Chương 1 : Mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Thiện Thanh Bảo phát hiện ra rằng mình mang thai.

+

Nhưng đó lại là con của đối thủ.

Làm thế nào mà lại có con với đối thủ truyền kiếp của mình?

Có trời mới biết tại sao cậu lại có mức độ phù hợp cao như vậy với đối thủ truyền kiếp của mình.

Và tên đối thủ là Bùi Thế Anh.

Thanh Bảo cau mày nhìn tờ giấy khám thai trước mặt, có nên giữ lại không?

Nói thật, cậu cũng muốn giữ lại đứa con này, dù sao nó cũng là con của cậu.

Tại sao không cùng thảo luận với đối thủ một chút? Thanh Bảo nghĩ đến đối thủ đáng gờm đang đối đầu với mình vì một dự án mấy ngày trước, trong đầu lập tức phủ nhận ý nghĩ đáng sợ này.

Thanh Bảo quyết định lặng lẽ giữ lại con. Omega không phải là người trì hoãn, sau khi nghĩ ra biện pháp, cậu nhanh chóng từ chức ở công ty của cha mình khi thân thể vẫn còn chưa thay đổi.

Đương nhiên, cậu không có nói cho cha chuyện này, Thanh Bảo không muốn bị cha mình đánh gãy chân.

Dù sao tới cầu thuyền tự nhiên thẳng tắp, cho nên suy nghĩ một hồi, Thanh Bảo chỉ nói ở công ty nhàm chán, muốn ra ngoài một chút.

Trong khi thu dọn đồ đạc, cậu cũng nhìn thấy một thứ.

—Đó là một chiếc cà vạt, màu xám bạc.

Không nghĩ tới, cà vạt dĩ nhiên là của tên họ Bùi kia.

Chiếc cà vạt đã mang đến cho cậu một đêm thảm khốc. Bị bịt mắt một hồi, đến khi hai mắt đỏ bừng vì khóc, hắn vẫn không buông tha cho cậu, lại lấy cà vạt tró cổ tay cậu lại.

Thanh Bảo tức giận ném cà vạt vào thùng rác.

Cũng may mấy ngày đó trùng hợp với kỳ phát tì.nh của Thế Anh, khi cậu tỉnh lại, hắn còn đang nghỉ ngơi bởi vì tiêu hao rất nhiều năng lượng.

Nhìn thấy cánh tay đặt trên người, Thanh Bảo lúc đầu giật mình.

Kí ức hỗn loạn đêm qua chậm rãi hiện về, cậu nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không đá ngã Thế Anh.

Cậu không muốn hắn thức dậy.


Đầu óc Thanh Bảo rối bời, trong tiềm thức chỉ nghĩ đến việc rời đi.

Thanh Bảo nhẹ nhàng mở cửa sổ, xịt pheromone làm thơm khắp nơi, sau khi mùi pheromone trong người tiêu tan hoàn toàn, cậu mới thu dọn đồ đạc và chuồn đi.

Vốn dĩ cậu cũng không thèm để ý, đêm đó hai người cũng không có đánh dấu, cho nên theo logic xác suất hẳn là không cao.

Nhưng không ngờ mức độ phù hợp thật sự quá cao, chỉ sau khoảng sáu bảy tuần, Thanh Bảo liền cảm thấy khó chịu.

Cậu có một linh cảm đáng ngại.

Khi kiểm tra, quả nhiên là có.

Thanh Bảo bay đến một nơi có phong cảnh dễ chịu quanh năm như mùa xuân, ấm cúng và thoải mái nhưng cậu không biết rằng Thế Anh ở bên kia vẫn luôn tìm kiếm một ai đó.

Người đêm đó là ai hắn vẫn chưa tìm ra, chỉ mơ hồ nhớ được một giọng nói. Nhưng ký ức đêm đó quá hỗn loạn, hắn cũng không rõ ràng, lúc hắn tỉnh dậy cậu cũng dọn dẹp quá sạch sẽ, cho nên hắn tìm kiếm một hai tháng, vẫn là không có tin tức.

Đối thủ không bao giờ mong đợi tình cờ gặp người quen trong một chuyến công tác.

——Đó là Thanh Bảo mà hắn đã không gặp gần sáu mươi ngày.

Thanh Bảo đang đi dạo ở công viên dưới lầu, bác sĩ nói không được phép vận động nặng, nhưng vận động vừa phải vẫn cần thiết, vận động thường xuyên và hợp lý cũng rất tốt cho con. Cậu hôm nay mặc áo khoác màu đen, áo khoác có chút rộng thùng thình, bởi vì cái thai mới hai ba tháng, cũng không hiện rõ.

Nhưng vì được bổ sung dinh dưỡng nên dù sao khuôn mặt của cậu cũng có nhiều da thịt hơn.

Thanh Bảo đi chậm rãi, gần đây ngủ rất sớm, tinh thần rất tốt.

Đột nhiên có người đụng phải vai cậu, tiểu thiếu gia quay đầu lại liền nhìn thấy Thế Anh.

"Sao anh lại tới đây?" Thanh Bảo cau mày, lảo đảo muốn đẩy hắn ra, hai tay đặt ở bụng dưới, mặt không biểu cảm.

"Tôi, tôi đi công tác." Vừa nhìn thấy cậu, Thế Anh trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng sau đó, Thanh Bảo né tránh đem hắn kéo về hiện thực.

"Cậu.... " hắn đánh giá cậu, do dự nói: "Cậu làm sao lại mập như vậy?"

---------------------------

Ban đầu nó là Vkook, xong rồi lại thấy không được nhiều lượt đọc lắm, vội edit lại thành Andray (OTP của tui đó mí cô).....

Nhớ ủng hộ nhoa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net