Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc vượt qua biên giới, Al phải giữ mình không nói bất cứ từ gì liên quan tới tuyết, hoặc thốt lên câu 'WHAT THE HELL?', Mattie tuy chắc chắn rằng nơi này là Canada, nhưng mặt cậu hiện rất cáu kỉnh, cáu kỉnh hơn cả những lần cáu kỉnh trước.

"Vậy khi nào tuyết rơi?" Al nhăn mặt khi Liên nói ra cậu hỏi mà theo cậu nghĩ là phạm vào giới nghiêm, tầm nhìn bỗng hoa lên rồi trước mắt chỉ toàn một màu trắng.

"BC không có nhiều tuyết trừ núi." Matthew giải thích khá nhẹ nhàng, nhưng hình như mắt cậu bỗng lóe lên tia nguy hiểm.

Al cúi đầu thấp nhất có thể. 'Xin đừng biến lúc này trở thành khoảng thời gian cuối cùng hỡi Chúa trời.' Cậu hướng về phía cửa sổ, lầm rầm cầu nguyện.

{}}{{}

"Ah~! Alfred, Mathieu! Thật tuyệt khi gặp lại hai cậu!" Cặp song sinh chưa kịp đặt chân xuống xe thì đã bị kéo vào một cái ôm ngạt thở, được thực hiện bởi thằng anh họ, Francis. Cả hai gần như sắp chết với hương vị sến súa tởm lợn này cho tới khi Liên ra khỏi xe và lọt vào đôi mắt xanh kia. "Ai đây?" Chàng trai cao với mái tóc vàng hỏi, vứt hai 'cậu nhóc' mà vừa rồi còn mặn nồng xuống, nhanh chóng phi tới bên cô rồi theo một kiểu rất Pháp hôn chụt lên bàn tay mịn màng. "Enchanté, mademoiselle."

"Lùi lại đi Frenchie, đó là bạn gái tôi, vì vậy tránh xa ra khỏi cô ấy." Alfred ầm lên, đá tên tóc vàng ra.

Francis nhìn trông khá bực mình. "Không bao giờ! Anh đã có vợ rồi mà!"

"Cái ếu gì? Từ khi nào?"

"Tháng tám vừa rồi. Anh có gửi cho cậu thiệp mời. Nhưng Angelique xinh đẹp không thể tham gia..."

"Lưu lại bài lí thuyết cho những ai quan tâm đi."

"Tôi có thể thấy anh và tên ngốc đó rất liên quan với nhau." Liên nói cùng một nụ cười nhỏ.

"Ai đó giúp tôi một tay được không?" Matthew gọi, ném cái va li có chữ 'AL' to đùng cho chủ nhân nó. "Hay mấy người muốn đứng đó đóng vai bà tám cả ngày?"

"Đi nào, chúng ta hãy đi giúp chàng trai Canada như thể đang ở cùng phe cậu ta đi." Liên nói. "Ai biết được, có khi cậu ta còn gửi cả một đội quân nai ngay sau chúng ta đó chứ."

Salina rất vui mừng khi cái CD yêu quý đã trở lại, cô tặng hai chàng trai tóc vàng bằng như nụ hôn rất kêu trên má. Al nhìn thẳng vào cô cùng cái mặt không thể nghiêm trọng hơn, và nói rằng cậu không thể chấp nhận tình yêu của cô vì họ có quan hệ họ hàng, và hơn nữa, cậu cũng đã có bạn gái rồi.

Liên, Matthew và Francis thật sự đang lăn ra sàn nhà mà cười. Salina lại không thấy có gì đáng buồn cười cả. "Làm như em đã từng yêu anh ấy." Giọng cô gần như nổ tung, tay kiêu kì hất một bên bím tóc qua vai. "Cái tôi của anh hóa ra còn lớn hơn cả đống tóc lởm chởm giữa trán đó." Bàn tay cô bé nhỏ véo mũi người đối diện.

"Anh không biết là nên cảm thấy bị xúc phạm hay biết ơn em nữa." Cậu trai Mỹ thì thầm, vẫn ôm mũi đau đớn.

Cuộc nói chuyện bị gián đoạn bởi tiếng gõ khiến Francis phải chạy ra mở cửa. Một lúc sau anh trở lại cùng một người mà trước đó Matt thực sự đã phải ra nhà thờ cầu nguyện để tránh gặp mặt. "Này mọi người!"

"Hey Carlos!" Al cổ vũ khá nhiệt tình. Như đã hứa, cậu phải cố gắng che chắn cho 'đứa em trai bé nhỏ'. "Cậu phải gặp bạn gái tôi! Đây là Liên." Cậu cười toe toét, đồng thời lôi cô ra.

