Quá Khứ tội lỗi p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Bảo thức dậy trên một chiếc giường . Cậu cảm thấy cả đầu mình đau nhức , nhìn xung quanh có vẻ đây là một căn phòng trong khá sang trọng nhưng nó vẫn được thiết kế riêng theo một hướng cổ điển . Thanh Bảo định đứng lên thì mới phát hiện ra chân của cậu đã bị xích lại ở thành giường . Đang hoang mang rồi lo sợ , cậu không biết lúc nãy có việc gì đã xảy ra với chính bản thân mình . Chỉ biết là bây giờ cậu sợ lắm , một con người đẹp trai như cậu thì làm sao có thể bị bán sang nước khác được chứ .

Đang lo sợ thì bỗng cánh cửa phòng mở toan ra . Bước vào trong là một người phụ nữ đang mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm , quyến rũ . Ả ta nhìn cậu với con mắt sắc đá , rồi từ từ tiến tới chỗ Thanh Bảo . Ả ngồi lên giường , cố gắn lại gần gùi với cậu nhưng cậu thì càng xa ả hơn .

" Sao? Không thấy người ta trong ngon vậy à?" Ả quay sang hỏi cậu .

" Xin lỗi đây không ăn thịt chó "

Ả nghe cậu khịa như vậy thì cay cú ra mặt , nhưng ả không tin trên đời này lại có thứ đàn ông không gục ngã trước thân hình ba vòng bốc lửa của ả .

" Tại sao tôi lại ở đây?" Thanh Bảo hỏi người phụ nữ đang ngồi trên giường , cậu hơi run nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh .

" Chúng ta đã gặp nhau ở nhà Thế Anh rồi nhỉ? Cưng nên nhớ , phận làm trai bao như cưng cũng chỉ là đồ chơi tạm thời của gã thôi! Bao nhiêu con điếm bị gã chơi , chơi chán rồi lại bỏ thôi! Trước giờ luôn là tao được sủng ái , mày nghĩ mày là cái chó gì mà dám cướp Thế Anh ra khỏi tay tao?"

" Là cái chó gì không quan trọng! Quan trọng là nó được Thế Anh yêu thương còn hơn loại đĩ điếm chơi vài lần bị bỏ xong tới tận nhà tìm rồi bị ăn tát đúng không?"

Bị chọc đúng chỗ hiểm nên con ả kia cay lắm . Nhìn Thanh Bảo với ánh mắt hình viên đạn , nếu không phải vì Thế Anh thì chắc bây giờ ả đã hành hạ cậu hoặc bán cậu làm trai bao rồi . Chứ thằng báo này cứ mở mồm câu nào là thấm câu đấy .

[ Chuyển cảnh qua Thế Anh ]

Thế Anh bắt đầu hơi boảng loạn , người anh run rẩy thậm chí áo còn ước đẫm cả mồi hôi . Thấy người anh em ngồi bên cạnh đang có vẻ không ổn , Tất Vũ quay ra hỏi Thế Anh .

" Mày làm sao đấy?"

" À...không có gì" Thế Anh ập ừ trả lời câu hỏi của Tất Vũ .

Anh biện một lí do nào đó rồi tẩu thoát khỏi buộc tiệc đem của cả nhóm đã được lập ra từ sẵn . Thế Anh như bay mà lao vào xe , anh mở vội đoạn tin nhắn mà Phương Nhi đã gửi cho anh .

@Phương Nhi
3h giờ chiều ngày mai tại chỗ lần đầu tiên mà chúng ta đã gặp nhau . Em không muốn đòi tiền của anh , em chỉ muốn được gặp anh và đi chơi với anh lần cuối , sau cuộc đi chơi em sẽ thả Bảo ra ngay .

