12.Hwabin-separation

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm ấy,nhân thế mất đi một đóa hoa
     Ngày hôm ấy,Hwarang mất đi một nửa trái tim của mình.
1.
  Hwarang thức dậy sau cơn mê man,một ngày mới cứ thế mà tàn nhẫn bắt đầu.Như một vòng lặp vô tận,gã thức dậy sau giấc ngủ dài và sau đó là sự chán nản luôn đeo bám gã.
      Lang thang ở những nơi đầu đường xó chợ,gã lại bắt gặp đám trẻ con đang nô đùa cùng nhau nơi đầu chợ,gã cảm thấy ganh tị,một tuổi thơ gã hằng ao ước nhưng người khác lại đang hưởng thụ nó.
     Cha gã là một tên bợm rựu,mẹ gã bỏ đi khi gã chỉ mới năm tuổi.Người cha tàn độc,nhẫn tâm đến mức bán gã đi khi gã mới mười tuổi để lấy tiền trả số nợ cao ngất ngưỡng và đốt vào rựu chè.
    Hằng ngày gã đi đi lại lại,phục vụ cho những phú bà ở lầu xanh,những thể loại tệ nạn,gã đã từng gặp qua khi còn rất nhỏ.Trốn thoát khỏi khu đèn đỏ ấy là một chuyện rất lâu sau đó,trốn chui trốn trốn lủi ở những nơi nguy hiểm,dơ bẩn,hằng ngày sống trong nỗi sợ hãi,lo sợ và cứ thế,gã sống như vậy đến năm gã hai mươi mốt tuổi.
    Lúc đó em-Oh Hanbin bước đến dưới một ngày tuyết rơi dày đặc như một thiên sứ cứu rỗi linh hồn gã,em nhẹ nhàng đưa cho gã hộp thức ăn,một chai nước và một chiếc áo ấm.Gã ngước lên,lần đầu tiên gã thấy một người con trai xinh đẹp đến thế,lần đầu tiên sau ngần ấy năm gã được quan tâm.

    "Anh nhìn gì thế?Cầm lấy đi,thức ăn nguội bây giờ!"

    Giúi vội vào tay gã túi đồ và một chiếc áo ấm,em cười thật tươi,nụ cười không có lấy một sự giả tạo.
 
      "Anh tên gì?"

       "S-Song Hwarang."
 

       "Tên anh đẹp ghê!Thôi em không làm phiền anh nữa nhưng mà ngày mai em sẽ lại tới chơi với anh!Chào!"

       Gã nhìn theo bước chân em rời đi,lòng chợt thấy yên bình đến lạ thường,thì ra cuộc đời không như gã nghĩ,thì ra vẫn còn một thiên sứ giữa hàng vạn ngạ quỷ.
2.
  Sáng hôm sau,em lại đến.Trên tay em là một con búp bê sứ đắt tiền.
 
      "Sao lại cho tôi vật đắt tiền như vậy?"

        "Anh không thích hả?"

       "K-không có.."

         " Thì em thấy đẹp nên mua cho anh thôi!Đây nè,con búp bê sứ này ý nghĩa lắm đó nha!Nó là niềm tin,sự hi vọng và sự che chở.Em tin rằng,nó sẽ an ủi và che chở được anh!"

       "Cảm ơn.."
   
     Gã ôm chặt lấy con búp bê sứ,vừa ngồi nghe em luyên thuyên về đủ chuyện.
      Hằng ngày,hằng giờ em đều chạy theo gã ra những công viên,đầu chợ hay một góc xó xỉnh nào đó mà chẳng một ai biết nó có tồn tại hay không.Một cảm giác hạnh phúc lạ lẫm len lỏi vào lòng gã,em là người đầu tiên bước vào đời gã không chán ghét,lừa dối gã mà ngược lại,em còn đem lại cho gã cảm giác bình yên hiếm có.
Một người tốt như em lẽ ra nên kết bạn với những người tốt hơn gã,những người có địa vị,danh vọng,tiền tài chứ không phải là một kẻ bần hèn bất hạnh bị xã hội thao túng và xem như một trò đùa của số phận.Ngày ngày em đều kiên nhẫn sánh bước bên gã,chẳng sợ ai lời ra tiếng vào.
     
        "Em đi với tôi như vậy,em không sợ người đời phán xét hả?"

       "Tại sao phải sợ hả anh?Người ta nói gì mặc người ta,dư luận có khi nào là không ác ý đâu cơ chứ?"

     Em nói xong cũng cười hì hì mà nắm tay gã chạy vào công viên.

