Chị Thoát Được Tôi Sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc porsche bảy chỗ màu trắng từ từ lăn bánh, Thanh Trúc ngoan ngoãn ngồi im lặng để ai kia chuyên tâm nghiên cứu chứng khoán không phải bản thân quá ngoan, mà với tảng băng dày ba mét đang toả nhiệt đó, quả thật không có sức lay động.

Xe đang bon bon chợt điện thoại Diễm My reo, cô nàng bắt máy và có vẻ khẩn trương.

- Cậu ba, chị Oanh gọi, chúng ta đến đón chủ tịch. - Oanh là một trợ lý khác của Thanh Nhã.

- Hửm? - Thanh Trúc nhíu mày.

- Không phải đang đi với chị Thảo sao?

- Dạ, qua nhà chị Thảo đón chủ tịch.

- Vậy đi thôi.

Anh tài xế nhận lệnh liền đảo vô lăng. Trong khi mọi người tương tác với nhau thì tảng băng vẫn chăm chú vào ipad, Thanh Trúc liếc nhìn qua nhẹ thở dài, xem ra không cần hỏi ý.

Thanh Trúc và mấy người khác xuống xe, Oanh đang đứng một mình ngoài cổng rào một căn biệt thự mini màu trắng ấm cúng.

Thùy Linh tuy im lặng nhưng dĩ nhiên đã nghe họ nói, không động tâm, tuy nhiên chút tò mò làm nàng bấm cửa kính xe nhìn ra, dẫu gì chủ tịch mà họ nhắc cũng là chồng sắp cưới của cô.

- Chủ tịch đâu? - Thanh Trúc hỏi.

Oanh không nói gì, chỉ đưa mắt vào bên trong, cánh cửa đẹp đẽ đóng im ỉm, bộ rèm trang nhã buông xuống phía bên trong. Cứ nghĩ chủ tịch đang ở trong nhà, ai ngờ là đứng thu lu trước cửa, gọi ơi ới làm ồn ào cả khu vườn nhỏ đầy hoa.

- Thảo... Cho anh vào đi, Thảo ơi... Mở cửa cho anh. - Tiếng ai đó khẩn thiết van nài.

Bên trong im lặng, nếu nghe kỹ sẽ thấy có tiếng khóc nỉ non.

- Thảo, mở cửa đi... Kiều Thảooooooo...

Tất cả thở dài lắc đầu, ở nhà cao cao tại thượng, nói ra ai cũng phải nghe, đến công ty thì uy nghiêm đỉnh đạc. Giờ đến tội, khuôn mặt thiểu não van cầu người ta.

Thanh Nhã gọi mãi không được, bực dọc đá chân vào cửa một cái thật mạnh.

- Aaaaaa... Uida... - Anh đau đớn kêu lên, ngồi xuống ôm chân, đôi giày da mũi cứng làm mấy ngón chân đập vào cửa bị thương.

Cả đám bên ngoài hốt hoảng chạy vào đỡ anh ra xe. Người chơi ipad vẫn lẳng lặng chơi ipad. Hộp thuốc để băng tay Thanh Trúc bây giờ đem băng chân cho Thanh Nhã.

- Sao mà bị đuổi thẳng cổ vậy Hai? - Thanh Trúc vừa cẩn thận bôi thuốc vừa thở dài hỏi.

- Chuyện dài dòng lắm, Thảo kêu anh về kết hôn đi, đừng lo cho em ấy nữa. - Thanh Nhã bất lực trả lời, biểu cảm rất tệ.

- Ờ nhưng hai với chị Thảo yêu nhau hơn sáu năm rồi. - Thanh Trúc cong môi, bất giác liếc nhìn qua con người ngồi im lặng nãy giờ.

Đúng lúc ai đó ngẩng lên, mắt chạm vào mắt Thanh Trúc, trừng một cái.

Gì chứ? Ý là cô chen vào tình cảm hai người họ sao?

Thanh Trúc nhận được một viên đạn, liền nuốt khan, cụp mắt tiếp tục băng bó không dám nói nữa.

