friends into lovers

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

như lời hứa up chap mới trong tuần, happy sunday <3


four. friends

bốn giờ sáng, thế anh đang thưởng thức macallan 18 trước lò sưởi trong phòng khách căn penthouse của gã, mắt ngắm toàn cảnh new york, view từ căn penthouse tầng 58 bao quát cả một thành phố rộng lớn. bên cạnh gã chẳng phải là tuyệt sắc giai nhân, là một chàng rapper mặt mộc không có chút trang điểm, tóc tẩy bạc không hề tạo kiểu, mặc một cái khăn choàng tắm của versace chứ chẳng phải thứ quần áo ngầu lòi hiphop, miệng thao thao bất tuyệt. chẳng còn tý gì là hình tượng rapper.

"... clive christian hình như mới ra collection mới, tôi có nên đòi vài chai cho bộ sưu tập của mình không đây, quý ngài cá cược thua?"

chuyện là, gã và hắn vừa mới trở về từ hồ bơi private trên sân thượng của gã. không biết vì sao, hôm nay thế anh lại có nhã hứng rủ hắn đi bơi một vòng, vào cái giờ mà con người bình thường đã say giấc. sau một hồi nghịch nước và bơi qua lại, bảo thách gã bơi thi với hắn, kẻ thắng sẽ được một món quà bất kỳ từ kẻ thua. lòng tự trọng của người đàn ông không cho phép thế anh từ chối lời thách thức này, và kết quả là thua bảo trong sự hối hận của bản thân và hả hê của người kia. giờ thì kẻ thắng kia vênh mặt lảm nhảm về những món quà mà hắn có thể đòi từ gã.

"hoặc đơn giản hơn, anh có thể mời tôi đi ăn một bữa ở nobu cũng được. nhớ lần cuối cùng tôi đi ăn ở nobu là cùng với kanye và mấy thằng rapper khác, cũng lâu lắm rồi..."

"bảo này, tôi có thể hỏi cậu một câu chứ? cậu có thể không trả lời nếu thấy không thoải mái." gã cắt ngang chuỗi lảm nhảm của hắn. việc hắn nhắc tới tên của kanye khiến cơn tò mò trong gã chợt nổi lên.

"sure, we're friends."

"tại sao cậu không quay lại làm việc. i mean, tôi biết là cậu rất nổi tiếng, tôi cũng biết cậu vừa dính phải một vụ lùm xùm, nhưng đến cả người như kanye west còn có người ủng hộ, cậu sợ gì chứ?"

bảo mỉm cười nhẹ, giương mắt đôi mắt long lanh vốn đang ngắm cảnh lên nhìn vào mắt gã.

"anh đã từng gặp phải khủng khoảng nào trong sự nghiệp của mình chưa, thế anh? chắc hẳn có rất nhiều người thèm thuồng cái chức giám đốc tài chính của anh, có ai đó lên kế hoạch huỷ hoại danh tiếng của anh để dành chức chẳng hạn?"

"chắc chắn là rồi, nhưng cái này không trả lời cho câu hỏi của tôi-" gã khó hiểu đáp lại câu hỏi của cậu.

"đừng vội vàng thế, tôi đang trả lời đây. vậy sau vụ hãm hại đó, những người khác xung quanh anh, họ tin và ủng hộ anh hay ủng hộ tên kẻ thù đó?"

"cả hai, có người bỏ tôi và ủng hộ tên kia. nhưng số người tin tôi vẫn lớn hơn nhiều, đó là lí do vì sao tôi vẫn đang giữ chức vị này."

"tôi cũng vậy. một số bạn bè giới giải trí của tôi rời đi, đám hai mặt, và một số ở lại ủng hộ tôi. một số fan vẫn nhắn tin an ủi và gửi quà thường ngày, số còn lại quay lưng lên twitter đẩy trend #brayisoverparty hay thậm chí còn gửi tôi death threats."

"nhưng vậy thì sao? chẳng phải tôi có nói là những nghệ sĩ đầy phốt như kanye vẫn còn sống sót tại showbiz hay sao?" gã vẫn khó hiểu, rốt cuộc thì bảo đang cố nói gì vậy?

