Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                           
                                                 

Thế Anh sau khi học xong môn cuối cùng trong lớp đồng hồ cũng chỉ điểm 4 giờ 30, vốn định ra sân đánh bóng rổ cho giải trí đầu óc. Nhưng trời lại ầm ầm sấm chớp mây đen bao phủ cả một bầu trời kéo theo một trận mưa to. Hắn không muốn về nhà gặp gương mặt mẹ lúc nào cũng nhăn nhó đay nghiến với hắn, còn gặp phải cái tên Thanh Bảo phiền phức khiến hắn thà ở ngoài đường lạnh lẽo chứ không muốn về nhà.

Mà tên đó giống như con đỉa đeo bám mãi không dứt ra được, cậu ta hình như rất nhàn rỗi chờ hắn vừa đi học về cậu ta cứ lẽo đẽo theo sau nói "Bạn có đói bụng không?", "Bạn có mệt không?" Hay "Bạn đi học về rồi chúng ta chơi chung với nhau được chứ?". Hắn không thèm trả lời cậu ta càng thêm lấn tới nắm ống tay áo hắn. Kiểu nắm rất chặt như muốn khẳng định hắn không trả lời cậu ta sẽ không buông tha.

                             

Lẽo đẽo theo sau hắn thì thôi đi, mà trên người cậu ta còn bốc lên mùi đồ ăn trộn lẫn các thứ với nhau, đặc biệt mùi hắc của tỏi, hắn rất dị ứng với mùi tỏi. Khiến cổ họng hắn cứ nhợn lên nhợn xuống muốn ói cũng không xong.

                             

Đang chán nản ngước đầu lên nhìn trời mưa thì thằng bạn thân vỗ vào vai khiến hắn giật mình bừng tỉnh thoát khỏi suy nghĩ. Nói cũng ngộ, nếu ghét cái tên đó thì cần chi hắn mệt nhọc suy nghĩ, cái tên khờ Thanh Bảo đúng là âm hồn bất tán. Đến cả suy nghĩ của mình cậu ta cũng chen vào được.

                             

"Mày làm gì đấy? Giật hết cả mình"

Thế Anh trợn mắt nhìn cái tên kia, cái tội làm hắn tức giận là không thể tha liền đá tên đó một cái. Không biết đau thật hay giả, tên kia ôm chân kêu la thảm thiết.

                           

Thấy như vậy Thế Anh chuẩn bị đạp thêm một cước nhưng tên kia nhanh nhẹn tránh qua một bên làm cước kia nện xuống nền gạch vang lên tiếng thật to, cho thấy chủ nhân của nó dùng lực rất mạnh.

                             

"Mày đạp tao muốn què luôn rồi còn muốn đạp thêm, tao mà bị tàn phế mày nuôi tao cả đời. Có chuyện gấp nên tao mới kêu mày"

Đi thông báo việc quan trọng cho hắn, chẳng màng đến nắng mưa. Bị hắn đối xử như thế, nhưng lại không dám giận quá nửa phút. Vì hắn là đứa có ánh hào quang chiếu sáng nhất trường mà.

                             

"Có chuyện gấp thì nói lẹ!".

                             

"Vợ mày đang chờ mày ở ngoài cổng kìa".

                             

Thế Anh nghe xong ngạc nhiên đến đơ hết cả mặt, hắn làm gì có vợ. Mười mấy năm sống theo chủ nghĩa độc thân thoải mái chẳng muốn nói. Ai dám cả gan tự nhận là vợ hắn.

                             

"Vợ tao?".

                             

Tên bạn thân có dịp thấy được bộ mặt ngạc nhiên của Thế Anh thì cười cười gật đầu như gà ăn thóc. Thì ra hắn không phải chỉ có một khuôn mặt lạnh. Chỉ là không có cơ hội để phô ra thôi.

                             

Thế Anh bỏ lại tên đó đang tự luyến phía sau. Trời vẫn còn đang mưa lớn nên hắn đi theo mái hiên trong sân trường. Xuyên qua cánh cổng sắt, hắn đưa mắt tìm kiếm. Không có ai, duy chỉ có một bóng dáng đang cầm cây dù. Dù đứng một cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể nhận ra đó là Thanh Bảo.

                             

Lại không có việc gì làm tới trường làm phiền hắn, mưa gió như vậy mà trên người chỉ mặc áo thun cộc tay. Cậu ta mà đổ bệnh thì thế nào mẹ cũng sẽ kiếm được cớ dạy dỗ hắn. Tất cả đều là lý do tại hắn. Đành đội mưa chạy vụt nhanh đến chỗ Thanh Bảo. Sợ chậm trễ một phút đầu cậu ta bị ướt nước mưa thì càng thêm đần độn.                                                  
                 

"Cậu có vấn đề hả?".

