Nguy Hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thùy Linh bị đẩy mạnh xuống nền đất sau khi áp tải từ chiếc ô tô xuống, đầu vẫn còn choáng váng xây xẩm vì cú đánh mạnh sau gáy, cố căng mắt nhìn xung quanh, một ngồi nhà hoang. Bốn tên Tây cao to đứng vòng quanh Thùy Linh, sự bất an và run sợ trong cô hình thành càng lúc càng lớn. Giữa ban ngày ban mặt mà bọn chúng dám bắt người thế này quả thật không đơn giản, hơn nữa ở đây đất khách quê người, cô hoàn toàn thụ động.

Bọn chúng nhìn nhau cười gian manh, một trong bốn tên cao to lông lá ngồi xuống sốc cơ thể mềm nhũn của cô lên, cơ thể vốn đã yếu ớt vì bị hành hạ tối qua. Bàn tay thô ráp lướt trên khuôn mặt với dung nhan kiều diễm của Thùy Linh. Cô lạnh người rùng mình vì sợ sệt, vì kinh tởm, lờ mờ đoán ra chuyện gì sắp xảy đến. (Một em gái chuyên bị hãm hiếp cho hay, bị hãm riết cũng quen, ít nhiều có kinh nghiệm)

- Các người muốn gì? - Tim muốn rớt ra ngoài nhưng miệng vẫn còn cứng rắn, nhân lúc mình vẫn còn giữ được bình tĩnh mà vớt vát chút mạnh mẽ.

Tám con mắt xanh lè nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, cả cơ thể cô bị đốt cháy. Cô không dám nhìn bọn chúng, vừa quay mặt đi liền bị bàn tay cứng ngắt bóp chặt giữ lại, để chúng có thể nhìn rõ hơn gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ đậm chất Á Đông.

- Em gái, đáng lẽ có lệnh giết em rồi, nhưng em ngon quá bọn anh không nỡ, từ từ phục vụ em xong rồi xử sao vậy. Con mồi nằm im cũng chán đúng không, giãy giụa mới vui? - Ánh mắt và nụ cười dâm tặc của hắn khiến Thùy Linh sởn gai óc. Chút nữa thôi chắc cô khóc thét.

- Tôi... Tôi có thù oán gì các anh đâu... - Cô run giọng.

- Làm theo lệnh thôi cưng, nếu ngoan thì sống thêm được một chút...

Hắn vừa nói xong, chưa kịp trả lời, Thùy Linh đã bị ấn đầu xuống đất, bốn tên xông tới như hổ vồ mồi.

Thùy Linh chỉ kịp hét lên một tiếng rồi nhắm chặt mắt, cổ tay bị bóp mạnh khóa lên đầu, cô bất lực la hoảng. Chưa bao giờ cô chật vật, đau đớn đến độ này, dù không phải lần đầu bị cưỡng bức, nhưng mà...

Cô vùng vẫy với chút sức lực yếu ớt, nỗi khiếp sợ lan rộng từ những dây thần kinh não ra từng tế bào cơ thể, cô run sợ đỉnh điểm... Không thể để những tên này làm vẩn đục cơ thể (mém) trong sạch thanh cao của mình. Dù có chết thế nào cũng không thể để bọn chúng làm nhục, trong một giây cô thực sự muốn cắn lưỡi chết cho xong, nước mắt đầm đìa ướt đẫm khuôn mặt đẹp tựa nữ thần, bây giờ đỏ bừng vì kích động.

Trước đây lần đầu bị tên mặt nạ vàng hãm hiếp, chẳng hiểu sao cô cũng chẳng có cảm giác kinh tởm như vầy, không có cảm giác ê chề hay bị chà đạp đến nỗi này. Chúng xâu xé cô như con nai tơ bị xé xác, không chút tôn trọng nâng niu, chúng đích thực xem cô là một món đồ chơi không hơn không kém, vã lại bị bọn này hành hạ xong chắc cô cũng sẽ chết vì kiệt sức.

Thùy Linh thà rằng bị Gil hành cả đêm như hôm qua còn hơn, có điều suy nghĩ này hơi mâu thuẫn, vì trước đây bị anh ta cưỡng bức, cô đã từng nghĩ rằng chẳng thà bị một người đàn ông thật thụ làm thế còn hơn anh ta. (Một cô gái từng hoang tưởng mình "thẳng" cho hay.)

