Nhân Chứng Quan Trọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thùy Linh đứng cùng Kiều Thảo trong khu vườn một căn nhà nhỏ, khoảnh tay trầm mặc nghe gió thốc lên từ bờ sông. Hai cô gái cùng hướng mắt lên bầu trời đầy sao, tại sao hôm nay có tâm trạng ngắm trăng thế này?

Bộp, bộp, bộp...

Tiếng vỗ tay chậm rãi chắc nịch từng nhịp vang lên từ cổng rào mở sẵn, tiếng bước chân người cũng tiến đến gần

- Giỏi lắm cô gái, bắt Kiều Thảo để dụ tôi ra mặt.

Cả hai quay lại. Kiều Thảo lập tức reo lên:

-  Anh... - Cô chạy ngay đến khoác tay bóng dáng cao lớn vừa bước vào, sau đó định thần lại, xem cẩn thận tay chân mặt mũi. - Thật sự là chưa chết? - Khuôn mặt vừa lấp lánh vui mừng, cũng vừa ngỡ ngàng hoang mang.

- Tôi đã nói rồi mà! - Thùy Linh đắc thắng nhướn mày.

- Em sao lại nghe lời người ngoài lật mặt anh? - Thanh Nhã véo nhẹ gò má Kiều Thảo, ngữ điệu tỏ ý trách móc.

Nàng chợt sững lại vài giây, rồi bỗng đưa hai tay ôm mặt khóc ngất.

- Ơ, đừng khóc, đừng khóc, anh chưa chết không vui sao? - Thanh Nhã hoảng, tức khắc ôm cô lại ghì vào lòng.

Kiều Thảo không nín thậm chí còn khóc thật to, uất ức chẳng nói thêm lời nào, chỉ có tiếng nấc nghẹn. Thanh Nhã không biết làm gì hơn ngoài việc đứng đó ngoan ngoãn làm bệ đỡ cho cô, vòng tay ra sau lưng ra sức quấn chặt thân thể nhỏ nhắn, một tay vuốt tóc cô, một tay vuốt lưng cô không ngừng, cố để người yêu bình tâm hơn, anh biết tội của mình lớn lắm.

Kiều Thảo cứ khóc, anh cứ im lặng dỗ, khóc mà cũng có nhịp điệu giống như một bài hát, nức nở đến lúc mệt mệt thì êm êm, sau đó lại nhớ những ngày tháng đau đớn tưởng anh chết rồi, liền tiếp tục khóc to, to lên nhỏ lại lẩn quẩn lập tới lập lui theo chu kì.

Thanh Nhã nhìn cô khóc đến mê mệt, nghe cô sụt sùi mà cảm tưởng bản thân đang bị tra tấn dã man. Không làm sao dứt được, khóc cho thoả những ngày tháng đau thương, nhưng anh ở đây rồi...

Lần này, không những khóc thét, mà còn kết hợp động tác tay chân, đấm thùm thụp lên vai lên lưng anh, cú đánh đáp xuống đâu không cần biết, chỉ biết mấy đòn giáng lên thân thể Thanh Nhã bằng xương bằng thịt này là được. Cô càng đánh, anh càng ôm chặt hơn, mặc kệ mình bị bạo hành dã man, cũng không một lời trách móc, chỉ nghe anh hít hà vài tiếng vì xót xa.

- Đồ giả dối... giả dối... ác ôn! Lê Thanh Nhã, anh ác lắm...

Lúc này Kiều Thảo đã tìm được âm thanh trong cổ họng, vừa đánh đấm vừa nói giữa những tiếng nấc ngắt quãng.

- Ừ ừ... Anh ác lắm, anh là đồ khốn, anh tệ bạc... - Thanh Nhã phụ hoạ lời cô, tự nguyền rủa bản thân. - Đánh đi, đánh đi, em muốn sao cũng được...

- Tại sao? Tại sao anh lại làm vậy... Ác ôn...

Thùy Linh đứng nhìn, có rất nhiều chuyện quan trọng muốn hỏi Thanh Nhã , muốn nghiêm túc gặp mặt anh ta, nhưng đứng trước cảnh tượng động lòng này, đành khoanh tay đứng đợi. Thở dài mấy lần liền, đáng lẽ không nên dẫn bà bầu này đi theo mới đúng.

- Ừ ừ, anh ác, anh đáng chết. - Thanh Nhã cật lực dỗ dành, dùng ngữ điệu dịu dàng ôn nhu nhất.

