Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, phủ Tĩnh An Hầu yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng mèo kêu.

Đột nhiên, tiếng đao kiếm vang lên trong hầu phủ, hàng chục hắc y nhân xuất hiện trên mái hiên, kinh động thị vệ trong phủ, hai bên lập tức giao chiến kịch liệt.

Ánh đao bóng kiếm, tiếng động dọa người. Trường Thanh và Uyển Thư cũng bị cuốn vào trong, nhanh chóng đánh bại một nhóm ám vệ.

Kế đó, Đế Tử Nguyên cầm kiếm lao ra khỏi phòng, chém ngay hai tên ám vệ đang xông tới.

"Đi mau!" Đế Tử Nguyên lớn tiếng nói với Uyển Cầm và Lạc Minh Tây phía sau.

Đoàn người dọc theo hành lang đến cửa sau phủ Tĩnh An Hầu, Trường Thanh và Uyển Thư ở sau chặn đường.

Không bao lâu, đoàn người rời khỏi phủ Tĩnh An Hầu, cách đó không xa có mấy chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, những chiếc xe ngựa này có kiểu dáng rất bình thường, không dễ bị nhìn thấu, xa phu trên xe cũng ngụy trang hoàn tất.

"Tử Nguyên, muội và Uyển Cầm đi về cổng phía Đông, Uyển Thư đi về cổng phía Nam, ta và Trường Thanh đi về cổng phía Tây đánh lạc hướng thích khách, sau khi thuận lợi rời kinh, chúng ta sẽ hội hợp ở hướng Nam ngoài năm mươi dặm." Lạc Minh Tây căn dặn theo trình tự.

"Được, mọi người nhanh chóng lên đường, thị vệ trong phủ nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ trong nửa nén hương, Gia Ninh đế sẽ sớm biết chúng ta đã thoát khỏi kinh thành, với tính cách của ông ta nhất định sẽ phái một đội quân truy giết chúng ta."

Tất cả mọi người gật đầu, lần lượt lên xe ngựa chạy về các hướng khác nhau, ngoài ra còn bố trí một vài xe ngựa trống để làm rối tầm nhìn.

Sau nhiều trận giao tranh ác liệt trong hầu phủ, một vài ám vệ phát hiện có gì đó không ổn, nhanh chóng rút lui, phái người về cung bẩm báo, rồi đuổi theo tới cổng thành.

Lúc này gần đến canh hai, sớm đã qua giờ giới nghiêm, cổng thành đóng chặt, ngay cả một con chuột cũng không thể lọt ra ngoài.

Nữ tử trên xe ngựa ngược lại vô cùng bình tĩnh, không hề hoảng sợ.

Khi xe ngựa đến gần cổng thành, cánh cổng thình lình phát ra tiếng động, mở cửa cho xe ngựa chạy ra ngoài thành, sau đó cánh cổng nhanh chóng đóng lại, như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Tiểu thư, Chương Hạc này xem như có tác dụng rồi." Uyển Cầm vừa nói vừa đưa tách trà cho Đế Tử Nguyên.

"Chương Hạc." Đế Tử Nguyên cầm tách trà nhấp một ngụm "Không uổng ta tốn công sức đề bạt hắn thành Hiệu úy thành môn."

Nói xong, Đế Tử Nguyên vén rèm xe, nhìn tòa thành cổ hùng vĩ về đêm, ánh mắt u tối khó lường.

"Đế Tử Nguyên ta sẽ quay lại."

Các cung điện trong hoàng thành sớm đã tắt đèn nghỉ ngơi, chỉ có tẩm điện của Thiên tử còn le lói vài tia sáng yếu ớt.

Gia Ninh đế đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng, nhìn về hướng phủ Tĩnh An Hầu.

Đế vương tuổi trung niên lúc này không hề buồn ngủ, ánh mắt vô cùng tỉnh táo, ông nghĩ, nhất định phải nghe xong bẩm báo của người được phái đi, thành công giết chết Đế Tử Nguyên, ông mới có thể kê cao gối ngủ, ông không khỏi có chút vui mừng, nhưng lại không thể giấu được cảm giác khó chịu trong lòng.

"Bệ hạ." Triệu Phúc vội vàng bước vào từ ngoài điện, trên mặt lấm tấm mấy giọt mồ hôi.

"Chuyện gì, mau nói."

"Bệ hạ, ám vệ tới báo, bọn họ không giết được Đế Tử Nguyên, hẳn là đã trốn khỏi thành, bọn họ đã phái người đuổi theo." Triệu Phúc run rẩy trả lời.

"Một đám vô dụng, có mấy người cũng không bắt được, còn mặt mũi bẩm báo cho trẫm, kéo ra ngoài chém đi!" Gia Ninh đế tức giận quát, khí huyết dâng trào.

Triệu Phúc giật mình, nhanh chóng khôi phục trạng thái, hắn cũng sớm dự đoán được đế vương trước mắt sẽ có tâm trạng thế nào.

"Cô ta nhất định đã trốn về Tấn Nam, cũng tiện dẫn quân đánh vào kinh thành. Hay cho một Đế Tử Nguyên, trẫm thật sự không nên coi thường cô ta, cô ta quả thật không phải Đế Vĩnh Ninh!" Gia Ninh đế quát mắng.

Nhưng ông nhanh chóng kìm nén cơn giận, lại biến thành Hoàng đế máu lạnh thâm sâu khó lường. Nói cho cùng, ông đã từng trải bao sóng to gió lớn, vẫn có thể xử lý được tình huống này.

"Truyền lệnh xuống, phái tất cả ám vệ mai phục trên đường về Tấn Nam, nhất định phải giết được Đế Tử Nguyên!"

"Còn nữa, ngày mai đưa Thái tử rời Tông Nhân phủ, trẫm muốn xem nó làm sao bảo vệ Đế Tử Nguyên!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net