Cigarettes.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuốc lá

••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••••

1.
Thằng bảo nghiện thuốc nặng.

Đó là việc mà mọi người xung quanh đều biết. Trên người nó luôn thoang thoảng cái mùi nồng nhẹ, gay mũi của khói thuốc.

Và bùi thế anh lại nghiện cái mùi hương ấy.

2.
Thế anh cũng nghiện thuốc không thua gì thằng bảo. Cuộc nhắn tin đầu tiên của hai đứa là do gã mở lời.

Gã nhắn hỏi nó hiệu thuốc lá nó đang sài.

Bảo gửi cho gã một dấu hỏi tròn trĩnh. Và thế anh chắc mẫm rằng thằng ranh con kia đang chửi khùng mình ở đầu kia tin nhắn, nhưng sau đó nó vẫn ngoan ngoãn đưa link ra.

Tự nhiên bùi thế anh thấy cái nết thảo mai của bảo nó cũng dễ thương.

3.
Hoàng khoa đã từng thấy thằng bảo lên cơn thèm thuốc.

Nó lay hoay lục tìm trong túi, lại đi hỏi quản lí của nó đủ thứ để rồi nó mới nhận ra mình để quên bao thuốc yêu quý ở trên xe.

Mặt nó lúc đó căng thẳng lắm, cả người cứ bồn chồn không yên. Lúc đó anh còn tưởng thằng quỷ này mót đái nữa cơ.

Khi ấy hoàng khoa chỉ nghĩ là bảo nó bị lo lắng trước khi quay hình, nên anh động viên nó vài câu, lấy ra từ túi cây kẹo mút vị sữa mà anh để dành.

Thằng bảo nhận lấy và nói cảm ơn anh.

Sau khi tháo lớp vỏ ra, nó dùng hành động như kẹp điếu thuốc để đưa cây kẹo vào mồm. Nó cứ ngồi vậy, ngồi mút kẹo rồi nhìn về xa xăm.

Bảo đăm chiêu, trong lòng nó đang dậy sóng. Không biết nó đang nghĩ gì mà mặt trông có vẻ hệ trọng lắm. Và rồi nó đứng dậy, đi về một phía.

"Ê cha già, cho xin điếu thuốc đi." Tay nó khều khều nói với người đối diện.

"Giọng điệu cầu xin của mày đây hả? Mất dạy vãi." Chất giọng đặc mùi hải phòng đáp trả lại lời cầu xin bố láo của nó.

"Rồi sao, đằng đấy có định cho không?"

Hoàng khoa đang nói chuyện với staff chương trình, anh lơ đễnh ngẩng đầu lên. Một cảnh tượng tưởng như chỉ có trong mơ vô tình đập thẳng vào đôi mắt anh.

Andree đang đưa cho thằng bảo điếu thuốc??

Thằng bảo nó cũng nhận mà không chần chừ gì luôn, thèm hút thuốc tới cỡ này luôn hả? Không sợ thằng chả đầu độc mày à?

Vãi lồn thật.

4.
"Mày với andree thân nhau từ khi nào đấy? Xưa bảo ghét thằng chó ấy lắm cơ mà."

Nó cắn cắn điếu thuốc trong miệng, đáp lại lời của khoa: "thân đéo gì cái thằng cha đấy, đồng nghiệp xã giao nghe còn được."

"Gớm, không thân mà lựa trúng mỗi thằng đấy mà xin thuốc. Mày rốt cuộc nghiện hút thuốc đến cỡ nào mà sẵn sàng từ thù thành bạn đấy?"

"Thì ổng cũng nghiện thuốc giống em, hãng ổng đang dùng thì cũng là cái hãng em hay hút, xin ổng là quá hợp lí rồi còn gì."

"Vãi, trùng hợp vậy luôn hả. Dòm ổng tưởng đâu chỉ khoái ba cái hàng hiệu hàng nổi tiếng chứ. Vậy mà cũng hút cái hãng ấy à?"

"Trùng hợp đéo gì hai ơi. Em share link hãng đó cho ổng mà."

Mắt hoàng khoa trợn tròn, cẩn thận nhìn lại xem đây có phải là thằng em của anh không.

"Hai biết gì bất ngờ hơn không, ổng nhắn tin hỏi em trước đó. Nên em xin ổng vài điếu thì cũng hông có gì lạ cả luôn ấy."

Hoàng khoa đang nghi ngờ khả năng nghe hiểu của mình. Anh vừa nghe được câu chuyện cảm động gì đây?????