Bỗng khựng lại, cô đứng sững đẩy anh ra, ngưng hết những động tác bạo hành, nhìn thẳng mắt anh nghiêm túc, nuốt một tiếng nấc ngược vào trong.

- Không được nhắc chữ chết, còn nhắc nữa không yên đâu, em sẽ... Em sẽ... - Định nói là sẽ "đánh chết chị", nhưng sực nhớ không được nói từ chết, nên dừng lại nghĩ xem trừng phạt thế nào được?? Thanh Nhã nãy giờ chịu trận chứ đâu có sợ bị đánh. - A! Đánh con anh. - Kiều Thảo đánh một cái vào bụng đã hơi căng tròn của mình.

Điều này làm người kia thực sự hoảng loạn, sợ sệt ngăn chặn tay cô lại.

- Ê, ê đừng đừng... Đừng đánh con anh, đừng...

Thùy Linh nổi hết da gà, nghe gia đình người ta "tình thương mến thương" lòng liền dâng chút... ghen tị. Lại thở dài, họ đoàn tụ rồi, còn mình? Uỷ khuất trỗi dậy khi nghĩ mông lung, Thùy Linh không chịu được liền lên tiếng:

- Không ngờ anh chưa chết thật, đã biết là tôi sao còn đến đây?

Hai người kia lập tức dừng cảnh "tình cảm gia đình truyền kì", Kiều Thảo bây giờ mới nhớ ở đây không phải chỉ có hai người, cô quẹt nhanh nước mắt ngẩng lên. Thanh Nhã sững lại, cũng sực nhớ còn người thứ ba ở đây, liền đưa tay kéo Kiều Thảo về phía mình thêm một chút.

Thật ra lúc mới đọc được mảnh giấy để lại, anh quá cho lắng cho Kiều Thảo nên đã phóng môtô đến ngay lập tức, trên đường đến đây mới sực nhớ: nếu Kiều Thảo thật sự gặp nguy hiểm đã không đến lượt tận tay anh nhận, còn mấy đứa thân cận anh sắp xếp luôn túc trực bên cô, sao chưa nghe đứa nào động tĩnh? Nên chỉ có thể là...

Thanh Nhã im lặng không trả lời Thùy Linh.

Cảm giác không khí rơi vào tĩnh lặng, nàng lần nữa lên tiếng:

- Chính anh giết cô Hoa?

Không gian vốn đã thanh tĩnh giờ chìm xuống một màu ảm đạm, Kiều Thảo sững sốt quay sang nhìn Thanh Nhã chằm chằm. Có vẻ như anh đã đoán biết nên không bất ngờ như thế, nhếch môi một nụ cười bí ẩn.

- Em nghĩ là tôi giết? - Rất bình tĩnh, đáp lại cô là một câu hỏi lạnh lẽo.

Thùy Linh hơi bối rối, tự dưng hỏi như thế thật sự quá đường đột nhưng mà... Bỗng tiếng nói trầm khàn khác vang vọng trong bóng đêm, một người đàn ông bước đến sau lưng Thùy Linh.

- Tôi cũng nghĩ là anh giết.

Thanh Tùng. Hoá ra Thùy Linh không phải ở đây một mình.

- Trung tá đội trọng án. - Thanh Nhã cười lạnh. - Thùy Linh ơi Thùy Linh, xem ra tôi đã quá xem thường em, thông minh hơn tôi tưởng nhỉ? Trước đây không cưới được em quả là một tổn thất lớn!

Có ai đó gương mặt tự nhiên phiếm hồng trong bóng đêm, dù câu nói ấy không chứa nhiều biểu cảm.

- Áaaaaaa... - Một tiếng la thất thanh đau đớn đột ngột vang lên.

Cựu chủ tịch tại thượng cảm nhận một bên hông mình bị nhéo một cái đau điếng, và rồi nhận thêm cái trừng mắt hết sức đáng sợ, u ám.

- Lê Thanh Nhã , anh vừa mới nói cái gì? Nói lại tôi nghe. - Kiều Thảo gằn từng tiếng sau khi đã trừng phạt nhẹ ai đó.

- Anh đùa mà!

- Đùa cũng không được.

Kiều Thảo dường như chẳng quan tâm cái chuyện chết chóc gì đó họ đang bàn nghiêm túc, điều cô quan tâm duy nhất ở đây là "quyền sở hữu". Như một bản năng, lập tức khoác tay Thanh Nhã , ôm thật chặt cánh tay anh, nép vào người anh.