"tôi đã bao giờ kể cho anh vì sao tôi ghét bị nhận là người việt nam chưa?"

gã lắc đầu, và chính bảo cũng biết rằng câu trả lời là chưa bao giờ. cả gã và hắn, hai con người đứng trên đỉnh của những lĩnh vực của họ, lúc nào cũng mang trên mình một lớp mặt nạ để bảo vệ bản thân, chôn đi con người thật của họ ở dưới. mặc dù cả hai đã ngồi xuống nói chuyện vô số lần, chưa có một lần nào cả hai thật sự open up về chính bản thân mình cả. họ kể những câu chuyện họ thấy, những thứ họ nghĩ, nhưng chưa từng nói về những gì họ từng trải qua, lột lớp mặt nạ để nói về con người thật của họ.

đây có thể là lần đầu tiên, lần đầu tiên của vô số lần sau đó. họ là bạn bè mà, và nếu không thể thoải mái tin tưởng bạn của mình, vậy thì hai từ bạn bè còn ý nghĩa gì nữa?

"tôi sinh ra ở việt nam, nhưng lớn lên ở mỹ. tôi trở về việt nam khi gần 20 tuổi, nhưng đất nước đấy chẳng muốn chấp nhận tôi nữa. họ gọi tôi là kẻ bán nước, là 3 sọc, và đủ thứ tên khác. họ đuổi tôi quay lại mỹ, và mặc dù tôi không hề muốn rời đi, nhưng anh biết mà, miệng lưỡi thiên hạ, họ có thể bắt anh làm những thứ mà anh chẳng hề muốn. họ có thể mắng chửi, nhục mạ, tẩy chay. tôi về mỹ bắt đầu lại sự nghiệp của mình, và may mắn thay, tôi nổi tiếng. đến khi tôi ở đỉnh cao của danh vọng, họ lại gọi tôi là rapper mỹ gốc việt, họ nói tôi là một trong số họ như thể họ không hề đuổi tôi đi trước đó. dù tôi có yêu đất nước của mình như thế nào, sự giả tạo này vẫn khiến tôi cảm thấy buồn nôn."

bảo nhấp thêm một ngụm whiskey. hắn cần rượu hay nicotine mỗi khi nói về chủ đề này.

"nhưng anh biết gì không, chừng đấy vẫn không khiến cho tôi từ bỏ. thậm chí, tôi còn cảm thấy biết ơn. nếu như tôi không cảm thấy buồn nôn, nếu như họ không đuổi tôi đi như vậy, có lẽ tôi đã không làm việc chăm chỉ đến thế, để có được những gì tôi có ngày hôm nay. tôi tiếp tục thành công, bước tiếp trên con đường danh vọng trải thảm đỏ của mình. sau đó là bao nhiêu lần tôi tiếp tục gặp lùm xùm, và những con người nấp sau màn hình đó, ngón tay họ hoạt động hết công suất để kéo tôi xuống, nhưng tôi vẫn ở đỉnh cao. bao nhiêu lần như thế, tôi đã tưởng lần này cũng vậy, cũng chỉ là một vụ lùm xùm khác, như bao cái trước đó."

"thế anh này, động lực nào cho anh chiến đấu với kẻ hãm hại anh, để rồi dành chiến thắng và tiếp tục giữ chức vụ mà anh vẫn đang giữ đây?"

"vì tôi yêu công việc của mình. tôi yêu chức vụ và địa vị của mình, và tôi không muốn để kẻ khác cướp đi nó."

bảo cười, như thể câu trả lời này của gã đã được hắn sắp xếp từ trước.

"vấn đề là ở đấy, thế anh à. những lần trước tôi vẫn tiếp tục bước đi được là vì tôi yêu âm nhạc, tôi yêu rap, và tôi không muốn từ bỏ địa vị của tôi. kanye vẫn tiếp tục được vì hắn ta yêu những gì hắn đang làm."

bảo uống hết whiskey trong ly của mình, và hắn đứng dậy.

"sau tất cả, tôi không tin rằng mình còn thích cái địa vị của bản thân đủ để tiếp tục đối đầu với đống ruồi nhặng ngoài kia. i don't believe i love rap enough to keep going."

bảo lia mắt xuống nhìn chằm chằm vào cái ghế sofa da mà thế anh đang ngồi, sau đó lại đưa ánh mắt lên chạm vào đôi mắt của thế anh.

"thế anh này, tôi không phải người dễ tin tưởng, nhưng có một điều gì đó ở anh khiến tôi muốn kể cho anh hết mọi thứ, nói chuyện cùng anh khiến tôi dễ chịu. mong là tôi cũng có thể là một người như vậy đối với anh, và một ngày nào đó anh sẽ tin tưởng tôi đủ để kể cho tôi về vỉ thuốc ngủ vơi một nửa anh dấu dưới cái ghế sofa kia."