Điếu thuốc gắn kết tình bạn à?

5.

Không phải chỉ một mình hoàng khoa được chứng kiến cảnh đưa nhau điếu thuốc, chúng mình làm bạn nha.

Thanh tuấn đang ở phía kia cánh gà cũng đang há hốc mồm chữ o mắt chữ a. Phải dụi dụi mắt mấy lần để xác nhận bản thân không phải đang nhìn nhằm.

"Vãi cả hồn luôn anh bâus ạ. Tôi vừa mới thấy được cảnh tượng gì đấy??" Thấy thế anh đang đi về phía này, tuần liền vội kéo hắn lại hỏi tới tấp.

"Cái đéo gì mà ngạc nhiên vậy?" Tay đưa điếu thuốc lên rít một hơi, hắn nhướng mày hỏi tuấn.

"Thì cái vừa nãy đó. Vụ vừa nãy của ông với bray đó." Tuấn vừa hạ tone giọng nói chuyện với thế anh, vừa chỉ về phía của bảo cũng đang đứng nói chuyện với hoàng khoa bên kia.

"Thì ông thấy sao thì là vậy đó."

"Ông có bỏ độc vào điếu thuốc đó không vậy...." tuấn có vẻ e dè mà nhìn hắn.

Thế anh cóc vào đầu tuấn một cái rõ to.

"Được cái xàm lồn là giỏi. Bảo nó xin thì tao cho thôi, có gì lạ à."

"Ờm... thì cũng không lạ lắm. Chắc do người trong cuộc là andree right hand với bray nên nó mới lạ đó..."

6.

Thế anh thấy khó hiểu vãi cứt.

Mới cho thằng nhóc đó có điếu thuốc mà đã loạn như này.

Lỡ mốt hắn với nó có hẹn hò thì còn như nào nữa.

7.

Thế anh lo xa quá.

Người overthinking còn không nghĩ được như thế anh.

8.

Ting

Tiếng thông báo từ điện thoại vang lên kéo bảo ra khỏi trạng thái đắm mình vào công việc, và cũng thành công cắt đứt giai điệu đoạn rap chợt xuất hiện trong đầu nó.

"Má, đứa nào nhắn khéo vãi." Bảo rì rầm cáu gắt vớ lấy chiếc điện thoại ở cạnh giường.

Thông báo hiện lên đầu là tin nhắn từ cái gã mà nó không ưa lắm trong rap việt.

Anh bui

"*đã gửi một ảnh.*
Anh mới tìm được hãng này, thấy review bảo hút phê lắm."

Đéo mẹ nhắn nghe nghiện ngập vãi đái.

Bao thanh thien
"?
Rủ t chơi đá ha j cha già?"

Anh bui
"???
Không
Ý anh là
Anh mới tìm được hãng thuốc lá này, hút đã lắm. Vị không bị ngắt, có hương trái cây nữa đấy."

Bảo nghĩ rằng lời hoàng khoa nói cũng không sai lắm.

Đúng là điếu thuốc gắn kết tình bạn thật à?

Hai giờ sáng nhắn tin cho thằng hồi xưa chửi địt mẹ mình, hỏi nó có muốn thử hãng thuốc lá mới không.

Nếu không phải bảo nó điên thì chắc chắn là andree điên mẹ rồi!!

9.

Anh bui
"Đâu rồi?

Sao không nhắn gì nữa?
Off rồi à?"

Sự im lặng bất chợt từ bên kia khiến hắn có chút khó hiểu và đâu đó cũng có chút lo lắng.

"Quái, thằng đó đi đâu rồi?"

"Bị rớt mạng à?"

"Chết, có khi nào nó bị bắt cóc không???"

Những suy nghĩ ấy liên tục chạy vào đầu hắn.

Bỗng,

Ting

Thế anh cầm lấy điện thoại ngay tức khắc.

Bao thanh thien
"Sỏ rì, nãy có xí việc kk"

Mẹ, làm hắn sợ chết khiếp.

Anh bui
"Thế ý của em sao. Có muốn hút hãng này thử không?"

Bao thanh thien
"Đằng ấy gửi link qua ik
Để xí đây đặt"

Anh bui
"Không cần đâu.
Anh đặt sẵn cho em rồi."

Bao thanh thien
"???????
"Vậy hỏi t chi nữa cha dà?"

Anh bui
"Hỏi cho đúng hình thức 😎"

Bao thanh thien
"🙂 cúc"

Địt mẹ sao mà chọc thằng bảo nó vui thế nhở?

