Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                           
                                                 

Thế Anh chẳng có quan tâm là mình trách lầm Thanh Bảo hay không dù sao cũng mặc kệ. Cậu ta có cố tình hay vô tình chạm mặt thì hắn cũng quy vào là cố tình gây phiền phức. Lúc mới gặp hắn chưa bao giờ nghĩ đến cậu ta là một đứa đần.

Tại sao đầu óc cậu ta không bình thường như bao người khác, không bớt gây phiền cho hắn. Mẹ hắn bênh vực cậu ta không cần lý do, nếu người ngoài nhìn vào người ta lầm tưởng hắn là con ghẻ chứ không phải ruột thịt.
                         

"Giờ đi ra chỗ khác đi, đứng ngốc ở đây làm cái gì? Tính kiếm chuyện về mách lẻo với mẹ tôi hả?"

Gặp Thanh Bảo thì hắn không bao giờ nhẹ nhàng nói chuyện được, dường như hắn đã quen cách đối xử đó với Thanh Bảo. Dù sao thì cậu ta cũng không dám cãi một lời. Khiến hắn càng thêm xem nhẹ mà lấn tới.

                             

Thấy không khí hơi căng thẳng Đức Thiện đứng lên giải vây. Người gì đâu mở miệng ra là quát nạt :

"Thôi! Bớt nóng, ngồi xuống ăn với tụi tao. Còn Thanh Bảo cậu đừng buồn, chắc nó gặp chuyện gì cho nên mới nóng tính thôi. Không sao, vào trong nha"

Đức Thiện tuy là bạn thân thiết nhưng thấy Thế Anh là người quá sai. Cậu ta không phải ngốc đến mức không hiểu được trong câu nói có bao nhiêu sự nặng nề. Đức Thiện hoàn toàn không biết được tại sao Thế Anh luôn luôn đay nghiến với Thanh Bảo như vậy.

                             

Thanh Bảo đỏ mắt vội vàng gục mặt xuống. Cậu chỉ muốn nán lại đây để được nhìn bạn ấy trên mặt nở rộ nụ cười, vì khi ở bên những người này thì Thế Anh mới thật sự buông thả bản thân. Cậu không thể nào có thể khiến hắn vui vẻ như thế.

                             

Cậu thất tha thất thiểu cúi đầu tiến vào trong phòng bếp. Bạn ấy thật sự không muốn gặp cậu rồi. Hai mắt ướt đẫm liên tục nhắm mở để ngăn cản lệ chảy xuống.

                             

Dù nói đi vào trong bếp nhưng Thanh Bảo lại nhiều lần lén lút liếc mắt nhìn ra bên ngoài. Cậu không giận, chỉ sợ làm bạn ấy bực bội không muốn gặp mình nữa thôi.

                             

Thanh Bảo không để trong lòng chuyện Thế Anh có ghét mình hay không, chỉ đơn giản biến hóa nỗi buồn đó thành sự chờ đợi và cố gắng.

Hắn không nói chuyện thì cậu sẽ bắt chuyện trước, không muốn gặp thì cậu đành đứng ở góc nhìn bạn ấy. Mỗi thứ sẽ tốt hơn khi cậu lạc quan, chẳng nghĩ đến chuyện hắn xem cậu thành cái dạng gì.

                             

•••••

Hôm nay chủ nhật Thanh Bảo được ông chủ cho nghỉ ngơi, chỉ tranh thủ buổi sáng đi bán rau rồi 1 giờ sau đó cậu cọt kẹt chạy chiếc xe đạp về. Chiếc xe này cũng được dì Hồng mua tặng, ban đầu vốn muốn tặng chiếc xe máy nhưng cậu lại từ chối vì sợ nguy hiểm.

Tốc độ nhanh khiến cậu không có nào làm chủ được tay lái. Chọn đi xe đạp là cách tốt nhất đối với cậu.
                           

Từ ngoài chợ đi về nha vỏn vẹn 15 phút, cậu cứ thích thả tâm trí mình vào một cái suy nghĩ nào đó, chẳng thèm để ý đến xung quanh. Nhiều lúc không kịp trở tay liền đụng vào thân cây cột đèn bên đường. Lồng ngực va chạm mạnh vào tay lái làm cậu đau buốt đến nhăn nhó hết cả mặt mày, khó thở cùng cực.

Về nhà bị mẹ phạt khoanh tay úp mặt vào tường, trong miệng còn phải lẩm bẩm câu

"Lần sau con không dám nữa".

                            

Mặt trời đã mọc lưng chừng giữa bầu trời, Thanh Bảo nấu cơm giúp mẹ rồi quay qua ngồi xổm xuống góc bếp.

