Angel's Disguise

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ 10h30 tối là nó lại cầm điện thoại lên nhắn: "Chúc ngủ ngon!" cho một số điện thoại lạ nào đó mà chính nó cũng không biết chủ nhân của số điện thoại kia là ai. Tối nào cũng vậy. Có những việc làm đã trở thành thói quen, không làm thì khó chịu mà làm thì thật thừa thãi. Nó chẳng mong muốn gì khi tin nhắn đã gửi đi, cũng chẳng mong rằng sẽ có người rep lại.

Một tối nào đó cũng như bao tối khác. Sau khi học xong, nó lại nhắn tin. Đang lim dim ngủ thì cái điện thoại rung lên làm nó thót tim.

"Lại 197"_Nó lẩm bẩm vậy.

Nhưng nó thật bất ngờ khi tin nhắn ấy không bắt đầu bằng "viettel trân trọng thông báo...." mà lại là "G9" đến từ số điện thoại lạ vừa nãy. Nó có chút mừng nhưng lại nghĩ rằng nhầm máy.

Cả đêm nó không chợp mắt được. Nhắm lại rồi mở ra. Nó nhìn chằm chằm vào số điện thoại đó. Đọc đi đọc lại cái tin nhắn vẻn vẹn 2 kí tự kia. Nó đã tự cười thầm một mình nhưng rồi lại trau mày " nhầm máy thôi! Nhầm máy thôi".

Hôm sau, nó quyết định sẽ lại nhắn tin cho số điện thoại hôm qua. Và nó cũng nhận lại 2 kí tự đó. Nó cười lớn 1 tiếng rồi nhắn lại hỏi một cách hào hứng: "Bạn là ai? Sao lại rep lại tin nhắn của mình vậy?". Nó hồi hộp, bồn chồn, cau mày, nhăn mặt, cười thầm. Trạng thái trên khuôn mặt nó bây giờ thay đổi một cách thất thường. Điện thoại rung lên. Nó run run nhấn nút mở khóa, mắt hé hé đọc tin: "Phép lịch sự thôi! Vậy bạn là ai?". Nó có hơi hụt hẫng nhưng vẫn thấy vui. Tim nó đập vẫn nhanh từ nãy đến giờ. Nó bắt đầu nhắn tin với người lạ, một anh chàng hơn nó 4 tuổi.

Lâu dần, việc nhắn tin với anh trở thành thói quen mỗi tối của nó thay cho cái việc thừa thãi trước đây. Nó cảm nhận được sự quan tâm và chia sẻ từ một người lạ. Nó thường mỉm cười khi nhắn tin và nhận được tin nhắn.

Cuộc gọi đầu tiên của nó với anh chỉ vẻn vẹn có mấy câu "vâng, dạ" nhưng đầu dây bên kia không biết rằng nó đã nhảy múa tưng bừng thế nào sau khi cúp máy. Nó thực sự cảm thấy hạnh phúc.

Các cuộc điện thoại về đêm trở nên thường xuyên và lâu hơn. Và kết thúc luôn là câu "chúc ngủ ngon" quen thuộc. Mỗi lần anh cười qua điện thoại, nó đều đỏ mặt. Tựa như nó có cảm giác đang đứng trước mặt anh vậy. Những câu chuyện dần cởi mở và thân thiết hơn, ngọt ngào và tình cảm hơn. Nó có cảm giác dường như nó đã yêu.

Một ngày, anh nói anh muốn gặp nó. Một phần nó cũng muốn gặp anh nhưng phần nào lại không muốn. Lỡ như...

Nhưng sau một hồi đấu tranh tư tưởng , nó quyết định nhận lời.

Địa điểm là một quán kem gần trường anh. Đêm trước đó, nó chẳng thể ngủ được. Nó cứ chờ mãi mà tiếng chuông báo thức vẫn không reo lên. Nó đến quán kem từ rất sớm. Trong lúc chờ đợi, nó chợt nhận ra điều gì đó, và nó sợ. Rồi tiếng chuông điện thoại reo lên, nó đứng bật dậy nhìn ra ngoài cửa. Là một anh thanh niên đang cầm điện thoại. Nó vẫy.

Nó gặp anh như vậy

Nó về nhà mà tâm hồn như trên mây. Anh cười với nó, nói chuyện với nó.

Nhưng... tối đó, không một tin rep lại, không một lần nhấc máy.

Giờ thì nó chỉ biết cười.

Đúng như nó sợ, đúng như thế.

Nó mong chờ quá nhiều, ảo tưởng quá nhiều.

Nó vẫn biết rằng nó xấu, nó đã chẳng khóc vì bị người khác rè bỉu từ lâu rồi. Nó đã lặng lẽ sống, lặng lẽ chấp nhận và lặng lẽ đau từ lâu rồi. Đã từ bao giờ nó chưa tự ngắm mình trong gương. Đã từ lúc nào rồi nó luôn để tóc xõa lòa xòa xuống mặt. Cổ nó dường như đã quen với việc gập xuống mỗi khi đi đâu hay thậm chí là cả khi nói chuyện với người khác. Lần gần nhất nó nhìn thấy chính mình, nó đã hoảng hốt và khóc ròng rã mấy ngày liền. Tại sao ông trời lại cho nó ra đời với cái bộ dạng quái dị như thế? Mắt nó không nhỏ chút nào, chúng to, rất to. Điều này khiến cho lông mày của nó rất gần với mắt. Môi nó từng bị hở hàm ếch nhưng đã qua nhiều lần phẫu thuật. Tuy nhiên, những lần phẫu thuật đầy đau đớn ấy cũng chẳng khiến môi nó bình thường hơn là bao. Nó dày hơn sau mỗi lần đụng dao kéo. Và đến bây giờ thì nó chẳng thể tưởng tượng ra khuôn mặt mình nữa. Đã bao lâu rồi kể từ lần gần nhất ấy?

