Chương 14 : Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- VICTOR! VICTOR VICTOR!!!!!!!

- Được rồi được rồi! Ra ngay đâyyyyyy!

    Naib mới sáng sớm mà đã đến phòng Victor đập cửa rồi. Cửa vừa mở ra, Naib đã lập tức bảo cậu thu dọn hành lý.

- Khoan, sao phải dọn hành lý?

- Có người đã đến đảo tìm chúng ta, họ đang ở dưới lầu đó, chúng ta sắp được trở về rồi!

- Chúng ta...sắp được trở về!

- Ừm, Victor, cuối cùng chúng ta cũng sắp được trở về rồi! Cậu mau dọn đồ đi! Mau lên.

- Ừm! - Hành lý của cậu chỉ có mỗi cái ba lô, chỉ cần vô lấy ba lô là xem như đã dọn đồ xong rồi.

     Cả hai cùng nhau chạy nhanh xuống lầu. Andrew, Lucca và Martha cùng với Jack đã có mặt ở dưới rồi. Với vài người hải quân đang đứng chờ họ nữa. Victor và Naib từ từ bước lại, lúc nãy vui quá, quên mất nếu rời khỏi đây cậu sẽ phải chia tay hai ân nhân đã giúp cậu tìm Naib.

- Anh Lucca, tụi em....

- Tụi anh sẽ tiễn em tới ven đảo!

- Dạ!

    Muốn quay lại ven đảo, nhanh nhất cũng mất đến 3 ngày, họ muốn quay về nhanh thì phải đi ngay bây giờ. Suốt chặng đường, các thổ dân luôn đi theo. Chặng đường lúc về rõ ràng đỡ mệt hơn lúc xuất phát rất nhiều. Lúc đầu họ phải tự kiếm đồ ăn, tự kiếm nước, tự dựng trại, tự nhóm lửa nhưng bây giờ, đã có người làm cho hết rồi.

--------------------- 3 ngày sau ----------------------

    Tàu cứu hộ đã chờ sẵn, nếu như nói muốn rời khỏi đây quả thực không nỡ chút nào.

- Tạm biệt cậu Victor, Andrew, Naib, và ngài Jack nữa! - Sắp đến lúc từ biệt rồi mà chẳng ai nói với ai câu nào, Martha đành mở lời trước vậy.

- Ừm! Tạm biệt! - Cậu cũng không nên buồn phiền nữa. Lúc này mà buồn thì mọi người sẽ buồn theo mất. Phải vui lên mới được. - Mọi người ở lại khỏe nha. Anh Lucca, Martha, thời gian qua thực sự cảm ơn hai người rất nhiều.

- Tạm biệt em, Victor! - Anh đã từ bỏ rồi, giao Victor cho Andrew, quả thực không phải là không an tâm. Nhưng anh và Victor không thể nào có kết quả được. Huống hồ nhìn biểu hiện của cậu hình như chỉ xem anh như anh trai, có lẽ anh làm anh trai sẽ thích hợp hơn.

- Tạm biệt anh! - Sau lần này có lẽ cậu sẽ không bao giờ gặp lại anh và Martha nữa. Nhưng cậu cũng không thể ở lại đây, biết làm sao bây giờ.

----------------------- Trên tàu -----------------------

    Lúc này, cậu vừa thấy vui, cũng vừa thấy buồn. Thấy vui vì sắp được trở về nhà, buồn vì phải rời xa những người bạn hiếm có, tốt bụng. Lần trước đứng ở lan can thuyền bị như vậy, lần này lại đứng ngay lan can thuyền vậy mà cậu lại chẳng sợ hãi chút nào.

- Victor!

    Là giọng của Andrew.

- Chào anh! Có chuyện gì sao?

- Về câu hỏi lần trước,....anh vẫn chưa trả lời em. Cho nên...

- À, về chuyện đó thì ý em không phải là như vậy!

- Ý em là sao?

- Nghĩa là...em nhận ra đó không phải lời thật lòng của em. Xin lỗi anh. - Cậu không muốn nghe câu trả lời, cậu sợ thật vọng, sợ bị từ chối, nên tốt nhất...không nghe vẫn tốt hơn. - Em nghĩ chúng ta vẫn nên là bạn thôi!

- .... - Đó không phải lời thật lòng của cậu, có phải anh đã bỏ lỡ cơ hội rồi không. Nếu như lúc đó anh không phải vì hồi hộp mà không trả lời, vậy có phải là bây giờ... - Ừm! Là bạn!

- Ừm! - Nói xong, cậu bước vào trong, nhắc lại chuyện này đôi lúc lại khiến cậu cảm thấy xấu hổ với bản thân, xấu hổ...với anh.

    Một mình anh đứng ngắm cảnh, cô đơn, anh cũng đã quen như vậy rồi nên cảm giác tủi thân cũng không xuất hiện. Có phải anh quá ngốc, có phải anh quá nhát gan, có phải anh quá sợ hãi. Anh đã bỏ lỡ cơ hội rồi, nhưng mà cậu cũng đã nói đó không phải cảm giác thật của cậu, câu nói đó có đúng sự thật không? Nhưng anh phải giữ chữ tín chứ, vì anh đã hứa với một người phải luôn chăm sóc, bảo vệ Victor. Nói lời phải giữ lấy lời, anh...sẽ không bỏ cuộc đâu.

"- Hãy hứa với tôi...cậu sẽ bảo vệ Victor, được không?

- Cậu lôi tôi ra đây để nói chuyện này sao?

- Hứa đi! Tôi đã thua cậu, với lại, nếu Victor thích tôi, chúng tôi cũng không có kết quả. Tôi giao Victor cho cậu, mặc dù không yên tâm lắm, nhưng giao cho người khác còn đáng lo hơn. Cậu là đỡ lo nhất rồi, mau hứa đi.

- Tôi hứa...sẽ bảo vệ cho Victor, sẽ luôn bảo vệ em ấy thật tốt.

- Ừm, vậy thì tốt! Tôi tạm thời tin tưởng cậu. Andrew Kress. ".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net