Thế anh che mặt vừa cười vừa nghĩ.

10.

Hoàng phúc đang ngồi làm beat thì bỗng nghe thấy tiếng khúc khích. Ngó qua thì thấy vị huấn luyện viên của team tiền bạc đang che mặt cười một cách dâm đéo chịu được.

Phúc mặt đầy dấu chấm hỏi khó hiểu nhìn hắn. Nhạc thì không lo làm, sắp thi tới nơi rồi, còn ngồi đó nhắn tin với gái cười vui vẻ như thế được à?

Nghía tới rình thử, anh nghe được tiếng thế anh đang rầm rì bên kia.

"Địt mẹ sao mà chọc thằng bảo nó vui thế nhở?"

Eo ơi, nổi hết cả da gà.

11.

"Địt mẹ bảo ơi!! Mày với thằng cha andree rủ nhau chơi hàng cấm à????"

Tiếng la thất thanh của hoàng khoa kéo thằng bảo giật mình tỉnh giấc, đôi mắt lim dim tìm kiếm thằng chó làm hỏng giấc ngủ của nó.

Rầm!

Hoàng khoa đẩy mạnh cửa, chạy một mạch đến chỗ của bảo. Dí sát cái điện thoại vào mặt nó, anh gằn giọng gặng hỏi:

"Nói. Mày với andree làm cái đéo gì đây?"

Bảo dụi dụi mắt, mất vài giây để nó nhìn rõ dòng tin nhắn hiện trên chiếc điện thoại.

Anh bui

"Bảo ơi, hàng về rồi nè."

"Vãi cứt, cha andree làm cái đéo gì vậy?"

12.

Phải mất gần nửa tiếng để thằng bảo giải thích cho hoàng khoa rằng andree chỉ rủ nó mua thuốc lá chung. Và mất thêm nửa tiếng để nó thề thốt rằng nó sẽ đéo bao giờ chơi hàng cấm.

Hoàng khoa nghĩ rằng bùi thế anh - mối nguy hiểm tiềm ẩn này sẽ dạy hư thằng em nhỏ của anh.

Mặc dù thằng bảo nó cũng đéo phải dạng ngoan ngoãn gì.

Nhưng thằng cha andree vẫn là mối nguy hiểm nên để xa tầm tay của bảo.

13.

"Anh cấm mày chơi với thằng già đổ đốn đó nữa nha bảo."

"Lồn gì vậy hai??"

14.

Kính coong

"Ra đây ra đây!"

Thế anh vớ lấy bao thuốc lá trên bàn. Sau vài giây kiểm tra lại để xác định đây chính là bao thuốc đã đặt cho bảo,  hắn hớn hả chạy về phía cửa.

Khi đi ngang qua chiếc gương đặt gần cửa ra vào, thế anh dừng lại một chút, chỉnh lại những sợi tóc đã bị mất nếp. Chắc chắn rằng bản thân đã đủ "ok", hắn mở cửa ra

"Bảo có chờ lâu k...."

Chữ "không" còn chưa kịp nói ra thì đã bị cảnh hoàng khoa đang đứng trước cửa cười nhe răng giơ tay say hi làm đứng lại trong cổ họng.

"Sao chú lại ở đây??" Thế anh ngơ ngác hỏi anh

"Tôi đến lấy đồ hộ thằng bảo."

"Thế bảo đâu rồi?"

"Nó có việc gấp nên nhờ tôi đến lấy hộ." Nói rồi khoa đưa tay ra.

"Vậy đưa cho bảo dùm tôi nha."

Bùi thế anh chỉ biết ngậm ngùi, đưa bao thuốc lá mới tinh ra cho hoàng khoa rồi xoay người đóng cửa.

"Ơ hay, cha này? Làm đéo gì gặp mình mà cái mặt chù ụ như bị ai cướp vợ vậy??" Hoàng khoa dòm cánh cửa trước mặt mà khó hiểu.

15.

Thế anh bước tới phòng khác rồi ngã phập xuống, nằm đờ người trên sofa thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

Trong bầu không khí im lặng ấy, tiếng bật lửa vang lên, từng làn khói trắng nhẹ phả khắp phòng.

Một âm thanh rầm rì kèm theo chút khói thuốc bỗng vang lên

"Mẹ, tiếc vãi. Đéo được gặp thằng bảo."

16.

Lần nữa bảo và thế anh gặp lại nhau là khi ghi hình tập tiếp theo của rap việt.

