Đắm Say

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Trúc ngây ngất khi lần đầu tiên cô vợ nhu mì chuẩn mực chủ động. Có tưởng tượng cũng chưa một lần, làm sao dám tin, mọi thứ đến thật bất ngờ. Chỉ sau vài giây, lập tức hưởng thụ.

Thùy Linh cật lực chiếm hữu khuôn miệng thơm tho căng mọng, thật nồng nàn thân quen...nhưng lần này cũng thật dịu vợi, chỉ có thế này, sự gần gũi này, hơn thế, hơn thế nữa, mới mong vơi đi nhưng bực dọc tức tối, và nhất là... nhớ nhung.

Cô tự ý buông ra khi Thanh Trúc vẫn cố ghì vào, hai gò má ướt đẫm bởi những giọt mặn chát của mình.

Người kia thật sự không biết cô khóc vì cái gì? Hoàn toàn không biết...

Thùy Linh gật gừ vì men rượu và cả men tình, cô ngã ngớn không trụ vững, bỗng khựng lại nhìn Thanh Trúc ở một cự ly rất gần, nhìn vào khuôn mặt, chìm sâu vào đôi mắt trong suốt đẹp đẽ, hình ảnh cô phản chiếu say đắm trong đôi đồng tử đen nhánh của Thanh Trúc, mờ ảo, mông lung...

- Tôi nhớ anh...

Hơi rượu lang theo từng lời nói của cô phả ra thật quyến rũ, nồng nàn.

Lần đầu, là lần đầu tiên Thùy Linh chủ động, lại còn nói nhớ. Không thể tin vào tai mình, khoảnh khắc tưởng chừng cả thế giới trở nên tĩnh lặng, trái tim cũng yên lặng, mất vài nhịp thở rồi liên hồi giãy giụa bên ngực trái.

Tất cả cảm xúc trong Thanh Trúc bùng nổ, vỡ tung, tựa như tất cả hạnh phúc trên thế gian này gộp lại, nhân đôi vỡ oà. Không lời nào diễn tả, xúc động không nói nên lời. Có cái gì đó xộc thẳng vào một điểm nhạy cảm nhất trong tim, rùng mình...

Vòng tay lập tức siết eo cô mạnh hơn, nhấc bổng, bước đến chiếc giường đặt xuống trong một sự kích động tột độ.

Kìm nén lại, phải kìm nén lại, phải từ từ thưởng thức tư vị này, không nên phí phạm, không nên gấp gáp vội vàng. Hơn hết là... không muốn cô ấy đau như lần trước, nhất định!

Nằm lên người Thùy Linh, chống tay nhỏm đầu dậy để thân dưới dính sát nhau, vẫn thấy cô ấy đang rơi lệ, nước rịn ra khỏi khóe mi, lăn dài ngang qua thái dương rồi rơi nhanh xuống gối, mất hút... Như những giọt nước cất đang gột rửa đôi mắt nhuốm đỏ, khiến nó long lanh trong suốt hơn. Cảm xúc trong Thanh Trúc lắng lại, cô ấy ngoan ngoãn nằm dưới thân, ngoan ngoãn quàng tay lên cổ mình, ngoan ngoãn nhìn mình... Dù đang say, đang say nhưng thế này thôi đã đủ!

Nếu như chị chỉ say mới đối với em như thế này, vậy chị hãy say đi, say đến hết cuộc này, say từng giờ từng phút cũng được, ước chi ngày nào chị cũng trong cơn say mèm này mà yêu thương, mà nhung nhớ em!

Nhẹ nhàng đưa một bàn tay với những ngón mảnh dẻ vuốt đi giọt nước đang rịn nhanh ở khoé mắt cô, cô vẫn chăm chăm nhìn Thanh Trúc, đôi mắt chất chứa tủi hờn.

Thanh Trúc muốn ngắm nhìn, nhìn lâu hơn, ánh mắt si mê thưởng thức nhan sắc của người con gái mình yêu thương nhất, người con gái cao quý nhất thế gian này, người con gái mình đặt trọn tâm tư bao năm dài đằng đẵng. Cứ ngỡ không bao giờ được chạm vào cô ấy, chỉ được nhìn thấy từ xa.

