấp bằng giấy, trong nếp áo còn nhưng ngôi sao của em nữa.

Mang theo tình yêu của em, cũng như mang tình yêu của tôi dành cho em.

Làn nước lạnh lẽo cuối mùa thu ôm ấp lấy tôi một cách dịu dàng và đằm thắm.

Tiếng vĩ cầm vang nghe sầu não đâu đây.

Tôi sẽ đến với nhóc, sớm thôi, Russia...

Tơ son rũ xuống bâng khuâng

Gió reo theo với cái sầu không tên

Xe duyên ai lại chẳng thương

Tơ vương chẳng dứt, tình vương chẳng thành.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net