     Nếu hỏi gã có yêu em không thì đương nhiên là có,nhưng gã lại không muốn em yêu gã đâu.Em là một thiên sứ,em xứng đáng với những điều tốt đẹp,em xứng đáng với những người tốt hơn gã,may mắn hơn gã,ít ra là may mắn vì có em trong đời.
    Lắm lúc gã để ý thấy chiếc lắc bạc trên tay em đã sờn cũ,thế là vì tình yêu thầm lặng,gã đi làm đủ mọi công việc để dành dụm chút ít mua cho em một cái lắc bạc mới nhưng gã không dám thừa nhận là mình đã đi làm kiếm tiền đến kiệt sức để mua chiếc lắc tay này vì em,nói thế thì em mắng gã mất!
3.
  Dạo gần đây,em có chút xanh xao và mệt mỏi,lắm lúc đang đi thì em chợt khựng lại rồi lại gượng gạo mỉm cười mà đi tiếp.

      "Em ổn không?"

       "Em ổn mà!"

       Câu trả lời luôn luôn là thế,luôn luôn là "em ổn mà".
Em dần yếu đi,việc nói chuyện cũng dần bị hạn chế và rồi em chỉ còn có thể nói lắp.
4.
   Đã hơn hai tuần gã không thấy em qua khu chợ,gã hằng ngày ngồi trên chiếc ghế gỗ ở công viên mà mân mê con búp bê sứ.Ngày lại ngày,hình bóng của em vẫn chẳng hề xuất hiện rồi sau đó là tiếng thở dài não nề của gã và tiếng bước chân thất vọng rời đi.
     Hơn 1 tháng sau,những đợt hoa đầu xuân đã dần trổ,từng chiếc lá lần lượt rời đi và thay vào đó là những đợt lá mới.Gã vẫn ngồi đó,trên tay là con búp bê sứ vẫn còn mới toanh.Bỗng dưng có một người phụ nữ bước tới,trên tay chị ta là một bức thư.

       "Chào,cậu là Song Hwarang?"

        "Ờ..ừm"

    "Tôi là Oh Minji,chị của Oh Hanbin.Hôm nay tôi đến đây để đưa cho cậu lá thư cuối cùng mà em tôi viết dành cho cậu."

      "Lá thư cuối cùng?Ý chị là.."

      "Cậu cứ đọc nội dung thư sẽ rõ."

       Gã chợt cảm thấy bất an vô cùng,đôi tay bắt đầu run rẩy từng hồi,vụng về mở lá thư ra.

       "Gửi Song Hwarang.
Em là Oh Hanbin đây!Chắc là anh giận em lắm nhỉ?Em xin lỗi vì đã không kịp nói lời yêu anh vào những ngày cuối em có thể tồn tại vì em sợ,em sợ em sẽ gieo hi vọng cho anh rồi lại rời đi,em thật không nỡ.Sau này không có em ở bên thì anh phải mạnh mẽ lên anh nhé!Mỗi khi anh buồn,đừng vội khóc mà hãy ôm chặt lấy con búp bê sứ.Khi anh đọc lá thư này cũng là lúc em sắp phải rời khỏi nhân thế nhưng em không sợ,khoảng thời gian ở bên anh em đã rất hạnh phúc và vui vẻ rồi nên dù em có còn sống hay không,em nhất quyết không sợ!Em mạnh mẽ thế rồi,Hwarang cũng phải thế nhé!Và lời cuối,em yêu anh nhiều lắm,hãy sống thật ý nghĩa nhé!Hwarangie của em..Phải hứa với em là không được khóc sau khi đọc xong lá thư này đó nha!Tạm biệt anh.Hẹn gặp anh vào kiếp sau,em mong ta gặp lại nhau."

      Gã thất hứa với em rồi,nước mắt gã cứ thế mà tuôn rơi.Oh Minji lặng lẽ nhìn khung cảnh đau lòng trước mắt,chính chị cũng không thể kìm được nước mắt xót thương cho mối tình ngang trái này.
    Gã ôm thật chặt lấy con búp bê sứ,chặt thật chặt.Em bỏ gã đi rồi,em mang theo hết tất thảy hi vọng và hạnh phúc của gã và trong giây phút nào đó,em đã vô tình mang đi một nửa trái tim của gã.Gã nghĩ sai rồi,rằng số phận chưa từng tha thứ cho gã dù chỉ một lần,nó muốn gã hạnh phúc để rồi nó nhẫn tâm đẩy gã xuống vực sâu của sự tuyệt vọng.Từng tiếng hót của những chú chim Quyên và tiếng khóc đau khổ của gã là những thanh âm duy nhất còn lại ở nơi đây.
     Số phận lại trêu ngươi gã lần nữa bằng cách khác tàn độc hơn đó là tước lấy em,tước lấy hạnh phúc cuối cùng của gã.
   
Trời làm gió xé cánh chim Quyên

Mỗi nhịp bước mỗi thước truân chuyên

Người gọi mãi

Người bịt tai thản lòng ngủ yên

Người hờ hững đến mấy cũng được

Chẳng về với anh nữa cũng được

Thà là Ô Thước

Xin đừng cách biệt âm dương...

     Tiếc thay cho mối tình chưa vẹn nguyên ở kiếp này,mong kiếp sau mối tình của chúng ta sẽ có một hình hài hoặc đơn giản chỉ là một cái tên..
   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net