Vậy mà hôm nay, ngẩng lên cúi xuống, chạm vào, mặc tình dày vò, cô ấy nằm gọn trong vòng tay mình... Trong một sự tự nguyện!

Dần cúi xuống, đặt một nụ hôn lên mi mắt ấy, dịu dàng trượt dài xuống đôi môi đang run rẫy. Hai hơi thở quyện vào nhau ấm áp, đê mê.

Khẽ thôi... Chậm một chút.

Nếm vị mặn đắng lẫn cay xè trên môi đó, nếm vị tình yêu dù chẳng rõ chị có đang thật lòng?

Nhẹ nhắm hàng mi cong rũ xuống còn vương nước, Thùy Linh tận hưởng trọn vẹn nụ hôn vừa sâu vừa mãnh liệt, lại dịu dàng từ người nằm bên trên.

Sát lại, sát lại nữa, hoà vào nhau, để làn da thịt tan vào nhau, để hai cơ thể gần thêm một chút, gần nữa... Phải thật gần để thoả nỗi thương yêu...!

Thùy Linh hé mở hàm răng khi chiếc lưỡi mềm mại của ai kia xâm nhập, như hé mở tường thành bền vững trong lòng cô... Nhiều hơn... Nhiều hơn một chút... Còn tự nguyện vươn đầu lưỡi nhỏ nhắn của mình để phối hợp, để tạo nên một màn giao hoà, nhảy múa... Tư vị của đầu lưỡi chạm đầu lưỡi, vô vàn diệu vợi, mê li.

Không biết họ đã hôn nhau trong bao lâu? Rất lâu.

Thanh Trúc dứt ra, kéo một sợi chỉ bạc... Hai đôi môi đều sưng mọng, bóng nhẵn. Hai đôi mắt đều vẩn đục...

Lại nhìn vào khuôn mặt cô, lại ngây ngốc đắm say. Đẹp quá! Người mình yêu thật đẹp... Vẻ đẹp bức người, kiêu sa bất phàm, nhiều khi làm người ta chỉ dám ngắm không dám tiến tới, không dám chạm vào. Phải chăng "người tình trong mắt hoá Tây Thi" ?

Chỉ duy nhất, duy nhất một mình Thanh Trúc này được chạm vào cô ấy, được bắt nạt dày vò, được mặc tình chiếm hữu từng tấc da thịt ngọt ngào. Nghĩ bấy nhiêu thôi, tâm lần nữa rung động dữ dội.

Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, nhan sắc Thùy Linh càng trở nên mị hoặc câu hồn, Thanh Trúc chợt kiêu hãnh quá, từng cúc áo một bị chính bàn tay mình mở ra, từng tấc da trần trụi phô bày dần dần trước mắt. Chợt nhận ra trước đây mỗi lần ân ái với cô ấy mình đều hấp tấp vội vàng, đều đánh nhanh rút gọn. Sao lại không biết cái cách "cưỡi ngựa ngắm hoa" này mê hoặc đến vầy đây?

Động tác trút bỏ quần áo trên người Thùy Linh được diễn ra như một nghi thức, Thanh Trúc từ tốn, phủ đôi môi có lửa đi men theo đường của những ngón tay thon dài, phủ khắp người coi. Từng ấn kí đỏ tươi lần lượt hiện ra, trên khắp thân thể ngọc ngà của Thùy Linh... Từ cổ, bầu ngực, trượt xuống bụng, bụng dưới, đến bắp đùi suôn dài thon thả cũng không được tha, thậm chí ngay cả cánh rừng tươi tốt cũng lờ mờ dấu hôn...

Chiếc khăn hờ hững quấn tạm trên người Thanh Trúc lúc nào cũng đã lăn lóc xuống đất.

Khi cả hai thân thể được thoải mái hoàn toàn, đưa về nguyên bản, Thanh Trúc trườn lên trên. Chút ý thức mụ mị của người kia cuồng nhiệt kéo đầu Thanh Trúc xuống, ấn vào ngực mình.

Èo... Thanh Trúc hơi hoảng. Có ra ngoài ăn vụng đâu không mà hôm nay bạo dạn dữ vậy? Không giống cô nàng chuẩn mực lý trí thường ngày? Không giống Thùy Linh chút nào >.<

Nhưng không để cô ấy thất vọng, lập tức ngậm lấy.

