Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay lớp 11-A có 1 tiết Thể dục, học cùng lớp 11-D. Lumine hào hứng khởi động chân tay, cuối cùng thì cũng có tiết Thể dục. Không những vậy, còn được học cùng 6 người kia nữa.

Hôm nay là luyện chạy điền kinh 100m quanh sân. Giáo viên 2 lớp yêu cầu học sinh đấu với các học sinh khác. Lumine đứng vào vạch xuất phát.

"Yo, Arthur, chúng ta thi nhé?"

Lumine quay sang phía phát ra giọng nói, đó là Heizou. Scaramouche nghe vậy cũng thách đấu Lumine.

"Ê, tao nữa!"

"Được, 2 người vào vạch đi."

Lumine cho tay ra sau lưng, nới lỏng áo nịt ngực 1 chút để có thể thở được nếu chạy nhanh quá vừa đủ để không ai nhận ra ngực cô có phần thay đổi. Cô cúi xuống để điều chỉnh khối kê chân của mình rồi vào tư thế chuẩn bị.

"Tôi đếm đến 3 nhé!"

Sau khi thấy 2 người kia cũng đã sẵn sàng, Lumine bắt đầu đếm.

"1...2...3..."

Ngay lập tức, cả 3 cùng đạp mạnh chân kê ra sau, bứt tốc thẳng về phía trước. Lumine vừa duy trì tốc độ nhanh nhất có thể, vừa điều chỉnh nhịp thở.

Tốc độ của Lumine là rất nhanh, vượt xa so với những bạn nữ khác của lớp. Nhưng Heizou và Scaramouche cũng không phải dạng vừa, họ hoàn toàn theo kịp tốc độ của Lumine mà trông không mệt mỏi gì.

Kết quả là Scaramouche đến đích trước, sau đó là Heizou và Lumine. Khi chạy qua vạch, Lumine giảm dần tốc độ và tiến tới chỗ nghỉ để lấy 1 chai nước.

Lumine mất 1 lúc lâu để điều chỉnh nhịp thở do nịt ngực của cô rất chặt. Sau đó cô đi tới chỗ của lớp 11-D để nói chuyện với Heizou và Scaramouche.

"2 cậu nhanh thật đấy. Tôi phải cố lắm mới theo kịp được."

"Vậy sao? Cảm ơn, Arthur, dù sao lúc đó chúng tôi cũng chạy hết sức mà. Cậu cũng chạy nhanh lắm, không phải ai vừa nhập học có thể chạy bằng với những người luôn được huy chường Bạc trong các cuộc thi chạy điền kinh như chúng tôi đâu."

Heizou bắt đầu khoe khoang.

"Hửm? Vậy ai huy chương Vàng?"

Lumine tò mò hỏi.

"Mày nhìn đằng kia rồi sẽ hiểu ngay đấy."

Scaramouche chỉ tay ra sau lưng Lumine, cô cũng nhìn theo hướng tay của Scaramouche ra sau lưng.

"Ồ, là Venti, Xiao và anh Aether sao? 3 người họ thi với nhau à?"

Cả 3 hiện tại đều đã vào tư thế xuất phát. Ngay khi bắt đầu, cả 3 cùng lao nhanh về phía trước. Aether có tốc độ rất nhanh, phải nói là ngang với cả Lumine. Nhưng 2 người kia thậm chí còn hơn thế, họ nhanh chóng tạo ra khoảng cách với Aether.

Lumine mắt không ngừng dõi theo cả 3 người, thầm thán phục vì tốc độ của Venti và Xiao. Không chỉ vậy, Venti còn vừa chạy, vừa bắt chuyện, tán gẫu với Xiao nữa, người này bị gì vậy?

Kết quả cũng nhanh chóng có được, Venti về đích trước Xiao khoảng 0,2s, Aether về sau họ 3s.

"Tôi nói thật mà Xiao, lần này là do trên đường đi gặp mèo mà. Tôi bị dị ứng với nó, cậu biết mà, tôi đến muộn cũng dễ hiểu, nhưng sao vẫn ghi tôi? Tha cho tôi 1 lần thôi, Xiao."

Xiao mặt nhăn nhó cùng Aether tiến tới chỗ Lumine, bên cạnh là Venti đang không ngưng miệng thuyết phục Xiao chuyện gì đó. Có lẽ Venti hôm nay đã đi học muộn và bị Xiao ghi vào sổ.

Nhưng mặc cho Venti ra sức thuyết phục, ý chí của Xiao hoàn toàn không bị lung lay.