                             

"Tiểu Bảo! Con đang làm gì sao không lên bàn ngồi ăn cơm?"

Trần Tuyết Diệp đi vào phòng ăn thấy trên bàn dọn cơm canh đầy đủ nhưng lại chẳng thấy bé con của mình ở đâu. Nhìn xung quanh phòng bếp liền thấy cậu ngồi ở trong góc.

                                                                  

"Dạ! Con đang đợi bạn kiến đem thêm bạn tới ăn đường"

Thanh Bảo hạ lưng nhìn xuống cái lỗ nhỏ được cậu xem cửa ra vào của gia đình kiến. Nhà không chỉ có cậu và mẹ, còn gia đình bạn kiến rất đông thành viên, cậu đếm cả nửa ngày cũng không hết.

"Bạn kiến rất ngoan nên liền về nhà ăn cơm rồi, còn Tiểu Bảo không ngoan nên vẫn cứ ngồi ở đây chơi"

Trần Tuyết Diệp vuốt mái tóc mềm mại, hiền từ nói vài câu để trêu chọc bé con. Bé con của mẹ rất thông minh, biết đọc chữ còn biết viết nữa, đôi lúc không biết học vài câu tiếng anh ở đâu còn về nhà đọc cho cô nghe.

Thiệt dễ thương! Quá khứ cô đau khổ luôn mang bên mình một nỗi ám ảnh của đám người đàn ông thối tha, ở tương lai cô lại được ban xuống một thiên thần bé nhỏ. Dù ngốc nghếch nhưng lại rất ngoan. Nay trổ mã thành nam nhi chân chính, đã cao hơn cô rất nhiều nhưng nhiều lúc vẫn cứ lại như trẻ con chui rúc vào trong lòng cô, rồi hát vu vơ vài câu nhạc.

"Con ngoan, con sẽ nghe lời mẹ ăn cơm. Không có lì lợm"

Thanh Bảo rửa tay sạch sẽ ngồi xuống bàn ăn cơm cùng mẹ.

Thanh Bảo không thích ăn rau mà mẹ cứ một mực gắp rau cho cậu. Buồn hiu phồng má nhìn mẹ bằng ánh mắt đáng thương. Không quá hai phút liền bị cái trừng mắt của mẹ làm sợ hãi liền vội vàng cúi đầu ăn cơm. Dù đã lớn tới từng tuổi này nhưng Thanh Bảo vẫn cứ vung vãi rơi cơm ra ngoài bàn, chẳng phải tính xấu khó bỏ chỉ là tay cầm muỗng run rẩy nên xúc cơm không được chắc chắn.

•••••

Hôm nay Thanh Bảo như mọi ngày ra chợ bán rau, dù là đang bán cho khách nhưng ánh mắt cậu lại thủy chung nhìn qua sạp hàng bán móc khóa bên kia. Màu sắc rất đẹp nhiều loại hình thù khác nhau rất bắt mắt.

Cậu như bị nó thu hút, đến cả phải trả cho khách lại bao nhiêu tiền cậu cũng quên mất. Đành gom đại mấy đồng tiền xu bỏ trong hộp đưa vào trong tay khách rồi cậu chạy qua sập hàng bán móc khóa bên kia, bỏ mặc người mua rau kêu gọi.

Đúng là có quá nhiều hình thù, có cả nhân vật sói xám và cừu nhỏ. Cậu thích thú hết sờ cái này qua cái kia. Ông chủ thấy đôi tay Thanh Bảo dính đầy đất của rễ rau củ nên khó chịu đẩy tay cậu ra :

"Đừng sờ vào, cậu bé thích cái nào cứ chọn, ta lấy dùm cho?".

Thanh Bảo nhìn nãy giờ chưa tìm ra nhân vật cậu ưng thuận, cậu gãi gãi đầu lên tiếng :

"Có Thế Anh không? Cháu muốn mua Thế Anh".

"Thế Anh là ai?".

"Là bạn cháu! Bạn ấy rất cao, cao còn hơn cả cháu từng này này. Mắt đẹp, mũi đẹp, miệng đẹp... nói cái này ông chủ đừng cười, cháu còn yêu bạn ấy nữa...".

Thanh Bảo thật ra là muốn mua móc khóa có hình Bùi Thế Anh, nhưng ông chủ làm sao sản xuất ra được cái loại móc khóa hình đó. Nhìn chung Thanh Bảo quá ngu ngơ, cứ tưởng có móc khóa hình sói xám và cừu nhỏ thì sẽ có hình của Thế Anh.