Thùy Linh trong cơn mơ màng tận hưởng được sự mơn trớn nâng niu, tận hưởng được hơi thở ấm nóng, cảm thụ sự quen thuộc của những ngón tay này, chiếc lưỡi này... Càng lúc càng mong cầu người ta, càng lúc càng muốn nhiều hơn. Vô thức ưỡn ẹo theo từng nhịp lắc lư hoạt động của môi lưỡi người ta.

Có lẽ khi yêu thương trỗi dậy mãnh liệt, thì chẳng bao nhiêu là đủ!

Đỉnh núi hồng hào của cô đã vươn cao ngạo nghễ mời gọi, Thanh Trúc luyến tiếc liếm nhẹ một cái mới trườn lên áp môi cô. Hai tay cật lực xoa nắn hai gò bồng đảo căng đầy, lắng nghe từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác mềm mại ấm nóng, thích thú cực hạn.

Phần thân dưới sớm đã không còn yên, Thanh Trúc chuyển động, uốn éo, ngọ nguậy trượt đầu gối lên xuống giữa hai chân cô khêu gợi.

Cảm giác thân thể cọ xác vào thân thể, mỗi tấc da thịt đều truyền lên não một sự đê mê diệu vợi khó giải bày.

Môi Thanh Trúc từ từ cuồng nhiệt hơn, nhanh chóng hơn, di chuyển đi, chiếm lấy bờ má cao, chiếc cổ trắng ngần, xương quai xanh... Có lửa đốt cháy cả cơ thể Thùy Linh, như trăm ngàn con kiến bò, rạo rực nóng bức từng khớp xương, từng thớ thịt, tế bào thần kinh sâu thẳm... Nhưng cũng lại thật nhẹ nhàng thoải mái, sảng khoái, từ tốn. Sao lần này nhiều khoái cảm đến vậy?

Là đang tỉnh hay say?

Nếu say tại sao cảm giác chân thực rõ ràng như vậy? Vẫn còn biết người phía trên là ai, vẫn còn cảm thụ tận tường từng rung động nhỏ nhất?

Còn nếu tỉnh sao lại thả phanh thế này? Sao không làm chủ được bản thân, không làm chủ được cảm xúc?

Thôi mặc kệ... Nhanh... Nhanh hơn nữa... Cô sắp nổ tung.

Giữa hai chân Thùy Linh truyền lên cảm giác dòng nước rịn ra từng cơn ấm nóng... Nhiều thật nhiều, đến nỗi có thể tưởng tượng được nó thấm đẫm xuống grap giường.

- Ưmmmm... Gil.. Thanh Trúc... Ahhh uhhhh... - Giọng gợi tình vang lên chen ngang những hơi thở đứt quãng hỗn loạn.

Tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng nàng khiến Thanh Trúc sững người, dừng lại, ngước đôi mắt long lanh... Rung động này thật mãnh liệt, tên mình được chính miệng cô ấy ngân lên da diết giữa cơn kích tình, đây là điều biết bao lâu Thanh Trúc khao khát. Thật đơn sơ, nhưng lại làm lòng người ta rung động muốn phát khóc.

- Gil... Ưm... Nhanh một chút...

Dục vọng trong Thanh Trúc lại bị thanh âm này kích thích mạnh mẽ, lập tức cúi xuống. Bây giờ không thể từ tốn nữa rồi, Thùy Linh đã lây lan cơn say mềm đó qua cho người kia... Say tình còn kinh người hơn say rượu. Từng cơn kích thích ào ạt ập đến như bão táp.

Thanh Trúc với tay tắt đèn, trong khi mắt vẫn nhắm để thưởng thụ nhu tình nồng đậm đêm nay, đôi môi vẫn dán chặt lên cơ thể của cô gái phía dưới, tham lam đặt lên khắp người cô trăm ngàn dấu hôn yêu thương điên cuồng, như thể khẳng định, mình yêu cô gái này không điều gì đong đếm được, không sự cuồng nhiệt nào chứa đủ.

Khẳng định cả hai thuộc về nhau.

Thùy Linb là của Thanh Trúc...

...Mãi mãi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net