Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rượu nến thức ăn đều có đủ, cả căn phòng được bố trí một màu đỏ rực chút âm u của Ma giới.

Hai thân ảnh ghé sát lấy nhau trên giường lớn. Cả hai trên người đều mặc hỷ sự đỏ rực, chỉ khác Sở Đường trang phục gọn ít hoa văn hơn tóc được Thẩm Mộ tự tay búi lên gọn gàng.

Thẩm Mộ nhìn Sở Đường thanh tú như vậy vừa động lòng trước vẻ đẹp của nàng ấy vừa rất bất mãn với tạo hình của mình.

Mái tóc bồng bềnh óng ả của nàng xõa tự nhiên. Sở Đường cứ khăng khăng muốn tự tay trang điểm cho nàng nhưng nàng biết đứa nhỏ này một chút cũng không biết về cái này. Hồi đó một mực dính lấy nàng sáng nào cũng dính dính muốn nàng chải tóc. Có biết cũng chỉ túm lên buộc gọn.

Thẩm Mộ muốn tự tay mình làm đứa nhỏ này lắc lắc dữ chặt lấy nàng. Nàng mới đề nghị để người khác giúp Sở Đường cũng một mực từ chối. Tức giận muốn mắng đứa trẻ hư này. Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt của Sở Đường lại thở dài đứa trẻ này là sợ nàng lại biến mất nên mới dính lấy nàng, không muốn ai động tới nàng, sợ không may nàng bị thương. Sự việc nàng biến mất giống như chấp niệm in sâu vào tâm trí Sở Đường.

Sở Đường thấy người dưới thân chứ nhìn mình chằm chằm còn tưởng nàng vẫn giận. Ghé sát mặt nàng dụi dụi.

- Sư phụ hôm nay người thật đẹp. Trang phục hôm nay rất hợp với người.

Sở Đường ngây ngốc si mê nhìn nữ nhân dưới thân. Thẩm Mộ đỏ mặt tránh đi ánh mắt nóng rực của Sở Đường nhỏ giọng đáp:

- Là trang phục đẹp sao?. Đường hôm nay cũng rất đẹp.

Chiếc tai xinh xắn nhuốm đỏ hồng sự thẹn thùng xấu hổ lọt vào mắt Sở Đường đáng yêu bao nhiêu, còn cả giọng nói ngọt ngào dẫn dụ ấy. Sở Đường sớm đã nhịn không được. Hôn nhẹ lên chiếc tai đỏ hồng kia.

- Sư...À...nương tử trang phục rất hợp với nàng nàng rất đẹp. Nhưng thứ bên trong nó còn đẹp hơn gấp nhiều lần, khiến ta say mê yêu thích không thôi.

Tai bị ngậm người dưới thân run lên. Thì thầm bên tai nàng, bàn tay ở trước eo nhỏ cởi đi đai lưng. Trang phục không có gì cố định mà lỏng lẻo, trước ngực chỉ cần một động tác nhẹ đã lộ ra hết cảnh xuân bầu ngực căng tròn.

Sở Mặc nhìn người dưới thân yêu mĩ như vậy đợi không được cúi xuống ngậm cắn mút môi đỏ mọng của nàng. Dây dưa đến khi hết hơi mới dời đi, trên cổ Thẩm Mộ dính trong suốt nước bọt của hai người.

Nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt giống như muốn lấy đi nửa mạng nàng. Đôi mắt ngấn lệ đỏ hoe. Miệng hé nhỏ lộ ra chiếc lưỡi mập mạp đỏ hồng bé nhỏ. Tóc lung tung toán loạn mấy sợi dính trên khuôn mặt nàng. Cảnh sắc tình như vậy còn hơn cả một liều xuân dược đối với Sở Đường.

Đỏ mắt cuối xuống muốn kéo nàng vào sự điên cuồng ướt áp một lần nữa.

- K..hoan...Đường ta muốn hỏi Đường chuyện này. Tại sao lại thành thạo chuyện kia như thế.

Một tay che miệng Sở Đường tay còn lại giữ lấy y phục trước ngực. Đỏ mặt trước câu hỏi của chính bản thân. Ánh mắt lãnh lẽo thoáng qua biến mất. Ý nghĩa muốn trêu trọc nàng lóe lên trong đầu.

- Nếu ta nói ta đã làm chuyện này với một người thì sao.

- Ta sẽ bỏ đi. Tìm người khác hừ.

Bàn tay trên eo nàng vì câu nói mà siết chặt.

