Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                           
                                                 

Đứng trước cửa phòng Thanh Bảo đã gõ hơn mười phút đồng hồ chẳng có một chút động tĩnh nào bên trong. Gõ đến mồ hôi trên trán chảy xuống thấm ướt tóc mái phía đằng trước, đến lúc dì Hồng lên tra chìa khóa dự phòng vào cửa thì cậu mới vào được.

                             

"Cút ra ngoài đi! Đã nói đừng làm phiền, cậu nghe không hiểu hả!".

                             

Thế Anh thật sự nổi giận hướng Thanh Bảo hét lớn, hắn cũng chịu thua luôn cái kiên trì ngốc nghếch của cậu ta. Dù biết hắn không thích, đối xử tệ bạc vậy mà vẫn cứ một mực bám hắn dai hơn cả đĩa.

Con người chịu đựng có hạn, cậu ta như vậy riết cũng làm hắn phát điên, thử hỏi mấy ai đủ bao dung để con người này tiếp tục làm trò hắn chẳng mong muốn. Càng lớn đầu óc càng thêm đần độn, chẳng khá lên một chút nào.

                             

Thanh Bảo sợ hãi nép vào góc tường ôm chặt cái hộp đựng chè vẫn còn nóng hổi. Bị hắn quát mà cậu hoảng loạn mặt gần như tái nhợt. Cậu nhớ mình đâu có làm gì sai phạm khiến bạn ấy tức giận. Lời nói vẫn chưa nói, hành động vẫn chưa làm gì.

                             

Trong phòng có cách âm nên tiếng quát của Thế Anh không truyền được ra ngoài. Không thôi đã làm kinh động đến mẹ hắn, thế nào cũng lên bênh vực cậu ta răm rắp. Thanh Bảo nhỏ bé lại càng thêm nhu nhược, vô thức cắn cắn đầu lưỡi chẳng nói được nên lời. Đáng lẽ ra một người có cái tôi cao thì cũng tự ái trước lời lẽ khó nghe của hắn.

Nhưng với Thanh Bảo, cậu đã hết thuốc chữa, mọi lỗi trách móc của hắn cậu đều bỏ ngoài tai. Nếu như có hiểu ra thì cậu cũng không bám víu hắn đến tận mười mấy năm trời.

                             

Gương mặt Thế Anh dữ tợn hơn bất cứ lúc nào hết, lồng ngực phập phồng kìm nén khí tức sắp tuôn trào ra ngoài. Hắn chẳng hiểu nổi sao Thanh Bảo có thể ti tiện đến mức như thế, hắn nói cút mà cậu ta vẫn cứ trơ mặt ra đó như muốn khiêu khích thêm cơn giận dữ của hắn.

                             

Phiền chán ngồi xuống ghế bành, từ từ bình tĩnh lại mới hướng cậu ta mở lời:

"Có chuyện gì?".

                             

Thấy được hắn không còn giận dữ, cậu điều chỉnh lại hơi thở gấp rút. Dường như những lời hắn nói khi nãy chỉ là tưởng tượng không có thật, bỏ qua hết tất cả mà nhìn hắn nheo mắt cười cười.

                             

"Có chè đậu đỏ hạt sen... mẹ mình nấu, bạn ăn chung với mình nha".

                             

Tiến lên để hộp chè xuống chiếc bàn gần đó, nhưng một thói quen chuẩn bị sẵn luôn đôi chén. Cẩn thận múc cho Thế Anh thật nhiều hạt sen và đậu đỏ, đến khi nhìn lại trong hộp đựng chỉ còn nước đường là chủ yếu. Cậu tiếc hùi hụi khi nãy lỡ tay múc cho bạn ấy quá nhiều, mà cậu lại muốn ăn món chè này.

                             

Thế Anh gật đầu cho sự đồng ý, hắn khi nãy quá giận che luôn lí trí. Không nên cãi nhau với cậu ta, người thua luôn là hắn. Kẻo cậu ta lại mách lẻo với mẹ, mẹ răn dạy càng thêm nhức đầu mỏi óc.

                             

Sau khi tiếp nhận, Thế Anh liền một mạch múc chè vào miệng ăn. Nhai vài cái đột nhiên dừng lại, công nhận món chè này là món tuyệt hảo nhất đối với những món ngọt hắn đã thử qua. Rất ngon, vị không quá ngọt, vừa miệng.

Thanh Bảo cũng cầm chén lên thưởng thức, lại nhìn qua hắn đang cắm cúi ăn nốt những miếng cuối cùng tự nhiên lại thấy tư vị trong lòng ngọt hơn cả món chè cậu đang ngậm trong miệng.

                                                                        

Trong không khí chỉ còn tiếng muỗng va chạm với chén bằng nhôm. Không nghĩ đến Thế Anh lên tiếng nói.

"Còn không?".

"Hết rồi... Vậy bạn ăn của mình đi".

Dù có ngon đến mấy Thế Anh hắn không chịu ăn chung một chén với cậu ta, ăn chung như gián tiếp tiếp xúc với nước bọt của cậu ta mà hắn cảm thấy khẩu vị giảm đi một nửa. Ai biết trong người cậu ta có chứng bệnh gì, bị lây lại làm hại một người vô tội như hắn.

Hắn từ chối, cậu vẫn tiếp tục ăn những muỗng cuối cùng. Đáng lẽ cậu nên mang thật nhiều, giờ hắn muốn ăn thêm cậu chẳng biết làm sao. Phải buộc mẹ chỉ cho cậu công thức làm món chè này ngay lập tức, cậu có thể nấu thật nhiều để bạn ấy ăn thoả thích. Mà hắn khen ngon cậu cũng vui lây, mẹ nghe được chắc còn vui hơn cả cậu.

