8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện vẫn cứ diễn ra như quy định của nó.Đương nhiên việc Thanh Bảo thấy đồ ăn và tờ giấy note của Thế Anh là đều đương nhiên.Nhưng việc em không ăn lại còn bỏ đóng đồ ăn ấy nó có quá tàn nhẫn  không?Không,chắc chắn là không.Chẳng ai biết được khi thấy tờ note có giòng  chữ"Nhớ ăn,đang bị đau bao tử đó"nó khiến em khóc.Khóc nhiều lắm,khóc đến nỗi chẳng biết trời đất là gì.Thử hỏi xem,người cũ quan tâm mình có đau không?.Đau chứ,rất đau.Cái bóng tình yêu 4 năm nó là quá lớn.

Thế Anh vẫn theo đuổi em.Theo đuổi em với cái cách làm em say rồi cưỡng hiếp.Cưỡng hiếp xong lại lấy video đó ra để áp bức em quay lại.Theo đuổi kiểu gì vậy?Thanh Bảo không muốn nhưng rồi cũng phải chấp nhận thôi.

Kể từ ngày quay lại,em vô hồn.Không một cảm xúc yêu,không một sự động lòng.Mà đó là sự sợ hãi.Sợ hãi một ngày nào đó video bị tung lên mạng.Một ngày nào đó danh tiếng em bị hủy hoại.Bị hủy hoại dưới chân người yêu cũ.

Hắn biết em kinh sợ hắn,chỉ còn cách này em mới quay lại bên hắn.Mới ở bên hắn.Thế Anh cũng kinh tởm với chính bản thân mình.Nhưng vì Trần Thiện Thanh Bảo hắn nguyện làm tất cả.

Họ cứ yêu nhau như vậy.Một bên sợ hãi,một bên thỏa mãn.Đừng hỏi sao Thanh Bảo không cầu cứu.Có đấy,em cầu cứu Masew.Mong một sự giúp đỡ.Không được,tất cả là vô vọng.Masew không thể làm gì được cả.Câu nói cuối cùng mà em nghe được từ miệng Masew trước khi em dọn qua ở bên nhà Thế Anh là câu

"Đợi tao nhé.Bảo.Tao sẽ cứu mày và tao yêu mày"

Masew yêu em,em biết.Nhưng con tim này chưa quên được gã.Thứ cuối cùng em để lại cho Masew là một nụ hôn trên môi

......

"Bảo ơi,ăn thôi"Thế Anh bước vào phòng với bọc đồ ăn trên tay

"Anh để đó đi.Chút nữa em ăn"Thanh Bảo vô hồn đáp.Nhìn em thật tàn tạ,người chi chít vết hôn,vết cắn.Hắn chả cho em mặt bộ đồ bình thường mà chỉ cho mặt một chiếc áo sơ mi.Cũng chẳng có quần

"Em lại khóc à?"Hắn có vẻ hơi khó chịu khi thấy mắt em ướt

"Có đâu.Em nào khóc"Em hơi giựt mình sau khi nghe câu hỏi đó

"NÓI DỐI"Hắn quát lên

Em sợ hãi lúc hắn tức giận.Nó thật kinh khủng

"Em ăn đi.Anh đi ra ngoài chút"Lấy lại được sự bình tĩnh,hắn bỏ em ở đó rồi đi

......

Nơi hắn tới là quán bar.Từ lúc có được Thanh Bảo,hắn vẫn tới đây nhưng không thường xuyên.Mỗi lẫm tới đây chỉ là bàn công việc hoặc khuây khỏa thôi chứ chẳng có chút nào là muốn tình một đêm ở đây
.....

Mấy bà muốn kết ngược hay ngọt?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net