Thế Anh đọc xong dòng tin nhắn thì tắt điện thoại . Anh ngã người mình ra sau ghế . Bây giờ trong đầu anh thật sự rất căng thẳng và hỗn tạp . Anh cảm thấy bản thân mình hèn hạ và hổ thẹn khi không bảo vệ được chính người mà mình yêu . Còn phải để vì chuyện tình yêu cũ của bản thân mà để bị luyên lụy tới Thanh Bảo , đáng lí ra lúc chiều anh nên tới đón cậu ở trường thì hay biết mấy .

Thế Anh lái con xe của mình về nhà , mặc dù đã cố trấn an bản thân mình rằng Thanh Bảo sẽ ổn nhưng trong lòng anh thì không như vậy . Thế Anh vừa về nhà thì ngã nhào sofa , anh nhìn một lượt căn nhà trống trãi rồi im lặng. Từ ngày Thanh Bảo tới ở với anh khiến anh cảm thấy cuộc đời của bản thân anh trở nên vui vẻ hơn hẳn . Giờ đay mặc dù ở trong chính căn nhà mà từ nhỏ anh đã lớn lên nhưng sao Thế Anh lại cảm thấy lạnh lẽo tới lạ thường . Thanh Bảo cứ như một ngọn lửa sáng mà sưởi ấm căn nhà và con tim của Thế Anh vậy .

Đã giữa đêm , đồng hồ đã điểm 12h . Nhưng trong một căn phòng tối vẫn có bóng dáng của một người đàn ông đang nằm trên giường . Mắt anh dán chặt lên trần nhà , bây giờ suy nghĩ của anh chỉ quanh quẩn một người con trai . Đúng! Anh nhớ Thanh Bảo , nếu ai đó hỏi anh rằng liệu bây giờ anh có ổn hay không . Và nếu câu trả lời là " Không " thì đấy chắc chắn là một lời nói dối đau lòng .

Phải chăng bụt có thể hiện lại và trao lại Thanh Bảo cho anh thì hay nhỉ? Anh ước bản thân là cô Tấm được gặp ông bụt tóc bạc phơ rồi trao cho anh những thứ mà anh muốn . Người ta nói đúng! gặp nhau rồi thì khó lìa xa được . Ông trời cứ như đang cố tách anh và người mà anh đã trao trọn tình yêu của mình đi . Bản thân anh bên ngoài là boy trầm tính , boi tri thức còn khi vào bar lại là một tên badboy được một nùi các em gái sexy vay quanh . Cái số bạn gái cũ chắc nếu ngồi nhẩm lại thì ít gì cũng viết được luôn thành một cuốn tiểu thuyết dài cả mấy nghìn trang chứ đùa . Nhưng đó là quá khứ của kẻ phản diện mà thôi . Càng suy nghĩ , Thế Anh càng cảm thấy lòng mình nặng nề hơn . Không biết từ lúc nào mà bản thân lại mong nhớ một thằng nhóc miệng còn hôi sửa như vậy .

Giọt nước mắt cứ vậy mà lăn dài trên má của Thế Anh . Trên tay phải anh còn cầm điện thoại đang phát video Thanh Bảo lắc đít mà anh đã vô tình quay trộm được. Mặc dù coi xong khoé miệng của anh cứ cong cong lên rồi lại bật cười thành tiếng . Nhưng đôi mắt thì cứ rơi những giọt nước mắt . Chẳng mấy chốc mà Thế Anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay .

[ Chuyển cảnh sang Thanh Bảo ]

Thanh Bảo đang ngủ ngon trên chiếc giường êm ái thì nghe thấy tiếng mở cửa . Cậu mới mở mắt ra thì đã thấy Phương Nhi . Ả đang quấn một chiếc khăn trên người . Thanh Bảo rùn mình mà ngồi lui sau phòng thủ .

" Chiều là mày sẽ được thả rồi! Có muốn tâm sự gì với tao không?"

" Tâm sự con mẹ gì với loại như mày?"