"sleep well, thế anh." không hề quay đầu lại, bảo vừa bước tới cửa chính nhà gã, vừa gửi lời chào tạm biệt.

đến khi bóng lưng bảo đã khuất sau cảnh cửa nhà gã, thế anh mới có thể nghe thấy tiếng thì thầm của bản thân.

"sleep well, bảo."


five. into

to ma việt nam

nobu, 8h tối

cậu rảnh chứ?

from ma việt nam

rảnh, anh trả kèo vụ đi bơi à

to ma việt nam

i'll pick you up at 7:30

1 tuần sau cuộc trò chuyện cuối cùng của cả hai, trong đầu thế anh vẫn luẩn quẩn những câu nói của bảo. gã cần một chút thời gian để suy nghĩ về những chia sẻ của hắn, suy xét về mối quan hệ của cả hai, về bảo.

bảo nói đúng. bữa ăn đầu tiên của cả hai, hắn đã nói rằng bản thân là một người thú vị, và bảo chính xác là như vậy. một kẻ thú vị và tinh ý. đến vỉ thuốc ngủ nhỏ hơn bàn tay của gã, hắn còn nhìn thấy được. khi câu nói cuối cùng đó rời khỏi môi bảo, lần đầu tiên trong rất lâu, gã đã đã cảm thấy rằng ai đó đã có thể nhìn qua những khe hở của lớp mặt nạ mà gã mang.

bảo đang từng bước tiến gần tới thế anh hơn là andree, dù gã chưa bao giờ đưa hắn bản đồ. bảo đang từng từng lớp bỏ dần những màn sương mờ ảo phủ quanh thế anh, dù gã chưa từng tự giác mở lòng. câu hỏi quan trọng nhất mà thế anh tự đặt ra cho bản thân gã suốt một tuần qua là, liệu gã có nên cho phép bảo tiến gần hơn tới thế anh hay không, có nên gỡ hết lớp sương mù xung quanh thế anh hay không? liệu mối quan hệ giữa gã và hắn có đủ gần? liệu người như bảo có đủ đáng tin?

đáng tin thì chưa biết, nhưng người thông minh thường hay có cách để mọi thứ tiến triển theo ý muốn. thú vị, tinh ý và thông minh, đó là bảo. thật tình cờ, gã thật sự rất bị thu hút bởi những kẻ thú vị, tinh ý và thông minh.

đúng 7:30, thế anh trong polo và quần xuông tom ford, tay cầm một bó hoa lan nam phi trắng, bấm chuông cửa nhà bảo.

"xin chào, hàng xóm."

"you didn't tell me it's a date." nhận lấy bó hoa, đôi chân mày được kẻ tỉ mỉ của hắn hơi nhướng lên, giọng điệu có chút hờn dỗi. tuy vậy, khoé miệng của bảo vẫn vẽ thành một đường cong, hàm răng sứ trắng sáng cứ thế lộ ra, và thế anh biết hắn chỉ giả vờ trách móc mà thôi.

"it's not, nhưng không cầm gì theo thì không phải phép."

cả hai yên vị trên con porsche xanh đen của gã cfo, thẳng tiến tới phòng riêng trong nhà hàng nobu downtown.

"nay là dịp gì mà anh lại gọi champage?" sau khi đã order xong phần omakase và một chai champagne cho cả hai, gã và hắn mới có thể mở đầu câu chuyện.

"dịp tôi kể cho cậu về mấy vỉ thuốc ngủ giấu dưới ghế. xứng đáng nhấp champagne chứ hả?"

"xứng đáng." cả hai cùng cụng ly và nhấp chút rượu, bảo chìa tay ra mời gã bắt đầu nói.

"bảo này, cậu từng hỏi rằng lý do vì sao tôi đủ kiên cường để đấu tranh dành lấy chức vụ và địa vị của mình từ tay những kẻ ghen tị phải không? tôi đã trả lời rằng tôi yêu công việc của mình. nhưng bảo à, đó chỉ là một phần lý do thôi. đối với tôi, công việc khoả lấp đi một phần nào lỗ hổng trong tâm hồn tôi, nó như là một liều ma tuý, hít xong sẽ quên hết muộn phiền."