Thùy Linh nén tiếng phì cười, kéo không gian trở về một cuộc nói chuyện đàng hoàng.

- Tôi cũng thật quá xem thường hai anh em anh. - Quả thật trước đây trong mắt cô, cả hai ạn em ngậm thìa vàng nhà họ Lê chỉ là những kẻ vô năng, hiền lành. Sai quá sai, hoá ra họ cực kì nguy hiểm.

- Rõ ràng chỉ có thể là anh giết bà ấy, hai người kia mới cố chết lao đầu đi nhận tội.

- Tôi dù có độc ác tệ bạc, cũng không cầm thú đến độ giết chết cô ruột của mình. Hai đứa nhỏ đó lên cơn ngốc gì không biết? Điên khùng, nông cạn. - Thanh Nhã nghe nhắc đến liền có vẻ bực bội, trách móc hết lời. Một lát, tịnh tâm tiếp lời. - Em nghĩ xem nếu tôi giết, có ngu ngốc đưa đầu vào đây gặp em không?

- Chúng ta vào nhà nói chuyện đàng hoàng được không? – Thanh Tùng buông một câu sau sự im lặng nãy giờ, đóm lửa đỏ trên tay anh lập loè trong màn đêm. Cuộc gặp mặt bất ngờ này không phải dễ dàng, có thể là manh mối quan trọng, Thanh Nhã là nghi can số một. Phòng khách của nhà này, xem chừng có thể làm một phòng thẩm vấn dã chiến.

Thanh Nhã nhíu mày, bây giờ cũng nhận thấy ngoài này nhiều gió, lại là gió ở sông nhiều hơi nước nên rất lạnh, đôi vai nhỏ nhắn của Kiều Thảo đã khe khẽ run lên, liền gật đầu.

- Được, vào trong nói chuyện.

...

Thùy Linh ngồi cạnh Thanh Tùng trên sofa, Thanh Nhã ngồi đối diện, con người mang cái bụng ì ạch kia dĩ nhiên không rời xa, ngồi khít rịt bên cạnh "hồn ma" vừa bị bắt.

- Định thẩm vấn tôi sao anh cảnh sát?

- Anh có thể nghĩ như thế, vì anh đang là nghi can số một.

Thanh Nhã cởi chiếc áo khoác đang mặc choàng lên vai người ngồi cạnh, không quan tâm điều Thanh Tùng nói cho lắm, cũng không hoang mang hay sợ sệt, phong thái dửng dưng hơn cả hai tên tội phạm đầu thú lúc trước. Thậm chí anh còn có thêm một phong thái cao ngạo, chễm chệ đầy tự tin. Vậy nên lần này, người bàng hoàng tiếp tục là Thanh Tùng.

- Nếu tôi giết cô Hoa, vậy có đem manh mối đến sở cảnh sát hỗ trợ anh sớm điều tra không?

- Hoá ra người mang ảnh tên Hải Đông đến là anh?

Thanh Nhã gật đầu.

- Chúng tôi tìm được áo sơmi của anh ở hiện trường.

- Đúng, tôi đã có mặt ở hiện trường.

- Anh có thể nói rõ hơn không?

Chẳng hiểu sao Thùy Linh bắt đầu căng thẳng, Kiều Thảo bây giờ mới có chút lo sợ mông lung.

Thanh Nhã ngồi ngay ngắn lại, thẳng lưng... Bỗng trầm ngâm một lúc, nhắm mắt nuốt một hơi thở, anh mường tượng lại đêm hôm đó. Trầm giọng đều đều:

- Đêm đó như thường lệ tôi đến từ cổng sau Lê Gia, định trèo lên ban công phòng mình nhìn Kiều Thảo một chút.

Đôi mắt triều mến amh lướt qua khuôn mặt ngơ ngác của cô vợ đang ngơ ngác lắng nghe một loáng, sau đó tiếp.

- Nhưng khi đi qua khỏi khu vực trồng cây lâu năm ở vườn sau, liền nghe hướng cổng Tây có tiếng động lạ, tôi do dự định bỏ đi luôn, nhưng lại nghe một tiếng hét, rồi bóng đen trong nhà cô Hoa phóng ra rất nhanh theo đường cửa sổ. Tôi thấy lạ, nên tiến lại gần khu vực biệt thự của cô ấy, nghe tiếng rên khe khẽ và tiếng cầu cứu. Khi nhìn qua cửa sổ, tôi thấy cô Hoa nằm trên vũng máu với vết thương khắp người, cơ thể không mảnh vải.