- Tháng trước Thảo nói muốn giữ lại một điều thiêng liêng cuối cùng trước khi hai kết hôn... Em ấy khóc rất nhiều, cuối cùng hai không thể không đồng ý, nên mới không phòng tránh.

- Trời đất... Muốn có con? - Thanh Trúc hoảng, dừng tay ngẩng lên.

Mấy đứa trợ lý ở băng trên cũng hết hồn quay xuống nhìn chằm chằm chủ tịch. Xe vẫn chạy.

Thanh Nhã gật đầu, anh cắn nhẹ môi dưới để kìm nén.

- Hôm qua được tin là có rồi... Hôm nay Thảo nói không muốn nhìn thấy anh nữa, em ấy sẽ một mình nuôi con, bảo là anh cứ về cưới người khác đi, sống cuộc sống giàu có của anh.

Thanh Trúc có chút sững sờ.

- Rồi giờ hai tính sao? Bỏ mẹ con người ta thật? - Thanh Trúc nhăn nhó nghi hoặc, chẳng lẽ thiếu trách nhiệm vậy?

Thanh Trúc mệt mỏi dựa lưng vào ghế, nhắm hờ mắt, đưa tay tự xoa hai thái dương. Mấy đứa nhiều chuyện ở trên cũng chẳng nhìn nữa, ngồi ngay ngắn lại, haizzz thật lo cho chủ tịch quá!

- Chưa biết tính sao. Hay em cưới vợ giùm hai đi. - Anh hờ hững nói bâng quơ.

- Em là đứa em tuyệt vời nhất trên đời, dĩ nhiên có thể giúp hai, nhưng chắc chắn mọi người không cho đâu. – Thanh Trúc phồng má ngoan ngoãn, mọi người ở đây là dòng họ cô chú bác ở nhà.

- Tội nghiệp cháu em... Có lẽ chưa sinh ra đã mồ côi. - Thanh Nhã thiểu não phun một câu hời hợt.

...

Thùy Linh nãy giờ không động tĩnh, nhưng không có nghĩa bị điếc. Ngồi nghe anh em họ nói chuyện thật chướng tai, rất muốn lên tiếng khẳng định sự có mặt của mình, cho họ biết mình còn sống sờ sờ, nhưng thôi. Trong mắt họ mình là cái gì đây? Rồi cậu em chồng tự tin thế là cùng, nó có chịu lấy chưa chắc cô đã đồng ý. Tên chồng còn vô sỉ hơn, anh ta có biết bản thân đang thông báo cho vợ sắp cưới là mình có con riêng không? Hai đứa nhu nhược như nhau!

Suy cho cùng, Thùy Linh chẳng cần để ý đến họ, từ khi chấp nhận cuộc hôn nhân này, cô đã chấp nhận để số phận của bản thân trôi vật vờ, với cô bây giờ, sự nghiệp mới là quan trọng nhất, cô phải chứng minh bản thân có năng lực, phải giữ vững công ty tâm huyết của ba, chuyện khác không quan trọng. Để ipad lại túi xách, dựa đầu vào ghế nghe mọi thứ chạy qua, nặng trĩu, cảm giác chiếc xe lướt đi, mọi thứ mờ ảo dần chìm ra phía sau lưng... Đầu óc đọng lại... Kí ức về tên mặt nạ vàng.

Họ còn nói chuyện với nhau gì đó trong xe ồn ào, cô bỏ hết ngoài tai ù ù, cô muốn tịnh tâm một chút.

Thùy Linh không hề biết, sự mệt mỏi hiện trên mặt mình lúc nhắm mắt nghỉ ngơi, đã lọt vào mắt ai đó. Trông cô lúc này, không vơi bớt phần quyến rũ nào, ngược lại càng cuốn hút hơn, ngọt ngào và ngoan ngoãn, như viên kẹo.

Một cánh môi khẽ cười... Nụ cười si ngốc với vài phần yêu thương hướng về cô.