đồ ăn đã được dọn lên bàn, nhưng tuy món của đầu bếp matsuhisa nhìn có hấp dẫn đến mấy, câu chuyện mà thế anh đang kể còn hấp dẫn hơn.

"ba tôi là một người rất thành công, và tôi là một đứa trẻ ngậm thìa vàng mà người ta vẫn hay nhắc đến. từ nhỏ, tôi đã phải học đủ môn trên đời, lớn lên thì rèn luyện để trở thành người thừa kế công ty, nhưng trong mắt ba, tôi không bao giờ đủ giỏi. mẹ tôi thì là một thiên thần, bà ấy là người duy nhất đồng cảm, thương yêu, bảo vệ tôi khỏi những lời mắng mỏ cay độc đến từ ba."

"tôi không phải là một người con ngoan đối với mẹ, dù tôi dành hết những năm tuổi trẻ để chứng minh cho ba rằng tôi là một hậu duệ đáng tin. đến khi bà mất, mẹ tôi vẫn chưa một lần được thấy bùi thế anh này là một đứa con có hiếu. mẹ tôi mất khi tôi đang ở công ty, và lần cuối tôi nhìn thấy bà là ba tháng trước đó. tôi không gặp mẹ mình trong ba tháng vì công việc, và buồn cười thay, trợ lí của tôi chính là người thông báo cho tôi biết tin khi bà mất."

bảo có thể cảm thấy một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống má hắn. hắn không phải là người có eq cao, hắn là một người ngông nghênh và khó đồng cảm, nhưng từng câu chữ mà gã nói ra đều khiến hắn cảm giác như trái tim của cả hai được đặt cạnh nhau. hắn cảm thấy đau lòng như thể đây là câu chuyện của bản thân.

"tôi vùi đầu vào công việc sau ngày mẹ mất. tôi thương bà, nhưng tôi không thể nào thể hiện điều nó nữa, bà đã mất rồi. dần dà, tôi làm bạn với những buổi thức khuya, 2 hay 3 giờ sáng mới rời văn phòng. làm việc nhiều khiến tôi không còn thời gian suy nghĩ đến những thứ khác. work prevents me from being alone with my thoughts."

"nhưng rồi, khi tôi rời khỏi văn phòng, thuốc là thứ duy nhất khiến cho tôi có thể chìm vào giấc ngủ mà không bị những ý nghĩ đó quấy rầy."

bảo quẹt đi những giọt nước mắt còn vương trên má, hắn giật mình nhận ra đôi mắt của gã cũng đã long lanh đầy nước từ lúc nào.

"nhưng bảo này, đã rất lâu rồi, tôi chưa đi ngủ mà không nghĩ tới mẹ mình. trong đầu tôi chỉ luẩn quẩn những lời nói của cậu. tuần vừa qua tôi đã say giấc mà không cần dùng tới thuốc. vậy nên, cảm ơn cậu."

bảo nhe răng cười với gã, gật đầu như chấp nhận lời cảm ơn.

món tráng miệng được đem ra, hắn ăn thử một miếng, trầm trồ khen ngon, rồi đút cho gã thử nữa. thấy đối phương bắt đầu mất tập trung vì đồ ăn ngon, gã dùng hai tay nâng mặt bảo lên, nhìn vào mắt gã.

"chưa từng có ai làm cho anh cảm thấy thế này, bảo à. em làm anh cảm thấy như bản thân có thể tạm quên đi những u sầu khi ở cạnh, em khiến anh thoải mái nói ra bất cứ thứ gì, em cuốn hút anh như chưa ai đã từng làm. vì vậy, bảo yêu quý à, cho phép anh ở bên em, với tư cách cao hơn một người bạn, có được không?"

mặc dù bảo đang thưởng thức phần tráng miệng chocolate namelaka thượng hạng mịn ngọt của mình, theo hắn, những lời hắn vừa nghe được còn ngọt hơn gấp ngàn lần.