Bảo đang nói chuyện với staff để xác định lại công việc cần làm. Bỗng nó thấy phần eo nhột nhột, như có ai đang chọt nó vậy.

Quay đầu lại, liền thấy bùi thế anh đanh đứng "khép nép" và giơ ngón tay tội lỗi về phía eo của bảo.

Cả hai nhìn nhau im lặng trong một lúc lâu. Lâu đến mức thằng bảo đổi suy nghĩ từ "nó nên hỏi andree vì sao lại chọt nó không" sang "hay là mình cười một cái rồi rút nhỉ".

"Thứ bảy tuần này em rảnh không?" Giọng nói trầm thấp của thế anh vang lên phá vỡ sự im lặng kì quặc này.

"A...dạ?"

"Thứ bảy tuần này em có rảnh không?" Hắn nghĩ rằng bảo không nghe rõ, nên hỏi thêm lần nữa.

"Thứ bảy tuần này á? Hình như bữa đó em trống lịch ạ."

Thảo mai nhỉ.

Biết sao giờ, đang chốn đông người mà, không thể để thằng ray xổng chuồng được.

Thế anh nghe thế thì mặt tươi hơn hẳn.

"Thế thứ bảy tuần này bảo đi chơi với tôi nha."

Không gian xung quanh một lần nữa chìm trong sự yên tĩnh đáng sợ.

Cái. Đéo. Gì. Vậy?

Bảo nghĩ rằng mình đang nằm mơ.

Nên ai đó hãy tới tát nó một cái để nó tỉnh dậy khỏi cơn. Ác. Mộng. Chết. Tiết này dùm cái.

17.

Bảo trầm mặc đứng trước gương.

Nó không hiểu vì sao andree lại rủ nó đi chơi.

Và nó cũng không hiểu vì sao mình lại dành mấy tiếng liền chỉ để tìm một bộ oufit đẹp nhưng lại không thể để người ta nghĩ rằng nó đang cố tình mặc đẹp?

Sự khó hiểu này khiến nó muốn làm một điếu thuốc.

Và nó làm thật.

Cầm lấy bao thuốc lá mà hoàng khoa nhân danh nó để đi lấy từ chỗ andree. Bảo đưa lên miệng rít một hơi, và cũng khá bất ngờ vì vị của hãng này "đã" hơn nó tưởng tượng.

"Chà, boy mỹ con đi đâu mà bảnh tỏn dữ vậy? Có hẹn với em nào à~?" Tiếng cười ngả ngớn của tuấn anh làm bảo bừng tỉnh.

Bảo phà khói, tỏ vẻ thần bí trả lời tuấn anh: "bí mật."

Nhìn lại bản thân trong gương một lần nữa, bảo tự thấy bản thân mình đẹp trai vãi cứt. Nó tự nhiên thấy tiếc khi vẻ đẹp này chỉ có mỗi cha già andree thấy được, phí của trời.

18.

Bảo vội vàng đi ra cửa, vừa đi vừa trả lời tin nhắn của thế anh

Anh bui

"Bảo đi chưa?"

Bao thanh thien

"Chuẩn bị đây, đang đi lấy xe kk"

"Đi đâu đấy?"  Giọng hoàng khoa vang lên

"Ui vãi cứt, trời sập!!!" Bảo bị giọng của khoa dọa cho giựt mình, xuýt làm rơi cả điện thoại.

"Mắc gì giựt mình ghê vậy. Đi chơi với em nào à?" Khoa đánh vào đầu bảo một cái.

"Thì...bí mật hihi."

"Hi cái lờ, mày đang giấu anh vụ gì à?"

"Không có đâu. Anh này đa nghi." Bảo xuề xuề nói, nhưng giọng lại hơi run.

"Gớm, mày như vậy bố ai mà không nghi cho được. Đi chơi thì nói mẹ đi chơi đi, ấp ấp úng úng. Bộ mày đi chơi với thằng andree nên đéo dám nói cho anh à?"

"Vãi lồn, sao anh biết?" Bảo giựt mình hét lên, lúc nhận ra mình lỡ mồm thì đã biết rằng vụ này hết cứu được rồi.

Bảo phòng thủ hớ hênh quá.

Mặt hoàng khoa càng ngơ hơn. Anh chỉ nói đùa thôi nhưng không ngờ lại "được" thằng báo con nhà mình tặng cho một cú sốc bất ngờ như vậy.

