34_END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế Anh, hắn là sắp kết hôn rồi.

Sáng nay cũng như bao ngày, ánh nắng le lói chiếu xuyên qua tấm màn cửa sổ mỏng, ánh nắng dịu nhẹ đánh thức Thanh Bảo sâu giấc ngủ không mấy ngon giấc. Thanh Bảo đay thái dương mệt mỏi nhướn người. Vệ sinh cá nhân xong lại nhâm nhi tách cà phê sữa nóng.

Đạt G : Sao nhìn mệt mỏi thế em? Hôm qua không ngủ được hả?

Thanh Bảo lắc đầu.

Thanh Bảo : Đâu có, chỉ là đêm qua em mơ, sau đó dậy mà ngủ lại không được, phải gần sáng mới chợp mắt được một tí.

Đạt G : Mày mà mơ ác mộng hả, ác mộng nổi gì.

Thanh Bảo : Em mơ...Thế Anh kết hôn rồi.

Đạt G : Mày lại nữa, mày đau khổ thế nào trước đây mày quên rồi à?

Thanh Bảo : Sao mà quên được, chỉ là nếu giấc mơ là sự thật, em sẽ...

Đạt G : Đúng rồi, khi trong mắt mày toàn tình yêu thì mày làm gì nhận ra những điều không tốt của nó.

Thanh Bảo : Làm sao mà không hối tiếc được anh, anh ấy là người mà em dùng cả thời gian và thật lòng để yêu. Em hối tiếc là còn nhiều dự định chưa hoàn thành, người cùng anh ấy trò chuyện từ tối đến sáng không phải em nữa.

Đạt G : Mày như bị thằng đó bỏ bùa vậy, thằng Khánh đối tốt với mày, hy sinh cho mày bao nhiêu thì trong mắt mày cũng công cốc, còn nó dỗ nhẹ mày vài câu mày lại cho rằng nó tốt.

Thanh Bảo chẳng nói nữa, cậu biết cậu bị tình yêu này ghìm xuống rồi. Cậu vẫn dành nơi góc trái tim cho hắn, nhưng chắc sẽ không có đường mà quay đầu nữa. Thanh Bảo cảm thấy nếu như mối tình này ngay từ đầu không có thì tốt quá.

Trên đời này việc can đảm nhất trong một mối quan hệ mà chúng ta có thể làm, không phải là tỏ tình người mình thích cũng không phải theo đuổi người mình yêu mà là âm thầm quên đi người mà chúng ta từng ao ước ở bên. Nhưng đời người mà, người ở trong tim thì làm sao mà quên được, người đã động lòng làm sao nói bỏ là bỏ được. Phần đời còn lại gặp hay không gặp, đều ở trong tim...

Trong một ngôi nhà trộng lớn, anh ta quằn quại khi cơn đau bao tử kéo đến, dạo này sức khoẻ mỗi ngày một tệ, vì hắn thương xuyên tiếp xúc men rượu, ăn uống không điều độ. Thế Anh nhăn mặt uống những viên thuốc đắng, nếu là lúc trước thì sẽ có cháo nóng ở bàn, thuốc và nước cũng sẽ bên cạnh. Giờ đây hắn nếu có chết ở đây thì cũng là chết trong sự cô độc. Những cô gái đi cùng hắn cũng chỉ là bạn lăn giường. Hắn biết tội lỗi của hắn chẳng có gì cứu vãn được nữa rồi...

Thanh Bảo tìm về kỉ niệm cũ, trời nhá nhem tối, mùa đông nên tiết trời lạnh, cậu đi qua hàng ghế đá quen thuộc, đi qua xe cá viên những ngày còn đi học,

đi qua hàng tô tượng, ở đây chẳng có gì thay đổi cả, chỉ là lòng người...thay đổi rồi.

Vài lon bia, ngồi ngay tại chiếc ghế đá khá cũ, trời buốt nên ít người qua lại, cậu tự nhiên lại thích cảm giác này quá, một mình trống rỗng trong lòng, nhưng cảm thấy còn đỡ hơn bị lừa dối. Thanh Bảo lại lôi kí ức trong lòng ra mà dày xé. Ngay lúc cậu yêu anh nhất, ngay lúc cậu đau khổ nhất thì anh ta lại tìm người thay thế cậu.

Vạn lần không oán trách, chỉ muốn hỏi bản thân rốt cuộc là không tốt ở điểm nào ?

Ban ngày người ta chỉ xử lý công việc của buổi còn sống, còn về đêm họ bận khóc thương cho tang lễ của những chuyện tình không thành.

Thanh Bảo còn 4 ngày, 4 ngày để khép lại tất cả. Quyết định lần này sẽ chẳng ai có thể cản trở được cậu nữa.