*************

Thùy Linh không muốn về nhà, yêu cầu đám người của Thanh Nhã đưa mình đến công ty. Ngồi ở căn phòng quyền lực nhất, cô khó chịu dựa lưng vào ghế, sao cơ thể mỏi nhừ thế này? Đầu óc lợn cợn hình ảnh hai lần mình bị cưỡng bức, không thể tập trung làm việc gì nên hồn.

Hay là mình phòng thủ quá kém, thật tình không thể nghĩ ra tên mặt nạ vàng xuất quỷ nhập thần cỡ nào? Phải cảnh giác tối đa.

Sực nhớ ra, liền ấn điện thoại gọi ai đó. Xoay xoay chiếc ghế bành chờ đợi.

Một cô gái bóng dáng cao ráo mạnh mẽ bước vào, bộ âu phục nghiêm túc, gương mặt góc cạnh cương nghị.

- Chào tiểu thư. - Cô gái lên tiếng đánh động Thùy Linh, mở mắt, nhìn lướt ngang dò xét.

- Cô là Minh Tú? Đội trưởng cảnh vệ nhà tôi?

- Dạ? Tiểu thư có gì căn dặn?

- Cô có biết rằng cô đang gián tiếp biến nhà tôi thành công viên không? Cô là vệ sĩ cái kiểu gì mà hết lần này đến lần khác có người đột nhập nhà tôi vậy? - Thùy Linh bức xúc chất vấn, đôi mày chau càng lúc càng chặt.

Tròng mắt Minh Tú thoáng dao động, mím môi, dường như là muốn cười nhưng không dám cười, thấy cô tức giận vui lắm sao? Nhưng quả thật trông con mèo xù lông rất dễ thương. Hèn gì...

- Dạ? Là ai đột nhập ạ? Hắn như thế nào? Đột nhập lúc nào? - Minh Tú hỏi lại, trong giọng nói nghiêm túc nhưng hàm ý giễu cợt ẩn sâu. Chỉ là hỏi như thể xác định để đề phòng.

- Ơ ơ... Hắn hắn... Ả ta... Đột... - Thùy Linh ấp úng đột xuất, tự nhiên kêu người ta lên chất vấn mà giờ bị hỏi ngược lại liền cứng họng. Chuyện của hắn ta nhạy cảm như vậy nhất định không thể để lọt ra ngoài .

- Thôi bỏ đi, cô biết có người đột nhập là được, nhất định không để ai lọt vào nhà tôi lần nữa nghe chưa. À ờ, cô cứ việc cho người theo sát tôi.

- Tiểu thư, không phải chính cô dặn là chỉ được canh gác vòng ngoài, cô không thích bị giám sát sao?

- À ừm... Tôi đổi ý rồi, cô cứ cho người theo sát tôi. - Thùy Linh nén cơn giận, gương mặt thoáng phiếm hồng khi đầu óc chờn vờn hai lần mình bị đột nhập.

- Dạ.

- Không có gì nữa cô ra ngoài đi. Có người đột nhập nhà tôi lần nữa thì cô cuốn gói đi theo luôn.

- À.. Tiểu thư, tôi có cái này. - Minh Tú lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

- Chiếc nhẫn này có bộ định vị, cô đeo nó vào, vậy khi nào gặp nguy hiểm chúng tôi cũng có thể tìm thấy cô.

- Ừ, rất tốt. - Thùy Linh mừng mừng, lập tức mở ra, lấy chiếc nhẫn đeo vào tay, xoay xoay nó ngắm nghía. Có vẻ đáng tin.

(Địch ở quanh ta, tiểu thư cẩn thận !!! >.<)

Thùy Linh càng lúc càng khó chịu, nhưng nhất định ngủ lại công ty không về nhà, may là trước đó dự đoán được mình hay bệnh vặt, nên cho người làm một phòng ngủ nhỏ ẩn phía trong phòng giám đốc này, có chăn nệm đàng hoàng.