Khi não của khoa đang sắp xếp lại những gì thằng bảo vừa nói thì nó đã chui tọt vào xe rồi phóng đi, chỉ còn nghe giọng nó vang lại và tiếng vặn ga.

"Tí em về em sẽ giải thích nha hai!!"

19.

"Địt mẹ cha già andree hại mình rồi huhu!!" Bảo vừa lái xe vừa khóc rên, chỉ hận không có thế anh ở đây để nó trút cơn nhục này.

Mẹ, tự nhiên rủ nó đi chơi làm gì không biết.

Mà nó cũng ngu, ngu khi lại dễ dàng chấp nhận lời mời của andree.
"Tí sao mà giải thích với anh khoa đây trờiiii" bảo than trời than đất, tức không chịu nỗi liền liên tục bóp còi xe. Làm cho mấy chiếc xe xung quanh phải né vội vì tưởng có thằng cha bị khùng nào đấy muốn dành đường.

"Địt mẹ andreeee huhu!"

20.

Người chỉ mới mười mấy phút trước "địt mẹ andree" là bảo.

Và người hiện tại đang cặm cụi thưởng thức bữa ăn sang chảnh tại nhà hàng năm sao ngay giữa lòng thành phố sầm uất (tất nhiên không cần trả tiền) cũng chính là bảo.

Tin được không?

Thằng báo con ngông cuồng xấc xược mà lại dễ dàng bị đồ ăn mua chuộc đến vậy.

Thế anh ngồi đối diện nhìn thằng bảo liên tục cho đồ ăn vào mồm mà nở nụ cười trìu mến.

Nghe ớn quá nhỉ?

Nhưng biết sao đây, có chúa mới biết được rằng hôm thằng bảo nó chấp nhận đi chơi, thế anh đã vui đến mức nào.

Nguyên bữa đó khóe miệng hắn chưa từng hạ xuống, đầu óc lâng lâng như cắn đá, tưởng tượng ra hàng chục viễn cảnh có thể xảy ra vào hôm thứ bảy này.

Mấy tuần trước hôm hắn rủ bảo đi chơi đó thế anh mất ngủ liên túc bị mấy ngủ, đầu óc cứ quẩn quanh hình bóng của bảo. Hắn không hiểu tại sao mình lại biến thành như thế này.

Và với kinh nghiệm tình trường hơn chục năm nay - gã bad boy đã ý thức được rằng, có lẽ bùi thế anh đã thích trần thiện thanh bảo mẹ rồi.

Không thể kiểm soát mà nghĩ về nó.

Không thể khống chế bản thân mà chạy đi tìm hiểu sở thích của nó. Bảo thích gì, ghét chi có lẽ thế anh đã nằm lòng gần hết.

Không thể tin rằng hắn đã thấy may mắn khi thằng bảo cũng nghiện thuốc lá - một con dao hai lười vừa giúp con người ta trút tỏa sự mệt mỏi, buồn lòng, vừa là liều thuốc độc đang từ từ chậm rãi hút hết sinh mạng một người.

Hắn đã biến con dao hai lưỡi ấy thành một cơ hội.

Bùi thế anh đang đánh cược, cược tất cả những gì hắn có vào cơ hội này.

Hắn dùng "thuốc lá" như là một cái cớ để tiếp cận bảo từ những ngày đầu, khi mà ấn tượng của bảo trong hắn chỉ mới là "thằng ranh con ngày xưa đã diss mình."

Thế anh đã vô thức bị thu hút bởi bảo.

21.

"Dòm con cặc à mà dòm hoài vậy?"
Giọng nói của bảo vang lên, kéo thế anh đang chìm trong ảo tưởng tương lai tươi đẹp về lại thực tại.

"Ơ, em không ăn nữa à? Đồ ăn không ngon sao?" Thế anh nhìn bảo đã buông dao nĩa xuống mà hơi hoảng.

Bảo nhìn gã đàn ông đang hốt hoảng ở đối diện mà cảm thấy thú vị

Ưa chọc thằng cha này ghê bây.
"Ừa"

Mấy món này không hợp khấu vị của nó à? Sao lạ vậy? Rõ ràng mình kêu toàn món nó thích, thằng đan nói nhà hàng này nấu đồ cũng ngon mà???

Hàng vạn câu hỏi tuôn ra trong đầu của quý ngài overthinking.

"Đùa thôi, đồ ăn ngon đấy. Mà ăn nãy giờ thấy no rồi nên ngừng."

"A...hả?" Thế anh như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mộng.