"Yeah, rất vui được gặp cô." Anh nói, cô gắng đi qua Al để gặp Matthew. "Um, Alfred, cậu có thể tránh ra không?"

"Tại sao? Ở đây ổn mà, phải không Liên?"

Cô nhìn đôi mắt tuyệt vọng của Al rồi khẽ gật đầu. "Yup. Khá là ổn."

Carlos và Al bước khá nhịp điệu từ bước này sang bước khác, đã hơn 20 phút trôi qua mà trò chơi phối hợp của hai người vẫn chưa dừng lại, cậu trai tóc vàng nhỏ hơn sau vài cố gắng cuối cùng cũng lẻn ra được, chạy tới căn phòng mà cậu và Al phải cùng chia sẻ và chốt cửa lại. Cậu có thể nghe cuộc trò chuyện ở dưới nhà vang vọng rõ ràng lên. "Mathieu cảm thấy không được khỏe, nó đã đi nghỉ rồi." Francis giải thích.

"Có vẻ ổn đối với tôi."

"Chúng ta chỉ có thể hi vọng cậu ta sẽ khá hơn vào buổi trượt tuyết ngày mai." Liên nhẹ nhàng nói, bỏ qua ý kiến của chàng trai Cuba. "Sau cùng thì chúng tôi vẫn sẽ gặp bạn bè của cậu ta, thật vô lí nếu cậu ta không tới."

"Yeah nhưng tôi khá hiểu, họ kiểu gì chả đột ngột xuất hiện và lôi nó lên núi cùng." Al cười. "Thực sự là dù có bị chết trên giường thì lũ bạn đó cũng không buông tha cho nó đâu."

Một lúc sau, Liên ngáp một cái khá to, và cô bảo mình có lẽ nên vào trong xe ngủ 10 tiếng, Al không khác gì con cún háo hức lẽo đẽo theo sau, nhưng lập tức cổ áo bị nắm lấy bởi chàng trai Pháp.

"Không, Alfred. Anh sẽ không bao giờ cho cậu ngủ cùng với một cô gái trẻ nào cả."

"Thôi nào Frenchie! Tôi thì làm được gì chứ! Và anh thích nghiêm cấm mọi người lại gần những l'amour theo như cách gọi của mình từ khi nào thế?"

"Anh có cần nhắc lại rằng anh chịu trách nhiệm về cậu cho tới khi cha mẹ cậu tới tham gia không? Mẹ cậu sẽ vặn đầu tôi nếu tôi cho phép cậu ở cùng phòng với một cô gái không có quan hệ họ hàng gì với cậu đó!"

Cậu trai tóc vàng bĩu môi, nhưng không thể cất thêm câu phản đối nào nữa trong khi Francis kéo cậu lên rồi vứt như một món đồ chơi xuống chiếc ghế dài mà anh đã làm cho cậu từ khi nào chẳng ai biết.

"Có lẽ tôi nên đi dạo một chút." Carlos lẩm bẩm, khá thất vọng bởi không thể nhận được một lời chào nào từ Matthew. "Hẹn gặp lại vào ngày mai."

"See ya."

Al vô cùng khó chịu, mọi người đã ngủ hết nhưng mắt cậu vẫn thao láo nhìn lên trần nhà. Nó không có nghĩa là cậu và Liên sẽ làm điều gì cả. Nhưng cậu nghĩ ít nhất cũng phải có một phòng ngủ trống chưa được sử dụng có đầy đủ một chiếc giường êm ấm thoải mái chứ.

"Tôi ghét tên Pháp đó." Cậu lẩm bẩm.

"Tôi không nghĩ rằng anh ta cũng thích cậu." Cậu nhìn Liên đang đứng ở lối vào của căn phòng với bộ đồ ngủ lông cừu. "Rõ ràng trong hai cậu thì Francis vẫn quý Matthew hơn."

"Mọi người đều yêu quý Mattie hơn." Cậu nhíu mày, không ngừng lẩm bẩm thêm.

Cô gái Việt nhẹ ngồi xuống sàn nhà cạnh cậu. "Tôi thì không."

"Aww. Đương nhiên rồi. Với cả Mattie đã có người yêu, cậu không thể lựa chọn."

Cô đánh một đòn chí mạng lên cái đầu toàn giấy kia. "Sao cậu ngốc quá vậy? Chuyện gì đã xảy ra với Alfred F. Jones, anh hùng của mọi người ngoại trừ Nga, và cả những người Cuba nữa?"

