Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối Chiêu Hạ nằm mãi vẫn không ngủ được, nghĩ đến chuyện tên thích khách trong lòng đã chắc chắn đến chín phần chủ mưu là Lý Khâm, xâu chuỗi chuyện này với những chuyện trước đây là tên Lý Khâm đó luôn tìm cách gây chuyện, quấy rối thậm chí là muốn lấy mạng mình. Chiêu Hạ nghĩ thế nào cũng không nghĩ nổi rốt cuộc cô và ông ta có thâm thù huyết hải gì mà ông ta lại luôn muốn đoạt lấy tính mạng cô, không để cho cô yên ổn.
Nghĩ mãi vẫn nghĩ không ra, có lẽ một phần do không khí trong phòng hơi ngột ngạt không thuận lợi cho việc suy nghĩ lại khiến đầu óc thêm căng thẳng nên cô quyết định đi ra bên ngoài. Chiêu Hạ đặt chân xuống giường xỏ giày vào, tiện thể vớ lấy chiếc áo khoác đang treo rồi đi ra ngoài. Trong phủ đã tắt hết đèn không gian xung quanh chỉ còn một màu tối tĩnh lặng, trời về đêm đã se se lạnh trong không khí lại thoang thoảng mùi sương xuống, Chiêu Hạ uống một hớp rượu làm ấm người rồi phi lên mái nhà ngồi.
Có lẽ con người của Chiêu Hạ chính là rất hớp với bóng tối, chỉ có trong màn đêm yên tĩnh cô mới thoải mái được thả lỏng cơ thể uống một vò rượu cho thật đã. Chỉ là bóng tối ấy cũng thật gợi cảm giác cô đơn, Chiêu Hạ nghĩ đến mẹ của mình một người phụ nữ luôn dịu dàng hiền thục nhưng lại mất sớm, từ khi bà ấy mất đi cha cô cũng đau buồn không thôi ngày nào cũng làm bạn với rượu cho đến một ngày làm lỡ việc quân bị xử đi lưu đày rồi qua đời.
Chiêu Hạ đang trầm tư suy nghĩ thì bên cạnh phát ra tiếng lạch cạch, cô cảnh giác quay lại nhìn thì thấy Hán Vu Quân cũng đang cầm một vò rượu đi đến
“ Lại ngồi uống rượu một mình”
Hắn đi lại ngồi bên cạnh cô rồi cũng uống một ngụm rượu, hắn quay sang hỏi “ lại đang bận tâm suy nghĩ chuyện gì sao?”
Chiêu Hạ thở dài một hơi trút lấy sự mệt mỏi, quay sang nhìn Hán Vu Quân hỏi
“Muốn hãm hại người khác chắc chắn là phải có động cơ gì phải không? Nhưng ta nghĩ mãi không ra, ngươi nghĩ hộ ta đi”
Hán Vu Quân biết Chiêu Hạ đang nói đến chuyện của Lý Khâm liền ám chỉ trả lời “có thể là do muốn báo thù, nhưng cũng không ngoài khả năng là đang làm theo mệnh lệnh, tất cả đều có thể xảy ra”
Chiêu Hạ lại tiếp tục suy nghĩ, trước đây cha cô từng là một người minh bạch đã không ít lần tố cáo bọn gian thần trong số đó cũng không ít những kẻ chức cao vọng trọng, tuy nhiên ông ấy đã chết chỉ còn lại duy nhất một đứa con gái này nên có lẽ bọn chúng mới tìm cách giệt cỏ tận gốc.
“ Tướng quân lại suy tư việc gì sao?”
Chiêu Hạ bị lời nói của Hán Vu Quân làm cho giật mình bừng tỉnh “ thôi bây giờ ta không suy nghĩ nữa” cô lại tiếp tục cầm vò rượu lên một hơi uống sạch.