" Nào! Phụ nữ với nhau cả , tao từng là cục vàng của Thế Anh nên sẽ chia sẻ cho mày ít kinh nghiệm để chăm sóc ảnh "

" Thôi thôi! Người yêu với đĩ điếm khác nhau nhe bà!"

Phương Nhi nghe xong thì dường như muốn lên cơn mà chạy tới đấm một phát vào mồm của con báo kia . Ả đang cố diện lên một hình mẫu hiền diệu cho coi nhưng có vẻ Thanh Bảo không muốn thế thì phải? Nhưng vẫn phải nhịn vì nếu trả nó về mà nó bị trầy xước thế nào thì ả sẽ phải trả đủ. Tất nhiên là một người phụ nữ xinh đẹp và thông minh thì ả sẽ không gan to mà dám đụng vô một tên như Thế Anh .

" Đừng buông lời cay đắng như thế chứ? Chị chỉ muốn tâm sự với em thôi mà?" Phương Nhi nhẹ nhàng mà ngồi xuống bên cạnh Thanh Bảo .

" Muốn buông dưa lê bán dưa muối gì thì mặc quần áo vô! Đây không có nhu cầu chơi điếm!!!" Thanh Bảo nói xong thì lườm Phương Nhi một cú .

Phương Nhi nghe vậy thì dường như muốn đấm thằng nhỏ tới nơi rồi . Đường đường là một người biết bao nhiêu người đàn ông say đắm mà lại bị một thằng ranh con mới 18t chê bai là điếm .

Chả thèm chấp thằng nhóc con nữa , ả đứng dậy rồi biến nhẹ khỏi tầm mắt của Thanh Bảo . Thanh Bảo thấy ả ra khỏi phòng thì cũng nằm trên giường thoải mái lại . Cậu không muốn phải ở đây thêm bất cứ giây nào nữa , một bên chân của cậu bị xích lại chẳng khác gì một con chó vì hư nên bị chủ xích lại cả .

[ Tới Chiều ]

Thế Anh tỉnh dậy vì chuông báo thức kêu in ỏi cả phòng . Anh ngồi dạy rồi ể oải đi tới phòng tắm . Mắt liếc nhìn đồng hồ treo tường , đã gần tới giờ đi gặp con ả đó rồi . Thế Anh vào phòng tắm , tuy anh không muốn gặp nhưng chỉ cần đi chơi với Phương Nhi thì Bảo sẽ được thả nên anh đành phải cắn răng chịu đựng vậy . Không biết cô ả có làm gì Thanh Bảo hay không , anh sợ cậu bị đói hay thậm chí là bị đánh đập . Nếu lúc cô ả kia trả người lại cho anh mà Thanh Bảo bị gì thì anh sẽ kêu người đốt nhà của ả .

Thế Anh tắm rửa sạch sẽ , anh mang một bộ đồ thoải mái nhưng không kém phần gọn gàng và toát ra mùi tiền . Xịt thêm cả mùi nước hoa thơm phức cả mũi . Nhìn bản thân trong gương , mặc dù anh rất hài lòng về vẻ đẹp trai này nhưng không hiểu sao Thế Anh vẫn không nở được một nụ cười nào trên gương mặt cả .

@Phương Nhi
Anh yêu của em chuẩn bị xong chưa? Sang đón em

@Anh Bui
Xong rồi! Nhưng Bảo hiện tại đang ở đâu?

@Phương Nhi
Hôm nay là ngày đi chơi riêng của hai ta ! Anh đừng nhắc tới thằng đó nữa . Đi với em hết hôm nay đi rồi em sẽ trả người về cho anh .

@Anh Bui
Bảo vẫn an toàn đúng chứ?

@Phương Nhi

Yên tâm! Nó vẫn an toàn .
______________________________________

Dạo này tui bận quá nên ít ra chap mới hơn:v

Thui bye mí bà tui lặng típ đây! Hẹn mấy bà vào một ngày hong xa!!! Nhớ bình chọn cho tui nhoa!!






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net