"Cái này mẹ cậu nấu? Ngày mai bảo mẹ cậu giúp tôi nấu một nồi... Đây là tiền, lấy bao nhiêu cũng được"

Hắn nghĩ món này thanh mát chắc chắn Nguyệt Nguyệt sẽ thích.

Thế Anh rút trong túi ra xấp tiền để trên bàn, hai tay thoải mái sờ sờ bụng mình vài cái. Dù chè này không quá ngọt, nhưng cơ chế khẩu phần ăn của hắn rất cấm kỵ đối với món ngọt, chắc tuần này phải luyện tập gấp đôi.

"Dạ được, mai mẹ mình sẽ nấu... Nhưng mẹ có nói mình không thể nhận tiền từ cậu hay dì Hồng...".

Không biết nên nói cậu ta tính tình thẳng thắn hay là đang giả tạo, tiền mà ai không cần, mà mẹ con cậu ta lại đang sống trong cảnh tiền thiếu trước hụt sau, đáng lẽ phải cần gấp bội.

Nếu không cần vậy những thứ trong nhà bọn họ từ đâu mà ra, chẳng phải từ tiền mẹ hắn sao. Không nghe cậu ta nói hết câu liền đi thẳng vào bên trong phòng vệ sinh.

Thanh Bảo nhìn bóng lưng Thế Anh rồi cụp mắt xuống, bạn ấy nghĩ cậu rất cần tiền sao, ngay từ lúc đầu cậu đối tốt với hắn là xuất phát từ cái yêu thích đầu đời, càng về sau hơn sự yêu thích đó không còn thuốc chữa.

Mọi điều cậu sẽ thuận theo chỉ cần hắn nói ra, chẳng cần hắn phải cảm ơn hay đáp lễ. Mong sao hắn đừng đối với cậu lạnh lùng như tảng băng là được rồi. Một tờ tiền cũng không đụng đến, cứ thế lặng lẽ dọn dẹp sạch sẽ rồi ôm hộp đi về.

Việc thường ngày quên trước quên sau nhưng đã hứa thì Thanh Bảo sẽ thực hiện đúng. Tối đó cậu đã nằng nặc đòi mẹ hướng dẫn cậu làm món chè đậu đỏ hạt sen, cẩn trọng không dám làm sai một bước nào từ sự hướng dẫn của mẹ.

Sáng sớm cậu không ra chợ bán rau mà đi lòng vòng quanh chợ tìm kiếm nguyên liệu. Bỏ ra một buổi chiều trong phòng bếp nóng bức, nêm nếm cả ngàn yêu thương.

Không quá chậm trễ Thanh Bảo liền đem đến cho Thế Anh hai hộp to hơn cả hôm qua cậu mang đến. Nụ cười tươi tắn hơn nhiều, cái này đích thân cậu nấu nếu được hắn khen thì mừng đến chạy quanh trước sân.

•••••

Lòng vòng vài ngày đến quên mất cả thời gian, thể là cuối tháng này đã đến trong sự mong chờ. Háo hức hơn nữa là được tận hưởng một không gian hẹn hò riêng biệt mà không sợ người lớn phát hiện.

"Mẹ! Cuối tháng này con đi biển với bạn, một ngày một đêm, được không mẹ?".

"Cứ tưởng con xem mẹ thành không khí rồi chứ, hôm nay còn xin với xỏ. Nếu mẹ không cho thì con sẽ ở nhà sao".

"Chắc chắn là không!".

Thế Anh thẳng lưng đứng trước bàn làm việc trong thư phòng đối diện với người phụ nữ đã qua tuổi ba mươi nhưng nhìn bề ngoài lại trẻ trung đến lạ thường. Làn da căng bóng chẳng một chút nếp nhăn, thân hình thon gọn dù khoác lên người một bộ đồ ngủ nhưng vẫn toát lên vẻ cuốn hút. Không nghĩ đến một người phụ nữ đẹp đẽ như thế lại làm mẹ của một đứa con trai sắp 20 tuổi đầu.

"Chắc con không chỉ đơn giản là xin về việc đi chơi"

Bà nói chuyện nhưng hai mắt vẫn không rời khỏi sổ sách trên bàn. Giọng nói có chút cứng ngắc khó khăn.

"Cho con mượn một chiếc xe với cả tên tài xế"

Thế Anh có xe riêng nhưng chủ yếu là xe có hai chỗ ngồi, không đủ chỗ để nhét hết cả đám.

"Được! Con cứ tự nhiên".

Vừa mới dứt câu cửa phòng kêu lên tiếng gõ sau cùng vang lên một giọng nói trong trẻo hơn cả suối mùa thu.

"Dì Hồng ơi! Con đến rồi đây, còn đem tiểu khả ái qua thử đồ nữa"

Tiểu khả ái trong lời nói của Thanh Bảo là chú chó nhỏ cậu nhặt ở bãi rác, trải qua mất tháng nó đã lớn rất nhanh, cậu sắp ôm nó chẳng nổi rồi. Còn cái tên đó cậu chỉ đặt tạm thời, khi nào thật sự có tên sẽ thay đổi sau.

"Dì trong đây".

Thật khác xa với cái giọng nói cứng ngắc ban nãy, giờ này trong lời nói tỏ ra nhiều ý vị cưng chiều. Sự phân biệt quá rõ ràng đối với con "ruột lượm trong bãi rác" và con của người khác.

   


     


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net