Thanh Bảo vốn dĩ đang ở nhà dì Hồng phụ chút việc lặt vặt sẵn tiện chờ Thế Anh đi học về. Nhưng vừa chiều trời đã đổ mưa lớn, làm cậu bồn chồn không biết bạn ấy đi về có bị mắc mưa, không khéo cảm lạnh rất khó chịu a. Cậu cầm theo cây dù với chiếc áo khoác hắn thường hay mặc. Chẳng nói chẳng rằng che dù chạy một mạch ra khỏi cửa lớn.

Vì chạy quá nhanh bước chân loạng choạng đã mấy lần mất đà muốn té. Gói chặt chiếc áo khoác trong bụng sợ để lộ ra ngoài một chút thôi sẽ ướt nước mưa.

Không ai có thể hiểu thấu được tại sao Thế Anh đối xử với Thanh Bảo nhiều lần quá đáng nhưng cậu vẫn luôn không để ý. Có phải vì Thanh Bảo đầu óc ngu ngốc cho nên mới không biết hắn có bao nhiêu căm ghét đối với cậu và không biết tự ái trước những tổn thương hắn gây ra.

Đứng trước cổng trường thân thể lạnh lẽo, hàm răng run rẩy đánh vào nhau liên hồi. Gió thổi mạnh nhiều lần làm chiếc dù trên tay Thanh Bảo lệch sang bên khác, nước mưa nhân cơ hội thấm vào ướt từng phần trên cơ thể cậu. Từng giây từng phút hai mắt ngây dại tìm kiếm hình bóng quen thuộc trong tiềm thức.

Vô số học sinh mặc quần áo giống bạn ấy lần lượt đi ra, nhìn đến hoa mắt nhưng chẳng có người cậu đang tìm. Bạn Thế Anh rất cao, cao hơn cả ba của bạn ấy. Còn có hai cái răng hổ nhìn y như con mèo hoang gần nhà cậu.

Người đi thưa thớt Thanh Bảo dần thấy được Thế Anh đội mưa chạy về hướng cậu. Thanh Bảo vui vẻ đến quên mất cây dù nắm trong tay, gió thổi rớt xuống mặt đường gồ ghề. Hiện giờ Thanh Bảo đầu trần mặc cho mưa xối thẳng xuống người.

Thế Anh phiền phức vội vàng nhặt lên cây dù che cho cả hai. Dù thân xác đã lớn gần bằng hắn mà đầu óc vẫn như cái hồi lần đầu hắn gặp cậu ta. Người ta thì ra sức trưởng thành, còn cậu ta thì hì hục đần độn mãi một chỗ. Mẹ của hắn dạy cho cậu ta đọc viết tại sao không tiện thể dạy luôn cách cho cậu ta bớt khù khờ, bớt gây chuyện.

"Mình cuối cùng cũng thấy bạn rồi, mình vui lắm".

Thanh Bảo hiện giờ vui vẻ còn hơn được mẹ tổ chức sinh nhật cho. Vừa cười vừa nói, bỏ qua lời trách mắng trước đó của Thế Anh.

Hắn không thể nào kiên nhẫn nghe hết lời nói của Thanh Bảo. Bây giờ mưa ướt hết cả người rồi không sợ bị cảm mà ở đó còn vui vui vẻ vẻ gì. Hắn đâu cần cậu ta vui. Khiến cậu ta mếu máo còn thích thú hơn.

"Cậu đứng ngốc ngoài này làm gì? Ai kêu cậu chờ ở đây?".

Nghe Thế Anh hỏi Thanh Bảo mới sực nhớ ra là chưa đem áo khoác cho bạn ấy. Bỏ qua câu hỏi của hắn, cậu lôi chiếc áo khoác từ trong bụng vội vội vàng vàng nhón chân đeo lên cho hắn. Không có bị nước mưa ướt, vẫn còn ấm. Tất cả khoá đều kéo chặt chẽ không còn kẽ hở nào gió có thể chui vào. Cậu thỏa mãn nhìn Thế Anh, lần này thật sự trả lời :

"Mình sợ bạn không đem theo dù, đi về sẽ bị mắc mưa. Bệnh rất khó chịu, bác sĩ chích thuốc vào mông bạn ghê lắm đấy. Dì Hồng lo lắng lắm".