Dáng vẻ ngờ nghệch đấy của hắn khiến bảo phì cười, trông ngu ngơ vãi, uổng cho cái vỏ đẹp trai đấy vl.

"Nãy giờ đằng ấy toàn dòm đây không, đồ ăn còn không thèm đụng. Bộ thằng bảo này đẹp trai quá nên lo nhìn không lo ăn à?" Nó dòm vào dĩa đồ ăn gần như còn nguyên của andree, nói với giọng điệu hài hước.

"Ừm, nay công nhận bảo đẹp trai thật đấy, hơn cả tôi luôn." Và còn thơm nữa.

Thế anh biết mùi hương trên bảo từ đâu mà có. Chẳng phải sữa tắm hay nước hoa, đấy là cái mùi nồng nhẹ hòa lẫn với hương vị đặc trưng từ hãng thuốc lá mà hắn mua tặng cho bảo.

Trước khi đi bảo đã hút thuốc mà mình mua tặng cho nó.

Phát hiện này đã nhóm lên một ngọn lửa ở trong hắn.

Địt mẹ, nghe nứng thế.

22.

Bảo thú thật cũng hơi bất ngờ khi nghe andree thừa nhận câu nói đùa của nó.

"Dẻo miệng đấy anh trai, cưa được mấy em bằng chiêu này rồi?"

"Chiêu mới nghĩ ra đấy, chỉ áp dụng cho mỗi em thôi."

"Sao, xem đây như con chuột bạch thí nghiệm cho chiêu trò tán gái của anh bâus đào hoa à?"

"Không phải." 

"Không phải tán gái."

"Là tán em."

Bùm.

Chỉ với ba câu nói mà bùi thế anh đã thành công biến một thằng nhóc red flags không thua gì hắn phải đỏ bừng cả mặt.

"A-anh nói xàm lồn gì đấy? Đùa hơi quá rồi đấy andree!" Bảo có chút tức giận, và cũng có chút tủi hờn khi hắn đùa nó như vậy.

Nó đập bàn đứng dậy, toan bỏ về.

Hết trò để đùa à?

Tao đéo phải là mấy đứa con gái để mày thử nghiệm mấy cái trò này đâu.

Khi nó chuẩn bị rời đi, thế anh đã kịp níu lấy tay nó.

Với vẻ mặt thành khẩn và giọng nói chân thành, thế anh đã lấy đủ can đảm để có thể nói ra những cảm xúc của mình với bảo.

"Tôi đéo đùa đâu bảo. Tôi thích bảo thật đấy. Không phải cá cược với ai, cũng không phải trả thù bảo vụ gì. Chỉ là tôi thích bảo, vậy thôi."

Bảo đã nghĩ đủ kiểu lí do tiêu cực nhất để gã trai này nói "thích mình", nhưng không ngờ lời chưa đến miệng đã bị andree trả lời ngay lập tức.

Nó im lặng, rồi thở ra một tiếng đầy nặng nề

"Đây đéo tin."

23.

Nếu em không tin, hãy cho anh một cơ hội làm cho em tin.

Hãy để anh chứng minh và cho em biết rằng anh yêu em nhiều thế nào.

Như là khói thuốc lá, em luôn là thứ gây nghiện với anh.

"Vậy hãy để anh chứng minh cho em nha. Nếu qua một tháng em vẫn không tin tưởng được anh, thì hãy nói với anh. Để anh biết được rằng anh không đủ để khiến em tin đến vậy. Xin bảo, đừng từ chối vội. Hãy cho phép anh được một lần theo đuổi em."

24.

Bảo lặng người khi nghe những lời "thú nhận" có vẻ như là "tận sâu đáy lòng" của bùi thế anh.

Bảo không biết có nên không.

Với tư cách là một thằng trai thẳng từ khi mới đẻ và chỉ thích những em gái xinh đẹp, giờ đây bảo lại do dự trước lời tỏ tình của hắn.

Có lẽ bảo cũng có cảm giác gì đó với hắn chăng?

Bảo thừa nhận mình cũng khá thích những việc mà thế anh làm cho mình. Và nó cũng thích bao thuốc lá mà hắn mua cho.

Nhưng hơn ai hết, bảo biết rằng, với một thằng cóp lịch sử tình trường như andree, thì việc nói ra lời yêu như vậy rất rất khó tin. Trên đời này có bao nhiêu thằng trai tồi lại tình nguyện thay đổi vì một người cơ chứ? "Lãng tử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net