Cứ tưởng sẽ rất thoải mái, nhưng khi đặt lưng nằm xuống cô cũng chật vật như lúc ngồi. Ở đây không phải chiếc giường ở nhà, vậy mà cái cảnh hai thân thể quấn lấy nhau triền miên lăn lộn vẫn hiện rõ, choáng ngợp tâm trí... Khó khăn trấn tĩnh một hồi lâu, Thùy Linh mới có thể chập chờn thiếp đi.

Người cô bốc hỏa, hơi thở nặng nhọc vô cùng, trán lấm tấm mồ hôi ướt xuống cả gối, trong cơn ngủ mê man mà đôi mày thanh tú chau chặt, biểu hiện sự bất an, người co lại, cảnh giác đề phòng ngay cả trong giấc ngủ.

Cô thấy mình lơ lửng vô chừng, chợt bị rơi từ tầng cao xuống, giật mình hết hồn, hàng mi lay động mở nhẹ vì cơn ác mộng... Khi mọi thứ được định hình trước mắt, hình ảnh đưa đến lần nữa làm cô hoảng hồn, là hắn, lại là tên mặt nạ vàng, hắn có mặt ngay ở đây. Trời ơi, không lẽ cơn ác mộng này vừa dứt thì cơn ác mộng khác kéo đến?

Có điều lúc này, cô không có chút sức lực nào phản kháng, người bẹp xuống nệm. Hắn ngồi bên cạnh nhìn cô, thấy đôi mắt to tròn he hé mở, nheo lại, liền cúi xuống.

- Tôi không phải ác mộng của em đâu.

Hắn đọc được suy nghĩ của cô sao? Lúc nào xuất hiện, hắn cũng cao lớn tươm tất, áo sơ mi trắng tinh khôi, quần âu suông dài láng cóng, chiếc thắt lưng da cao sang và mùi nước hoa đắt tiền thoang thoảng phảng phất.

Thùy Linh nhích nhẹ đầu né đi ánh nhìn say đắm của hắn, có lẽ đã đến đây từ lúc cô còn ngủ, đã nhìn cô một thời gian.

- Anh làm ơn đi, hôm nay tôi rất mệt. - Thùy Linh nói bằng giọng thều thào van xin, tỏ ra cô không chịu nổi thêm một tác động nào.

Người đó nhìn cô, ánh mắt dâng đầy xót xa, lòng cồn cào... Ngắm cô từ nãy giờ đương nhiên thấy được biểu hiện yếu ớt của cô.

- Anh thật xem thường tôi quá! - Môi cong nét cười nhẹ yêu chiều, em nghĩ lúc nào tôi tìm em cũng chỉ vì thỏa mãn thôi sao ngốc? Nếu tôi làm gì đó với em vào lúc này, thì có lẽ bản thân cũng không thể tha thứ cho mình.

Kì thực là Thùy Linh luôn nghĩ như vậy, hai lần hắn xuất hiện, hai lần cô chết lên chết xuống, không nghĩ thế mới lạ.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc Thùy Linh, cần mẫn lau hết những giọt mồ hôi nóng hổi. Thùy Linh cảm nhận tấm đệm lún cạnh bên, bàn tay nõn nà càn rỡ tiếp tục kéo xuống một đường từ trán dừng ở má, véo lên đó một cái, chưa đủ, véo má bên kia thêm một cái cưng nựng.

Hành động này, từ xưa đến nay không ai dám làm với Thùy Linh, cô ghét những cái đụng chạm vô cùng, từng tấc da thịt trên người cô đều cao quý... Chỉ là lúc này, cô thực sự không ổn, không thể ngăn cản, không thể né tránh, vì vậy không kích động như bình thường, mặc kệ hắn ta làm thứ hắn ta muốn.

Hắn bỗng nhíu mày không hài lòng, từ chỗ tiếp xúc với da thịt cô, truyền đến một nhiệt lượng cao hơn bình thường. Lập tức áp bàn tay mát rượi lên trán cô.

+

- Mèo con, em sốt rồi. - Hắn lập tức khẩn trương lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net