Hắn mạnh khỏe trai tráng như vậy trải qua mưa bom bão đạn không hề hứng gì, chỉ một cơn mưa có thể làm hắn bị bệnh? Chuyện buồn cười nhất hắn từng biết. Hắn trong mắt cậu ta yếu ớt đến thế sao?

Mẹ hắn mà lo lắng cho hắn chắc mưa suốt một năm. Đứa con ruột này sao có thể sánh được cái tên ất ơ vừa ngốc vừa đần này. Đã không làm được việc gì có lợi cho hắn mà còn cố tình gây ra hoạ.

Nhớ lúc cuối tuần hắn chuẩn bị đi câu cá với bạn học ở con sông gần nhà, khi tất cả đều đã trang bị xong rồi thì bỗng đâu cậu ta xuất hiện, hắn từ chối không cho đi cùng. Một phần vì phiền phức cậu ta cứ thích bám người, một phần vì không muốn cho đám bạn học biết mình có một đứa ngu ngốc bám theo như thế.

Nhưng trời không thương người, lúc đấy mẹ hắn xuất hiện làm hắn không thể không mang theo cậu ta. Ngoan ngoãn không ai nói nhưng đây lại cứ thích chạy nhảy lung tung gây tiếng động lớn làm cho cá bơi đi mất. Đám bạn học nhăn nhó mặt mày, đem dụng cụ câu cá đi cách xa một khoảng.

Hắn khủng bố quát một tiếng thật to khiến cậu ta mở to hai mắt lưng tròng nhìn hắn rồi ngồi xổm xuống gốc cây gần đó.

Tưởng chừng im lặng đã biết lỗi nhưng khi hắn quay qua cậu ta biến đâu mất tiêu. Làm hắn quay quần cả ngày tìm kiếm đến đau đớn cả hai chân, mẹ không một lời lo lắng còn mắng hắn. Đến khi tìm được thì phát hiện cậu ta đang vui cười lội dưới con sông nhỏ. Thấy được hắn cậu ta cười như được mùa mà nói :

"Bạn đừng la mình nữa, mình đã bắt cho bạn rất nhiều cá. Mình giỏi lắm đúng không?".

Nếu không có mẹ hắn ở đây, hắn thật sự đã đánh cho cậu ta một quyền để tỉnh táo bớt ngu ngốc lại. Thiệt không có gì có thể làm hắn điên tiết lên bằng cậu ta. Một lần đã quá sợ, không dám có lần thứ hai.

"Tôi thấy cậu mặc áo này vào còn tốt hơn tôi, tôi nào dám nhận sự lo lắng của mẹ. Thôi cậu mặc vào đi, không chừng cậu bệnh mẹ tôi lại mắng tôi".

Thanh Bảo hì hì cười lộ ra hàm răng trắng đều. Mặc dù thân thể đang rất lạnh nhưng trong đầu hiện lên hai suy nghĩ. Bạn ấy muốn đưa áo khoác cho mình, nên mặc hay không đây?

Cậu lưỡng lự đưa ra lựa chọn. Vừa muốn bạn ấy không bị lạnh, vừa không muốn làm trái lời của bạn ấy.

Thế Anh làm sao không biết Thanh Bảo đang đề ra hai đáp án để lựa chọn chứ, nhìn mặt đần độn ra là biết, không ai khó coi bằng cậu ta lúc này. Đành đưa ra đòn chí mạng để kết thúc đi suy nghĩ của cậu ta.

"Cậu không sợ bác sĩ sẽ lấy kim tiêm thật to chích vào mông cậu sao? Thật sự đau lắm...".

Thế Anh chưa có nói xong Thanh Bảo gương mặt thoáng cái sợ hãi vội vã khoác chặt áo vào người:

"Mình mặc vào rồi đây, bạn đừng nói với bác sĩ lúc nãy mình dầm mưa nha".

Hắn chắt lưỡi gật đầu, thở dài một tay cầm dù một tay kéo sát cậu ta vào người mình. Coi như hắn bao dung một lần dịu dàng với cậu ta, dù sao chẳng quản mưa to sợ hắn bị ướt nên đem dù đến. Không thể phụ lòng cậu ta được.

Mưa âm u cả một vùng trời, nhưng ở phía cuối con đường lại ánh lên một màu sắc tương phản với bầu trời. Một khung cảnh bình yên đến cầu vồng muốn ló dạng. Hai con người một lớn một nhỏ cũng đứng chung cây dù. Mong sao hình ảnh này có thể giữ mãi thật lâu đến suốt cả cuộc đời.

__________________________________

           


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net