Chính giây phút cùng cực, trong đầu cô thấp thoáng hình ảnh của Gil, một chút hy vọng mong manh loé lên rằng anh ta sẽ cứu cô. Nhưng nỗi hy vọng dần bị dập tắt khi những đôi môi ghê rợn, tởm khiếp chiếm lấy khuôn mặt và chiếc cổ cao trắng trẻo của cô, bàn tay bọn chúng là những thứ nhớp nháp dơ bẩn nhất từng chạm vào người Thùy Linh.

Roẹt... Một mảng đầm trước ngực cô bị mạnh tay xé rách.

- Đừng mà... - Cô bất lực vùng vẫy trong vô vọng.

Lúc cô tưởng mình tuyệt vọng nhất thì chợt...

Cốppppp... Cốppppp...

Hai gã đang ra sức đè Thùy Linh bất ngờ ngã nhào ra sau, hai viên đá bay thẳng vào gáy chúng, hai tên còn lại cũng giật mình dừng tay, sững người ngoảnh lại.

Hướng cửa chính, có chiếc mô tô phi thẳng vào, hai viên đá cũng từ đó bay đến. Đá chống xe một cách mạnh mẽ, hai bóng dáng cao thẳng ngồi trên đó bước xuống. Thùy Linh vẫn còn hoảng loạn, lờ mờ nhìn ra... Trong phút chốc cô không nhận biết được đó là ai, hai bộ đồ đen trong ngầu và nổi bật, hai chiếc áo khoác da khắc họa đậm thêm nét tiêu soái, một tóc dài búi cao gọn gàng cá tính, một tóc ngắn cũn nam tính.

Một lúc sau, khi hai cái bóng đến thật gần, Thùy Linh mới có thể lấy được chút bình tĩnh. A! Cô nhớ rồi, một người là Minh Tú, đội trưởng cảnh vệ nhà cô. Người đi chung bịt mặt, nhanh tay còn lấy chiếc mũ đội kéo sụp mắt nên cô không thấy được là ai, chỉ có cái dáng rất quen, rất manly anh tuấn. Hoàn toàn không phải người Thùy Linh mong chờ, cô chợt nghe chút hụt hẫng len lỏi. Ơ nhưng mà... Minh Tú sao ở đây?

Một trong hai tên bị ném đá vẫn còn đau, hậm hực ra hiệu cho cả bốn cùng xông lên. Hai người kia có vẻ nhanh hơn cả chúng, người bịt mặt vung cú đá song phi vào ngực một tên khiến hắn ngã nhào, cuộc hỗn chiến chính thức diễn ra, đấm đá loạn xạ. Thùy Linh mệt mỏi chống tay ngồi dậy, ôm ngực co ro lùi về góc tường, cô không định hình được ai đánh ai, ai làm gì, chỉ thấy bóng hai con người một mảnh khảnh, một to cao đó ra đòn chắc nịt, rất đẹp mắt, hỗ trợ cho nhau đánh bốn tên kia chết ngất, dù chúng khá to lớn.

Không mất nhiều thời gian, bốn tên nằm la liệt chưa đứng lên nổi, Minh Tú cởi áo khoác da ngồi xuống choàng cho cô gấp gáp, người bịt mặt đứng đợi.

- Minh Tú...

- Đi thôi. - Minh Tú cắt lời, dìu cô đứng dậy rất nhanh.

- Sao cô...

- Ở đây không tiện, đi trước đã.

Dù có người dìu nhưng Thùy Linh vẫn loạng choạng, tay giữ khư khư chiếc áo khoác da trước ngực.

Bộp bộp bộp...

- Đánh rất đẹp.

Một đám người tiến vào chắn lối đi, đứng đầu là tên Richeer, gương mặt đểu giả của hắn dần hiện ra ngược sáng, buông một câu nhàn nhạt. Hơn chục tên đi theo phía sau lăm lăm gậy sắt.

Người bịt mặt đưa tay chắn trước mắt Thùy Linh và Minh Tú che chở.

- Tôi và ông có thù oán gì? Sao bắt cóc tôi. - Thùy Linh không thể chịu nổi bức xúc, hướng phía hắn gay gắt, vừa được cứu đã lập tức lấy lại phong thái đại tiểu thư.

- Bắt cóc gì? Là muốn giết thì đúng hơn, chỉ tại cái lũ chó ăn hại kia. - Tên Richeer đảo mắt hực lửa nhìn bốn tên vừa bị đánh nằm la liệt.