Cậu miễn cưỡng nhếch môi, nhưng liền bị Liên véo má, nụ cười trở nên rộng hơn nhiều. "Le' go o' 'ah 'ace."

"Chỉ khi cậu hứa trở lại làm Al mà tôi biết."

"Ukay, ukay!"

Cười toe toét, Liên tát cậu một phát, rồi sau đó lại hôn nhẹ lên môi. "Tôi yêu cậu đồ ngốc."

"Tôi có gì không đáng để yêu chứ?"

"Là cậu đó!"

{}}{{}

Sáng hôm sau Matthew dậy khá sớm, bước vào phòng khách và nhìn thấy trên chiếc ghế dài là Liên, trong khi dưới sàn nhà Al đang ngáy khá to. Có lẽ hai người đó đã lăn ra đây vào giữa đêm, đó là tất cả những gì cậu có thể đoán.

"Tôi sẽ làm gì với cả hai đây?" Francis rên rỉ lúc thấy cảnh tượng trước mặt. "Bố mẹ mấy cậu sẽ tới đây vào hôm nay đó."

Ngay khi nghe thấy chữ 'bố mẹ', Al đột nhiên trở nên vô cùng tỉnh táo. "Whoa, whoa! Tôi tưởng họ chỉ xuất hiện khi hết bận thôi chứ, mà họ không bao giờ rảnh rang cả."

"Có chuyện gì vậy?" Liên giật mình bật dậy.

"Mẹ Al gọi vào lúc sớm, họ nói đang đáp máy bay từ Halifax, và sẽ xuất hiện ở đây vào buổi trưa."

"Tuyệt quá! Tôi sẽ gặp được gia đình các cậu."

"No, nonono! Tôi chưa sẵn sàng, tôi vẫn chưa thể sẵn sàng!"

"Thôi nào Al, giọng cậu như thể quái vật ấy."

"Hey! Cậu sẽ đi chơi với Ivan khoảng, cái gì, hai năm sao?"

"Yeah, thì sao?"

"Cậu còn chưa từng nói chữ 'bố mẹ' bao giờ cả." Cậu nở nụ cười nhẹ tênh.

Má cậu trai Canada chuyển thành màu hồng, và cậu nhanh chóng giả vờ chuyển sự chú ý sang món bánh nước trước mặt. "N-Nó khác hẳn!"

"Không đâu! Mẹ đã nói rằng khi chúng ta lên mười mẹ sẽ không tức giận khi biết chuyện hẹn hò có vấn đề gì, như gay, hay bi, hay necrophiliacs hoặc bất cứ cái gì có thể xảy ra."

"Cô ấy thực sự nói vậy?" Liên hỏi ngạc nhiên, cố gắng không cười.

"Cha mẹ chúng tôi rất kì lạ." Cậu trai Mĩ giải thích nhanh. "Vấn đề là, em trai tôi là một đứa siêu đạo đức giả, chúng tôi chưa bao giờ giới thiệu bạn bè gì cho họ."

"Cậu ta sợ." Francis nói vọng ra từ nhà bếp.

Đột nhiên, cánh cửa kiên cố bỗng bị mở ra, một người phụ nữ cao, mái tóc vàng gợn sóng bước vào. "Các con tôi đâu?" Bà gọi to.

"Francis!" Alfred gần như rít lên. "Anh nói rằng trưa họ mới tới mà."

"Đừng đổ lỗi cho anh họ con. Mẹ gọi cho cậu ấy từ sân bay ở đây." Bà nhảy chồm tới ôm chặt lấy thằng con trai, tiện tay kéo thêm Matthew, đứa đang cố hết sức để chuồn càng xa càng tốt(tất nhiên là đã thất bại).

Cửa vẫn mở, một người cao lêu nghêu nữa theo gót hồng người phụ nữa kia xuất hiện. Có thể nói ông ta khá to cao, mái tóc màu nâu cát, đôi mắt xanh sáng giống Alfred như gương, khệ nệ kéo theo cái va-li phía sau. "Rất vui được gặp lại mấy đứa."

Mama của cặp song sinh liếc nhìn sang Liên, cô gái khá lịch sự đứng sang một bên, nụ cười bà nhạt dần. Bà và chồng có thể rất bận, nhưng bộ óc vĩ đại vẫn có thể nhớ từng khuôn mặt của bạn những đứa con trai dễ thương. "Alfred!"

Cậu trai tóc vàng giật mình co người. "Vâ-vâng thưa mẹ?"

"Ai đây?"

Liên giờ đã hiểu tại sao ai cũng run cầm cập khi nghe chữ 'má mì' thần thánh đó. Người phụ nữ này quả thực rất đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net