Vừa được ông chủ hỏi là ai cậu liền tưởng tượng ra chân dung của Thế Anh trong trí nhớ, mọi lúc mọi nơi cậu đều có thể nghĩ ra bạn ấy, về ban đêm bạn ấy còn hiện ra trong giấc mơ nắm tay với cho kẹo cậu nữa. Cậu rất vui.

Ông chủ bán móc khóa nghe người đi chợ nói cậu này bị ngốc mà ông không tin. Nhìn bên ngoài là một thiếu niên trắng trẻo dễ mến biết chăm lo phụ cha mẹ bán rau ai ngờ cậu ta thật sự bị ngốc.

"Thôi! Thôi! Cậu đi ra chỗ khác cho tôi nhờ. Làm dơ hết cả đồ bán của tôi...".

Thanh Bảo rũ mặt chạy về sạp rau của mình. Ông chủ đó thật xấu tính, còn lớn tiếng với cậu nữa. Giống như là tên mặt nạ đen hay bắt nạt trẻ em. Nếu có siêu nhân ở đây ông chủ sẽ bị thu phục.

Ngơ ngác một hồi cậu nghĩ ra một đều nếu ông chủ không có bán thì cậu sẽ tự làm.

.....
Sau khi phụ ở quán cơm xong Thanh Bảo liền vội chạy xe đạp về nhà, quên luôn việc phải chờ Thế Anh đi học về mỗi ngày. Cậu vào phòng lục trong hộp dụng cụ đan len của mẹ, hình như chỉ toàn cúc áo và kim chuyên dụng đan len. Cậu nhớ thường ngày mẹ hay để mấy khúc vải màu sắc rất đẹp ở đây, còn rất nhiều nữa. Sao hôm nay lại không thấy đâu?

Cậu tìm kiếm đến mồ hôi chảy thấm ướt hết lưng áo, dinh dính vào nhau trong rất khó chịu. Gạt đi mồ hôi trên trán cậu chạy đi tìm mẹ.

"Mẹ ơi! Mẹ!".

Trần Tuyết Diệp đang chăm sóc mấy cây hoa sau vườn nhà, nghe tiếng Thanh Bảo gọi cô có chút thất thần liền quay lại. Bé con của cô không phải xảy ra chuyện gì chứ? Cô buông bình tưới nước trong tay, gấp rút chạy đến nơi cậu.

"Có chuyện gì? Con té ở đâu, con đau ở đâu? Nói cho mẹ nghe"

Cô ôm gương mặt trắng mềm trong tay, hết sờ đầu cậu lại sờ tay chân cậu. Cô lo lắng hai mắt rưng rưng. Cô không sợ nghèo, không sợ giấc mơ hèn hạ của quá khứ, mà chỉ sợ bé con của cô đau. Nhìn con không có bạn chơi phải một mình chơi với đám đất, đến cả món đồ chơi đơn giản cô còn không mua được cho con, nhiều lúc bị bắt nạt bù lu bù loa nước mắt ướt đẫm hai mắt chạy về nhà chui trong lòng cô mà hỏi :

"Sao mấy bạn ấy không chơi với Tiểu Bảo, còn đánh Tiểu Bảo nữa. Rất đau ạ. Mấy bác hàng xóm còn nói Tiểu Bảo không có cha là vì mẹ hư hỏng nên mới có Tiểu Bảo. Không biết! Tiểu Bảo rất thương mẹ"

Cô lúc ấy làm sao có thể không xót cho con cái,không ngại cùng mấy người hàng xóm đó sinh tử nhưng lại nghĩ Thanh Bảo còn nhỏ, làm sao có thể rời vòng tay của cô.

Thanh Bảo cười cười hai gò má càng thêm phúng phính, ngón tay thon thả gạt đi giọt lệ ở khóe mắt của mẹ. Cậu khum người nãy giờ cho mẹ sờ muốn mỏi đến run rẩy.

"Không đau! Đừng khóc! Đừng khóc! Con thương mẹ mà. Con chỉ muốn hỏi vải màu mẹ để ở đâu thôi?".

Cô thở phào nhẹ nhõm bé con không sao là tốt rồi.

"Con dùng vải làm gì?".

"Không nói được! Đó là bí mật của con"

Nếu cậu nói cho mẹ thì mẹ sẽ không cho cậu làm mà còn làm giúp cậu. Nói sao cũng không cho cậu đụng đến mấy dụng cụ sắc nhọn, sợ bị thương. Nếu vậy chẳng còn ý nghĩa nào được gọi là món quà.

__________________________________

           



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net