"bảo à, i want you in my life."

sau câu nói đầy thính đó, thế anh kéo bảo vào và trao cho hắn một nụ hôn.

và bảo không hề lảng tránh nụ hôn đó.

hắn đáp trả lại.


six. lovers.

warning: sexual content

cả người bảo giờ chỉ còn mỗi chiếc sơ mi mỏng và quần lót, quần dài từ lâu đã yên vị dưới đất, phần đùi non trắng nõn như phát sáng trong căn phòng ánh đỏ mờ ảo. lưng áp sát vào tường lạnh buốt, hắn vén gọn mái tóc tẩy bạc để nhìn thấy người kia rõ hơn. gã trên thân chỉ còn độc chiếc boxer, đang tham lam liếp láp cần cổ, tay làm loạn hai điểm hồng dưới lớp áo sơ mi. sau đi để lại vài vết hickey đỏ bừng trên cần cổ trắng nõn của hắn, đôi môi hư hỏng trượt dần xuống, môi chạm đến đâu, hai bàn tay đầy hình xăm tháo cúc áo đến đó. bàn tay đã kịp cởi đi lớp boxer của bảo, đôi môi của gã tạo nên bao nhiêu âm thanh mút mát đến đỏ mặt, lưỡi qua từng tấc thịt trên cơ thể của hắn. chồm người lên liếm nhẹ vành tai đỏ ửng, gã bất ngờ bị bảo lật ngược lại.

giờ tấm lưng áp sát tường là của gã. bảo từ từ quỳ xuống, cho đến khi đầu gối chạm đất và trước mặt hắn là dương vật cương cứng của gã sau lớp boxer mỏng. hắn dùng răng kéo tụt quần boxer hiệu derek rose của gã xuống, để lộ ra cây hàng to lớn sẫm màu nổi đầy gân xanh. môi xinh bất ngờ ngậm lấy toàn bộ dương vật, đầu khấc chạm tới cuống họng khiến hắn phát nghẹn.

"holy shit. this isn't your first time having a cock in your mouth, is it?" thế anh bị tấn công bất ngờ, suýt thì bắn ra.

"no, it itsn't. but it's my first time having such a big cock down my throat."

môi của bảo nhếch lên, và mặc dù nước mắt sinh lý đã chảy ra từ lúc nào, cậu bắt đầu cử động lưỡi, hăng say liếm láp cây hàng trong miệng mình. đưa lưỡi di chuyển từ phần gốc cho tới trên đỉnh đầu, an ủi phần đầu khấc đã chảy ra một chút pre-cum, bảo không quên dùng hai tay cưng nựng hai hòn bi. cảm thấy dương vật được bó chặt trong khoang miệng ấm nóng, gã vô thức rên lên một tiếng.

"your... ahhh... slutty little mouth is heaven, it's made to suck my cock."

nắm lấy mái tóc trắng bệch của hắn, gã ngửa đầu ra phía sau, cảm giác nhộn nhạo phía bụng dưới lại tìm đến. cảm thấy người kia đã sắp tới, bảo hóp má lại nữa, khoang miệng bóp chặt lấy dương vật, di chuyển càng lúc càng nhanh quanh nó. gã gầm nhẹ trước khi xuất ra thứ chất lỏng đục màu đặc quánh, nhiều đến mức nó tràn ra hai khoé miệng của hắn.

"bảo, nhả ra đi."

"too late."

đã quá muộn, bảo há miệng, để lộ ra khoang miệng trống vắng, tất cả thứ chất lỏng đã trôi tuột xuống dạ dày từ lúc nào. thế anh kéo người gã lên, môi chạm môi, chìm vào nụ hôn sâu. môi lưỡi mút mát đến đỏ ửng, hai cái lưỡi hư hỏng quần lấy nhau.

"god, you're incredible. i'm gonna fuck you so good, you will never be able to say anyone else's name in bed except mine, i'm gonna make you cum so hard you're gonna lose your mind." thế anh thốt lên giữa những nụ hôn, tay hư hỏng vờn quanh hai cánh mông trắng nõn và căng tròn.

"you haven't even experienced all of me yet, đêm nay còn dài lắm, thế anh."

nếu hàng xóm của thế anh không phải là bảo, hẳn sẽ thấy phiền lắm khi những âm thanh của da thịt va chạm và tiếng rên rỉ dâm đãng cứ vang lên suốt đêm dài.




p/s: 

chút ngọt ngào trước giông bão

câu thả thính "i want you in my life" là câu mà harvey specter, nhân vật trong tv show mình thích nhất, suits, xài để tỏ tình với scottie, người mà nhân vật đó yêu. cặp harvey-scottie cũng là otp mà mình yêu quý nhất trong các cặp tv show mà mình đu luôn hehe

dirty talk là tiếng anh tại viết tiếng việt mình bị ngại ó 😳


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net