Thanh Bảo : Anh à, vài ngày nữa em sang Mỹ định cư, em sẽ học nhạc viện, rồi sẽ thi bên đó, công việc cũng sẽ gắn liền bên đó luôn.

Đạt G : Mày lại nữa, tao không tin.

Thanh Bảo : Em đặt vé rồi, còn 4 ngày nữa sẽ bay, nên chúng ta tối nay tổ chức tiệc chia tay em nhé.

Thanh Bảo sẽ rời xa thành phố này, đến lúc cậu sống cho bản thân rồi.

Thanh Bảo : Alo, Thế Anh.

Thế Anh : Em, em là đang gọi cho anh?

Thanh Bảo : Em gặp anh tí, được không?

Hắn có chết cũng không tin em muốn hẹn gặp hắn. Điểm hẹn Thanh Bảo chọn lại là băng ghế đá cũ, hắn cũng nhận ra đó chính là nơi lúc trước cả hai từng hẹn hò.

Thanh Bảo ngồi đó, bên cạnh là vali hành lý. Thế Anh chau mày khó hiểu.

Thanh Bảo : Em hẹn anh tới, để nói lời tạm biệt.

Thế Anh : Tạm biệt?

Thanh Bảo : Đúng, là tạm biệt.

Thế Anh : Em sắp đi công tác hả?

Thanh Bảo : Hì, em sẽ định cư ở Mỹ, chắc sẽ không trở về Việt Nam nữa, em nghĩ nên chào anh một tiếng, dù gì mình cũng đâu ghét nhau đến thế, nhỉ?

Hắn nhìn em, miệng như cứng đờ, chẳng nói được.

Thanh Bảo : Anh sao ấy?

Thế Anh : Anh chỉ muốn xin lỗi, anh biết lỗi lầm anh không tha thứ được, nhưng lời xin lỗi anh vẫn muốn nói ra.

Thanh Bảo : Được, em tha lỗi cho anh. Em trả lại tim cho anh, để anh dành trọn con tim cho người trong lòng anh nhé.

Thế Anh : Em sang đấy, nhớ giữ sức khoẻ, ăn uống điều độ, hãy sống thật tốt nhé Bảo!

Đưa bàn tay vuốt nhẹ máy tóc, Thanh Bảo cảm nhận lúc này chính là sự quen thuộc.

Hắn đưa cậu tới sân bay, hắn nhận thức được rằng khi cậu bước qua khỏi cánh cửa kia, việc gặp lại cậu chỉ chờ vào duyên số. Hắn kìm nén nhưng không được, giọt nước mắt nóng hổi hơi xuống, hắn quẹt đi, thở hắc ra nhìn Thanh Bảo đăm chiêu.

Thế Anh : Chúc em thành công trên con đường phía trước, cảm ơn vì tất cả, cảm ơn em vì thời gian đã bao dung cho anh.

Thanh Bảo : Không sao mà, anh cũng nhớ sốnh thật tốt, lấy vợ thì nhớ gửi thiệp cho em, nếu em là bài toán sai, thì em muốn biết đáp án chính xác mà anh đã chọn, được chứ?

Hắn mỉm cười, ôm cậu vào lòng, hắn ôm rất chặt, như thể muốn lưu giữ lại hơi ấm, lưu giữ mùi hương này mãi mãi.

Thanh Bảo xoay người bước vào trong, nước mắt vô thức rơi, cậu ra quyết định này suy nghĩ cũng rất lâu rồi.  Tin nhắn điện thoại liên tục nhận được.

Anh Đạt : Bỏ đi em, bỏ đi cho nhẹ lòng em nhé.

Bảo Khánh : Em bé của anh rất giỏi, hãy thật thành công, anh sẽ qua thăm em, hứa đấy.

Tuấn Anh : Bảo trọng, nếu còn vương vấn về ai ở đây, tao sẽ là gián điệp cho mày. Ok chưa?

Máy bay cất cánh, mang theo nỗi buồn, mang theo ước mơ, mang theo cả tình yêu đi cùng cậu.

Cũng là máy bay cất cánh, mang đi người anh yêu, mang đi tình yêu của anh. Và hơn tất cả, mang đi chấp niệm lớn nhất đời...

____________________________________

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì thời gian qua nha. Mình hy vọng 2 anh ngoài thực có thể hoà nhập được với nhau, mình hy vọng các bạn còn theo thuyền sẽ được nhiều hint vui vẻ nhe.

Mình viết lủng củng vì cũng chẳng giỏi giang gì hết, nhạt nhẽo nhưng vẫn có các bạn đồng hành mình rất vui. Nhưng giờ mình phải dừng lại rồi. Cảm ơn mọi người, cảm ơn những bạn thường xuyên tương tác với mình. Rất yêu ❤️❤️❤️❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#andray #bray