- Tức là lúc anh đến bà ấy vẫn chưa chết?

Thanh Nhã nén lòng, lại nhắm mắt nuốt khan, đôi mắt xa xăm trầm ngâm một loáng. Mười đầu ngón tay thuông dài bỗng dưng cuộn lại, như cố tĩnh tâm, có điều trong đáy mắt anh còn dậy sự tiếc thương vô hạn. Gật đầu:

- Lúc đó, khi tôi chạy vào nâng cô vào lòng, cô ấy đã hấp hối, ra rất nhiều máu, cô bị thương quá nặng!

- Chỉ có vết thương sao? Không có dao rọc giấy ghim vào người?

- Không, không phải, vết thương rất sắc bén rõ nét, không phải dấu vết của dao rọc giấy.

Tiếng anh chùn xuống, nghẹn ngào khác xa vẻ bình tĩnh nãy giờ, trán rịn mồ hôi. Dường như Thanh Nhã cũng không tận mắt chứng kiến hiện trường vụ án, nên không biết trên cơ thể nạn nhân bị ngược đãi dã man.

- Anh không báo cảnh sát? Hoặc là gọi cấp cứu?

- Anh biết đó, tôi phải chết giả để che giấu sự hiện diện của mình trên đời. - Anh lên giọng, rồi lại chùn xuống. - Mà thật sự ngay lúc đó, tôi rất muốn gọi cấp cứu, nhưng cô Hoa biết mình không qua khỏi, đã xua tay đuổi tôi đi không muốn liên luỵ tôi. Sau đó, cô trút hơi thở cuối cùng trên tay tôi. - Thanh Nhã cúi đầu, Kiều Thảo nghe tim anh đập rất mạnh, dường như rất mạnh, nàng nắm bàn tay, tay anh lạnh ngắt.

- Tức là lúc anh đi, cũng là lúc bà Hoa vừa tắt thở?

Anh gật đầu.

- Dù gì cũng là cô ruột của tôi, tôi đến trễ không thể cứu cô ấy, nên đã cởi áo sơmi ngoài đắp lên để cô đỡ loã lồ.

Sau câu nói, anh gục hẳn đầu xuống, vai nhè nhẹ run lên, anh khóc! Thật sự là cứng rắn thế nào đi nữa, cũng không tránh được cảm giác đau lòng mỗi khi nhớ đến cái chết thương tâm đó, thậm chí anh là người chứng kiến, là người duy nhất ở bên bà Hoa giây phút cuối đời.

Thanh Nhã quan sát từ đầu đến cuối, không tìm được biểu hiện giả dối, rất khớp tình tiết, cách đó đúng như đội trọng án của anh phân tích, thể hiện sự tiếc thương lớn lao đối với người mất, có điều...

Một lúc, đợi Thanh Nhã bình tâm hơn.

- Lúc vào anh có thấy gì lạ không?

- Lúc đó... - Anh nhắm mắt vắt óc nhớ lại. - Tôi bước vào, rất lạnh... Không có gì khác thường... Tôi vội ôm cô Hoa vào lòng, nói với cô là tôi còn sống...

- Chị không nhìn rõ bóng đen đó? Nhưng mà, bà Hoa hấp hối không nói với anh ai giết bà ta?

- Rất tối, và bóng đen vụt qua rất nhanh không nhìn thấy rõ. À ừm... Cô ấy muốn nói gì đó, nhưng vết thương nặng ở ngực, hô hấp còn khó khăn huống hồ nói chuyện.

Thanh Tùng gật đầu, rất đúng, vết thương sâu ở ngực và một vết nhỏ ở cổ không thể nói chuyện.

- Sau khi đắp chiếc áo lên thi thể anh bỏ đi?

- Đúng vậy, lúc đi ra, người tôi dính đầy máu của cô ấy, có một vài người làm vườn nhìn thấy.

Thùy Linh nghe toàn bộ câu chuyện có phần lạnh người, à, chắc có lẽ từ đó mới có tin đồn hồn ma Thanh Nhã tìm về người đầy máu.

Thanh Tùng trầm ngâm, đốt một điều thuốc.

- Lúc đó là mấy giờ?

- Lúc tôi đến Gia là 9h đúng, vậy lúc đó chắc hơn một chút.

- Sao?

Anh tròn mắt, có một ý tưởng nào đó vụt nhanh qua gương mặt biểu hiện nét thâm thuý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net