- Không cần đôi co với hắn, lui ra, em bảo vệ cô ấy.

Câu nói đầu tiên cô nghe được của người bịt mặt, tiếng rất nhỏ và cũng rất trầm... Cô nghe giọng quen quen nhưng lúc này đầu chưa hết hoảng loạn nên thực tình chẳng nhớ nổi là ai.

Nghe thế, Minh Tú liền kéo cô lui một chút ra sau.

Đám người lập tức xông vào ỷ đông hiếp yếu, một mình người bịt mặt vung tay đấm đá, động tác vô cùng linh hoạt, bọn kia cầm gậy, anh ta rút một cây côn vắt sau lưng làm vũ khí, bắt đầu thực hiện một màn trình diễn côn hút mắt người nhìn, vừa đánh vừa ngăn không cho bọn kia tiến được đến gần hai người phía sau. Thùy Linh thất thần nhìn theo đám hỗn loạn, anh ấy cứ như phim Lý Tiểu Long mà Thùy Linh từng xem. Dù không nói nhưng cô thầm trầm trồ thán phục. Từng tên bị hạ gục nằm lăn đau đớn.

Nhưng, người đó một mình còn bọn kia quá đông, càng về sau anh ta càng thấm mệt. Thùy Linh cùng Minh Tú nép sang một bên, có vẻ bức rức không chịu được khi phải đứng nhìn thế này, người kia đã bị trúng phải hai ba gậy.

- Cô ngoan ngoãn đứng ở đây.

Cuối cùng không thể tiếp tục đứng yên. Minh Tú dặn dò rồi nhanh như chớp, sau đó bay ra hỗ trợ, tài nghệ của Minh Tú không kém. Những tên cuối cùng cũng lướt nằm xuống.

- Coi chừng. - Minh Tú chợt la lớn, bất ngờ lao về phía Thùy Linh trong sự ngơ ngác của người còn lại.

Vừa đó..

Đoàngggg... Một tiếng chát chúa vang lên.

Thùy Linh điếng hồn bịt tai, khi mở mắt, cô thấy máu... Máu từ cánh tay Minh Tú chảy xuống, dường như cô rất đau đớn, ôm tay, khuỵu xuống, Thùy Linh hốt hoảng đỡ. Người bịt mặt cũng lao đến đỡ người bị thương.

Có lẽ không còn kiên nhẫn nên tên Richeer manh động, khẩu súng trên tay hắn bốc khói khét lẹt ở nòng.

- Mẹ kiếp, mày lại may mắn lần nữa. - Hắn nghiến răng quắc mắt về phía Thùy Linh, dò dẫm bước tới gần cô, khẩu súng lăm lăm chĩa thẳng cô. Muốn đuổi cùng giết tận sao? Cô đến giờ vẫn không hiểu mình đắc tội gì?

- Thôi được rồi, muốn giết tôi thôi chứ gì? Vậy để họ đi đi, không liên quan gì đến họ... - Thùy Linh thở hắt bất lực, lúc nãy suýt bị bốn tên đó hại, cô đã muốn chết cho xong, giờ may được cứu, nếu chết vì bị bắn cũng không tệ hơn chút nào. Có điều, vẫn nên nghĩa khí với hai người đã cứu mình.

- Mày không có quyền để thương lượng lúc này đâu, đương nhiên mày chết trước. - Hắn vẫn dò dẫm tiến từng bước về phía cả ba.

Cạch... hắn lên đạn.

Đoànggggg...

Thêm một phát súng vang lên.

Nhưng không phải súng của Richeer, mà là tiếng súng khác, ánh sáng ngoài cửa lần nữa bị che khuất.

Cạch...

Aaaaaaaa... Tiếng la thất thanh như lợn bị chọc tiết, khẩu súng của tên Richeer rơi xuống đất, cổ tay phải hắn đồng thời phún ra một tia máu đỏ tươi. Hắn bò kền ra đất, thân hình to béo giãy đành đạch.

Tiếng súng đã lắng xuống, Thùy Linh nghe như mình chưa chết cũng chẳng bị đau chỗ nào, liền từ từ mở đôi mắt nãy giờ nhắm nghiền vì sợ. Trước mắt cô, thân hình cao lớn quen thuộc đĩnh đạc tiến gần, tay cầm khẩu súng lục còn bốc khói, khoé miệng nhếch lên. Ánh mắt sau chiếc mặt nạ vàng sáng quắc hệt chim ưng, quét qua mọi thứ, dừng chỗ ba người đang sụp xuống một lúc rồi chiếu thẳng về tên khốn to béo... Gil đã đến, môi Thùy Linh khẽ cong nét vui mừng hớn hở, tự nhiên sự an toàn bao bọc toàn thân cô, xộc thẳng vào lòng, như có làn gió mát thổi qua.