“Đi theo ta” Hán Vu Quân nắm lấy tay Chiêu Hạ rồi bay xuống, phố chợ về đêm cũng rất náo nhiệ,t cả hai cùng nhau đi dạo. Chiêu Hạ nhìn thấy cửa hàng bán trâm thì dừng chân lại thích thú nhìn ngắm, cô không để ý đến những cây trâm trâm ngọc đang phát ra ánh áng lục bắt mắt mà chỉ để ý những cây trâm gỗ mộc mạc nằm ở một góc

“ ông chủ cho ta xem những cây trâm gỗ kia”
Ông chủ bán trâm kia thấy có người muốn xem trâm gỗ thì ngạc nhiên lắm nhưng sau đó vẫn quay người lấy những cây trâm gỗ không được bày bán ra bên ngoài vừa lấy vừa nói
“ ta rất ít khi thấy có người muốn mua trâm gỗ, những cây trâm này đều bán không được nên mới cất vào bên trong” ông ấy lấy ra bày lên trên sạp “ cô nương muốn xem cái nào thì cứ thoải mái”
Chiêu Hạ mỉm cười đưa những cây trâm lên ngắm nghía ánh mắt tràn đầy hi vọng, Hán Vu Quân lâu lắm rồi mới được nhìn thấy nụ cười ấy không cưỡng lại được mà nhìn cô chằm chằm trong  lòng cũng rộn ràng theo.
Chiêu Hạ đưa tất cả các cây trâm lên ngắm hết một lượt cuối cùng lại không ưng ý cái nào, đôi mắt cô rũ xuống “ ông chủ tất cả những cây trâm của tiệm đều ở đây hết rồi ư”
Ông chủ sạp gật đầu lại nhìn rõ Chiêu Hạ không hài lòng cái nào liền nói “ trâm gỗ ít người mua nên ta cũng không lấy về nhiều, cô nương nếu không ưng ý cái nào thì có thể đặt thợ làm riêng”
Chiêu Hạ hai mắt sáng bừng lên, phải rồi nếu muốn thì có thể đặt thợ làm riêng mà “ đa tạ ông chủ đã gợi ý” nói xong liền lập tức muốn trở về tìm thợ chế tác trang sức. Dọc đường đi Hán Vu Quân lại hỏi cô “ tướng quân rất thích trâm gỗ sao?”  Chiêu Hạ gật đầu “ ở sạp đó có nhiều trâm cài đẹp như vậy nhưng lại không có cái nào cô hài lòng sao?” Chiêu Hạ lại gật đầu, hắn lại hỏi tiếp “ vậy tướng quân thích kiểu trâm cài nào?”. Chiêu Hạ dừng chân lại quay sang nhìn Hán Vu Quân “ bình thường ta thấy ngươi đâu có hay nói chuyện như vậy, sao tự nhiên hôm nay lại hỏi nhiều thế”.
Hắn gương vẻ mặt ủy khuất, ánh mắt long lanh nhìn Chiêu Hạ “vậy tướng quân không thích ta nói nhiều sao?”
“ không” Chiêu Hạ phũ phàng trả lời, nói rồi cô bước đi, Hán Vu Quân lại lẽo đẽo theo sau “ chỉ cần tướng quân trả lời thì ta sẽ không hỏi nữa”
Chiêu Hạ không muốn trả lời liền đi thật nhanh xem như không nghe thấy gì nhưng Hán Vu Quân lại không chịu bị phớt lờ, hắn tiến lên phía trước ngăn không cho Chiêu Hạ bước tiếp, hắn nhìn cô đôi mắt đang rất mong đợi.
Trở về phòng Hán Vu Quân liền mở chiếc hộp hắn cất giấu rất kĩ ra, bên trong là một cây trâm gỗ khắc hình hoa mai. Hắn nhẹ nhàng đưa cây trâm lên ngắm nhìn một lúc, đây là cây trâm lúc sinh thời mẹ hắn rất yêu quý bởi vì đó là cây trâm hoàng đế tặng cho bà ấy, ngày nào bà cũng cài cây trâm này cho đến khi bị đuổi đến biệt viện ngoại thành  mới không còn cài nó nữa, mà cất vào trong chiếc hộp ngày ngày đều đưa ra ngắm nghía.
Lúc đó tuy hắn còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, hắn biết đó là cây trâm mẫu phi của mình yêu thích nhất và cũng là thứ khiến bà ấy luôn tiếc nuối mỗi khi nhìn thấy. Trước lúc bà ấy mất đã để lại cây trâm này cho hắn còn dặn dò phải giữ cây trâm này cho thật kĩ, bao nhiêu năm trôi qua tất cả tình cảm của hắn đều cất giữ trong cây trâm này.
Hắn suy nghĩ một hồi rất lâu
“ đây phải chăng chính là duyên số”
Có lẽ chỉ có duyên số mới trùng hợp đến mức nữ nhân mà hắn yêu lại thích một cây trâm giống với mẫu phi của hắn.   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net