"Tôi không cần biết cậu bị làm sao. Đến muộn là đến muộn. Nếu bây giờ tôi chấp nhận và xóa tên cậu là đồng nghĩa với việc tôi đã làm sai quy tắc của nhà trường. Không chỉ vậy, làm sao tôi có thể chắc chắn được cậu đến muộn có phải do đêm qua đi nhậu hay không đâu?"

Venti thở dài thườn thượt, cậu thực sự không thể nói nổi được Xiao.

"Thôi bỏ qua chuyện đó đi. Arthur, đây là tiết cuối buổi sáng nay rồi. Hết tiết thì xuống luôn căn tin với tụi anh nhá."

Aether không để tâm đến chuyện của Venti và Xiao, quay qua Lumine để hỏi. Lumine nghe vậy cũng nhận lời.

"Được, hôm qua do đến học vào buổi chiều nên em cũng chưa được thấy căn tin của trường."

* * *

"Ồ, căn tin của trường nhiều đồ ăn thật đấy."

Lumine ngạc nhiên kêu lên khi thấy trong tủ kính có rất nhiều loại bánh ngọt mà cô rất thích, không chỉ vậy, đồ ăn trưa cũng rất tuyệt.

"Cà ri!"

Ở trường cũ, chưa bao giờ cô được thấy những món ăn như vậy, điều này càng làm cho Lumine phấn khởi hơn. Lumine lấy cho mình một đĩa cơm vừa đủ rồi theo Aether về bàn của họ ngồi.

Trông thấy vẻ mặt hạnh phúc của Lumine, Kazuha tò mò hỏi.

"Arthur, ở trường cũ cậu thường được ăn gì?"

Lumine vừa xúc 1 miếng cơm vừa nói.

"Hmm, chủ yếu là cơm với rau, đôi khi sẽ có thịt. Nhưng mấy đứa học cùng tôi thì luôn lấy hết chúng đi, nên tôi cũng không rõ nó có vị thế nào. Vậy nên tôi thường phải cầm theo 1 ít muối vừng cho vào cơm để ăn đỡ nhạt. Aizz,đã thế còn toàn trêu chọc tôi nữa."

Do bọn nó nghĩ rằng 1 đứa con gái của cô mà chời các môn Thể thao đúng là rất dị. Vì vậy, chúng luôn muốn trêu chọc cô. Nghĩ đến đây, tự nhiên Lumine lại thấy tức mấy tên đó. Cô cho thìa cơm vào mồm, cố kiềm chế cơn tức giận.

"Hả? Sao mày không đánh tụi nó? Mày giỏi võ lắm mà?"

Scaramouche bất bình nói.

"A...Arthur, anh chưa từng nghe kể về chuyện này. Em không nói với bố mẹ sao?"

"Hầy, đánh bọn nó thì lại bị ghi vào sổ. Giáo viên ở đấy cũng chả ưa gì em. Có nói với bố mẹ cũng chả được gì, chỉ tổ rước thêm phiền phức. Đừng lo, anh, tụi nó khi có biểu hiện chuẩn bị đánh em thì em đều đỡ đòn được mà. Ấy, đừng làm vẻ mặt như sắp khóc đấy."

Lumine chợt nhận ra mọi người trong bàn đều im lặng vừa nhìn vừa lắng nghe cô nói. Không chỉ vậy, Aether trông như sắp khóc tới nơi rồi.

Aether bị những lời của cô làm cho kinh hãi đến mức dừng việc ăn của mình. Cô em gái cậu yêu quý, nâng như nâng trứng, hứng như hứng vàng vậy mà bị mấy tên nhãi nhép đó bắt nạt?!

"Tụi nó là những đứa nào? Để hè này anh về Pháp đi kiếm tụi nó luôn."

"Thôi, không đừng làm vậy. Anh lại tự rước thêm phiền phức vào người thì lại khổ."

Lumine cố gắng trấn an Aether, cô không muốn ông anh mình đi gây gổ khắp nơi như 1 thằng trẻ trâu đâu.

"Không, tôi đồng tình với Aether đấy, Arthur. Cậu tốt nhất là nên nói với cậu ta đi."

Lumine quay sang Heizou, rồi nhận thấy được không khí căng thẳng trong bàn ăn. Lumine lúng túng, cố tìm cách chuyển chủ đề.

"A, đúng rồi, Aether, chiều nay dẫn em đi tham quan các câu lạc bộ được không?"

Aether nghe Lumine nói vậy cũng dừng lại.

"Ừ, được."

"Ể, nghe hay vậy, cho tôi đi cùng."

Venti lên tiếng.

"Vậy thì chúng tôi cũng đi."

Lumine thở dài, may quá, bầu không khí thay đổi rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net