Bọn thuộc hạ của tên Richeer lùi xa tránh đường cho Gil tiến đến gần lão, toàn một lũ vô dụng đáng khinh rẻ. Tên Richeer dù vẫn đau đớn nhưng nhận thấy điều sắp tới còn thất kinh hơn, dường như quên cả đau, gương mặt hắn hiện nét hãi hùng.

- Mày... Mày... Mày là ai?

- Là người sắp ghim đạn vào đầu mày. - Giọng nói băng lãnh gằn mạnh, răng nghiến ken két. Lúc đi ngang qua khẩu súng bị đánh rơi dưới đất, tiện chân đá về phía người bịt mặt đang cùng Thùy Linh đỡ Minh Tú.

Người kia liền chụp lấy, đứng lên, sừng sững cầm khẩu súng cũng hướng về phía tên Richeer.

Hắn đang sợ, bây giờ sự hoảng loạn nhân đôi, luôn miệng xin tha mạng.

Thùy Linh chưa hết sợ, bây giờ cô mới an tâm hẳn. Cô không hiểu sao người đó cho cô cảm giác che chở nhiều đến vậy, sao không tới sớm hơn? Cô chưa từng mong chờ ai đó thế này bao giờ... Chỉ có hắn ta...

- Đưa hai người họ đi trước. - Người bịt mặt khẽ lên tiếng.

- Nhưng mà... - Gil có chút do dự, bất giác nhìn qua Thùy Linh yếu đuối trong góc tường liền nuốt khan. - Được.

Vắt khẩu súng lại lưng quần, quay bước đến chỗ Thùy Linh đang đỡ Minh Tú, ngồi xuống vươn tay định bế người bị thương.

- Tôi đi được. - Minh Tú lên tiếng từ chối ý tốt của người kia, bị thương tay chứ chân có sao mà không đi được.

Gil không gượng ép. Thế là đôi tay chắc chắn ấy chuyển qua phía Thùy Linh.

- Tôi... Tôi cũng... Cũng tự đi được. - Đến nước này còn cố vớt vát sĩ diện. Minh Tú bị thương còn không chịu được bế, cô sao có thể...

- Kệ Bé. - Rõ ràng Thùy Linh không có quyền từ chối như Minh Tú, vòng tay vẫn điềm nhiên bế gọn cô vào lòng, sải bước đi ra, mặc kệ cô đồng ý hay không. Thật ngang ngạnh.

Minh Tú đứng lên đi theo.

Có điều, hương thơm quen thuộc này chiếm hết ngũ quan cô, thật dễ chịu, vậy nên cứ để yên cho người ta bế đi, thậm chí còn khe khẽ vùi sâu hơn vào lòng ngực ấy, hưởng thụ sự yên bình sau phút rối loạn kinh hoàng.

Những tên thuộc hạ sợ sệt lếch lếch tránh đường cho ba người đi trước. Lúc này, họng súng của chính tên Richeer đang nằm lạnh ngắt ngay thái dương hắn, không dám cử động.

Thùy Linh được đặt vào trong xe, Gil nhanh chóng vòng qua ghế lái, Minh Tú ngồi ở băng sau.

- Vậy còn... - Minh Tú lên tiếng, quay lại nhìn về hướng ngôi nhà hoang họ vừa ra khỏi.

- Không sao đâu, anh ấy sẽ đi được.

Nói rồi, Gil khởi động máy cho xe lăn bánh.

Lúc này Thùy Linh mới tin mình thực sự còn sống, mệt mỏi, đuối sức... dựa đầu vào lưng ghế thở dốc.

Một lúc, sực nhớ ra gì đó liền ngẩng lên, nhìn vào khuôn mặt người đang lái xe, góc nghiêng, gương mặt góc cạnh ấy thật đẹp. Rồi lại quay về sau nhìn Minh Tú.

Á à, giờ cô mới lờ mờ hiểu ra, vì sao trước đây tên mặt nạ vàng dễ dàng đột nhập nhà mình. Aaaaaaa... thì ra chính cô nuôi sói trong nhà... Hèn gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net