- Người ta nói là nàng. Lúc ta mười lăm tuổi đã muốn nàng.

- Đường...ngươi làm cách nào.

Thẩm Mộ nghe câu trả lời của Sở Đường sốc ngang. Bản thân nghĩ mẹ đứa nào bảo Sở Đường lạnh lùng cấm dục.

- Ta bỏ mê dược vào trong thức ăn của nàng. Liên tiếp nhiều năm. Mùi vị của sư phụ vẫn ngọt ngào như xưa khiến ta say đắm.

- Cái..gì..A..ưm đừng cắn.

Sở Đường chợt nhớ ra gì đó. Hung tợn cắn lên đôi vai trần trắng hồng của Thẩm Mộ. Miệng nở nụ cười. Thẩm Mộ bất giấc lùi ra sau muốn chạy chốn. Nhưng eo bị người ta chế trụ cứng nhắt. Giữ hai chân bông hoa yếu mền bị dí sát với vật nóng bỏng Thẩm Mộ nhũn ra.

- Mộ Mộ ban nãy nàng muốn rời bỏ ta. Có lẽ nàng vẫn chưa hiểu. Nàng là của ta. Nàng có chết cũng sẽ chết chung với ta. Cấm nàng dời khỏi ta một lần nữa. Nếu không ta giết đám người ở bách liên hoa.

Môi bị ngậm chặt, bàn tay nóng rực bao trọn một bên ngực đầy đặn nắn bóp lúc nặng lúc nhẹ. Tay còn lại giữ lấy eo nhỏ của nàng bên dưới vẫn điên cuồng cắm rút không biết mệt mỏi.

Hai chân Thẩm Mộ quấn chặt eo nàng ấy sợ nếu không nàng bị đâm di chuyển.

- Hức....chậm...

Môi ngậm chặt cuối cùng cũng được giải thoát hổn hển nức nở cầu xin. Hoa huyệt phấn nộ bị trừu sát trong thời gian lâu sưng đỏ nhưng người phía trên không có dấu hiệu muốn dừng lại vẫn cắm rút liên tục. Cự vật dữ tợn đỉnh sâu vào hoa tâm nàng. Động tác mạnh làm hai bầu ngực dung lắc theo.

Thứ bên trong lớn hơn Thẩm Mộ bị đâm tới đầu óc trống rỗng thút thít kêu dừng. Hoa huyệt bóp chặt côn thịt dữ tợn Thẩm Mộ cong người lên đỉnh. Sở Đường không dừng lại cắm rút nhiều cái cuối cùng dùng lực đâm sâu tới hoa tâm nàng. Tinh dịch nóng bỏng căng tràn bên trong nhiều đến nỗi tạo ra tiếng ục ục. Bụng nhỏ chứa tinh dịch nhô lên.

- Hức...trứng quá...đầy rồi rút ra hức...tướng công xấu...Đường Đường xấu...

Sở Đường hôn lên mắt nàng bên dưới từ từ rút côn thịt đi ra. Tinh dịch của cả hai ồ ạt chảy ra từ hoa huyệt nhỏ. Cúi xuống ngắm nhìn bông hoa bé nhỏ vì ngậm vật kia quá lâu nhất thời không khép lại được như lúc đầu. Tinh dịch trắng đục róc rách chảy xuống như khe suối. Thon dài ngón tay đi vào hoa huyệt.

- Hức...đừng mệt lắm...um a

Thẩm Mộ hốt hoảng dữ tay nàng.

- Ta giúp nàng móc bớt tinh dịch ra ngoài sẽ dễ chịu.

Vật bên dưới sớm dựng thẳng. Lừa dối dụ dỗ nàng. Bộ dáng người dưới thân kiến nàng muốn dừng không được. Khuôn mặt mĩ lệ vì tình dục đỏ ửng làn da trắng cũng nhuộm hồng. Môi bị mút tới đỏ mắt ngấn lệ đỏ hoe. Đáng yêu quá.

- Mộ Mộ thật đáng yêu. Ta yêu nàng.

- Hức ưm....đủ rồi không...Đường ơi..

Cự vật lại mạnh mẽ cả cây đâm vào. Hoa huyệt mỏng manh run rẩy mới cao trào rất nhạy cảm bị sức nóng của nó làm cho cao trào lần nữa.

- Mộ Mộ đây là cái giá khi nàng muốn dời xa ta.

Giữ lấy cằm nàng lẩm bẩm mút lấy chiếc lưỡi béo mập của nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net