Hồi cấp 2, nó từng bị anh trai nhốt vào trong tủ quần áo hàng giờ liền khi có bạn đến chơi. Nhiều lần. Dù cho anh nó có bị bố đánh rất đau nhưng lần nào cũng vậy. Bây giờ, nó tự giác được việc phải trốn vào trong tủ mỗi khi anh trai có khách.

Chưa một lần nó người gọi là "bạn thân". Lúc đầu, bạn cùng lớp với nó lôi nó ra làm trò cười, trêu trọc nó. Lúc ấy nó còn thấy rất vui. Có người vì nó mà cười như vậy là đủ rồi. Nhưng chẳng được bao lâu, chúng bạn bắt đầu chán với việc trêu trọc nó. Chúng lại mang nó ra làm cái thùng rác xả giận. Cứ có chuyện gì là chúng lại tiến đến trước mặt nó mà chửi, những câu chửi nó nghe đã như thuộc lòng cả rồi. Cứ coi nó làm thùng chứa sự bực tức cũng được. Nó sẽ nghe hết. Sẽ coi mình là bác sĩ tâm lí của chúng bạn. Nhưng hiện tại, nó còn chẳng được công nhận sự tồn tại nữa rồi. Chẳng ai trêu trọc nó hay thậm chí là chửi nó nữa. Nó như người vô hình trong lớp vậy. Đến không ai chào mà đi cũng chẳng ai hay.

Mẹ nó đã an ủi nó bằng việc kể chuyện lọ lem cho nó mỗi đêm. Nhưng nó cũng tự biết rằng, nó chẳng xứng làm lọ lem. Nó cũng biết rằng, dù cho nó có khóc để bụt hiện lên thì bụt cũng chỉ biết nhìn nó, cười rồi biến mất mà thôi.

Mỗi đêm khi vừa chợp mắt, nó đều cảm nhận được một bàn tay to, tuy thô ráp nhưng vô cùng ấm áp xoa đầu nó. Nó còn nghe thấy những tiếng hát ru rất nhỏ, chỉ như những lời thì thầm. Nó biết. Là bố. Bố luôn đặt lên trán nó một nụ hôn và nói với nó rằng: "Bố yêu con!".

Có lẽ bố mẹ là những người duy nhất quan tâm đến nó. Dù là ít thôi nó cũng cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng ông trời chẳng cho nó thứ gì hết. Bố mẹ nó đều qua đời sau một vụ tai nạn giao thông cách đây hai năm. Nó và anh đến sống với ông bà. Và từ đó, nó tồn tại như thể một cái xác sống. Một cái xác xấu xí và dị hợp.

Nó cô đơn và lạng lõng trong cái thế giới loài người đầy rãy những miệt thị này. Nó nhắn tin chúc ngủ ngon người khác cũng chỉ để nó có cảm giác rằng nó có "bạn". Nó tự nhốt mình trong cái vỏ ốc với những tin nhắn một chiều như vậy. Và nó đã hạnh phúc biết bao khi anh nhắn tin với nó. Nó đã biết đến nụ cười. Anh là người đầu tiên. Người đầu tiên rep tin nhắn của nó. Người đầu tiên nhắn tin với nó nhiều đến vậy. Người con trai đầu tiên gọi điện cho nó, nói chuyện với nó. Người con trai đầu tiên biết nó thích gì. Và là người con trai đầu tiên nó yêu...

Nghĩ về anh, về những thứ mà nó ảo tưởng, nó thấy đau. Đau lắm. Tim nó thắt lại từng đợt. Nó ghét vị mặn của nước mắt nhưng chẳng thể ngăn nổi những dòng nước nóng rát và cay xè chảy xuống.

Nó cảm thấy u tối.

Khi quen anh, nó đã vô tình quên một số điều hiển nhiên như định lí đã được chứng minh vậy. Nó quá xấu để nhận được sự quan tâm như bao người khác. Nó quá xấu để được đòi hỏi, để nũng nịu. Thậm chí, nó quá xấu để làm bạn với người khác.

Cuộc đời là vậy, những người dù không xấu cũng trở thành xấu vì khi sinh ra họ đã xấu...

Heavenly kiss, just a taste of your scent

Soothes my soul

Fly, carry me up and away

Far, far away

Oh, look in my eyes

Suddenly clear the beauty of love

Feel the warmth of my skin

An innocent smile an angel's disguise, never let show sorrow

There was a time when I'd dare not dream

That you would be on your way

Time now has come and we near the end

Part ways though we must

One simple request I ask

One little wish

Lay down with me now, lend me your ear

I'll sing you a song of love so perfect and cruel

Lullaby for an imperfect fool

Never let go sorrow

Anh sẽ yêu em chứ nếu em trở nên xinh đẹp?...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#oneshot