Chương 131: Cởi đồ ra bôi thuốc cho anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

"Cố Ngôn Sanh mày muốn làm gì!" Ba Ôn đột nhiên giơ tay nâng gậy hướng lên người Cố Ngôn Sanh.

"Ba! Đừng!"

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh chợt lạnh, thân thể theo bản năng giơ tay lên cản lại.

Ôn Niệm Nam nhìn ba Ôn cảm xúc kích động liền vội vàng đi lên ngăn cản, ba cậu rất rõ ràng là nhắm vào chân Cố Ngôn Sanh, cậu biết ba muốn trả thù cho mình.

Nhưng nếu thật sự đánh trúng rồi, Cố thị và Lục Vân không thể không ghi hận.

"Ui..." Một tiếng kêu rên, cây gậy đánh vào bả vai Cố Ngôn Sanh, ba Ôn thấy hắn dùng tay che chắn lại giơ gậy lên lại đánh mạnh vào chỗ đó.

"Mày đáng bị đánh chết! Mày hại Tiểu Niệm nhà tao thê thảm như vậy, tao hận mày thấu xương! Mày còn dám đến đây!"

Ôn Niệm Nam kéo ba mình lui về phía sau một bước, đoạt lấy cây gậy, sững sờ nhìn người trước mặt đau đến khom lưng ôm bả vai, Cố Ngôn Sanh cúi đầu thật lâu không có phản ứng.

Vẻ mặt Cố Ngôn Sanh trông vô cùng đau đớn, bình thường nhất định sẽ nổi trận lôi đình mà đánh trả, nhưng bây giờ lại không hề đánh lại...

"Cố... Cố Ngôn Sanh... Anh sao rồi?"

Ôn Niệm Nam theo bản năng đưa tay ra nhưng lại chậm rãi thu về, không có đi qua đỡ hắn.

Cố Ngôn Sanh nhìn bàn tay nhanh chóng thu hồi của Ôn Niệm Nam liền ngẩn ra, trong con ngươi rũ xuống hiện lên một nỗi cô đơn.

"Tiểu Niệm, con không cần lo cho nó, cho nó đau chết đi, đáng đời!"

Ba Ôn mặc kệ Ôn Niệm Nam ngăn cản, tức giận nói: "Cố Ngôn Sanh, mày lại muốn làm cái gì với Tiểu Niệm!"

Vai trái vô cùng đau đớn, Cố Ngôn Sanh giương mắt nhìn về phía Ôn Niệm Nam vừa định mở miệng, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Hắn vừa rồi từ trong ánh mắt Ôn Niệm Nam nhìn thấy một tia lo lắng.

Ôn Niệm Nam đang lo lắng cho hắn sao...

Cố Ngôn Sanh đứng thẳng người giương mắt nhìn về phía ba Ôn, đối phương vẻ mặt giận dữ đang trừng mắt nhìn hắn, như là nghĩ đến cái gì, ánh mắt chợt loé sáng.

Cố Ngôn Sanh lạnh lùng nhìn ba Ôn một cái, khẽ động bả vai, lập tức hít một hơi khí lạnh, trầm giọng nói: "Ôn... Bác trai, con muốn biết con đã làm gì chọc bác tức giận?"

"Bản thân mày đã làm qua chuyện khốn nạn gì rồi, trong lòng mày biết rõ, ba năm nay mày đã làm cái gì!"

"Vậy bác có biết bác đã làm gì không? Bác Ôn, bác có biết chỉ với mấy gậy này của bác cộng với vết thương trên người con, con có thể khiến cho tập đoàn Ôn thị các người phá sản hay không?"

Ba Ôn cười lạnh nói: "Vậy những gì mày gây ra với Tiểu Niệm thì thế nào? Mấy năm nay Tiểu Niệm đáng bị mày đánh một cách vô cớ sao?"

Ôn Niệm Nam thấy sắc mặt Cố Ngôn Sanh u ám đến đáng sợ, cho rằng hắn lại đang suy tính cái gì để đối phó với ba mình, cậu rất sợ ba mình bị ghi hận, nói: "Cố Ngôn Sanh, ba tôi không phải cố ý đâu, ông ấy chỉ vì muốn bảo vệ tôi, có chuyện gì cứ nhằm vào tôi."

"Tiểu Niệm, con giải thích với nó thì có ích gì, thằng khốn vong ân phụ nghĩa này đáng bị đánh, đánh chết nó cũng không bằng nổi khổ năm đó con phải chịu."

"Vong ơn phụ nghĩa? Rốt cuộc là ai vong ơn phụ nghĩa?" Cố Ngôn Sanh lạnh lùng nhìn về phía ba Ôn.

Ôn Niệm Nam nắm chặt tay ba Ôn "Ba... Thức ăn vẫn chưa làm xong, chúng ta trở về đi."

Ba Ôn vốn định mắng lại, nhưng nhìn thấy nổi khổ sở trong mắt Ôn Niệm Nam, không lên tiếng nữa.

"Được, chúng ta trở về."

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh khẽ lóe lên, lạnh lùng nói: "Đánh người rồi còn định giả vờ không có chuyện gì xảy ra sao?"

Ôn Niệm Nam dừng bước chân, không xoay người, nắm chặt tay ba mình mở miệng nói: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"

Cố Ngôn Sanh nhìn chằm chằm bóng lưng Ôn Niệm Nam hồi lâu, lần nữa hiện lên cảm giác quen thuộc.

"Anh đã nói vai anh bị thương rất nặng, dẫn anh đến bệnh viện kiểm tra."

"Tự anh có thể đi kiểm tra, không cần tôi đi theo, tiền cứ để tôi trả."

"Em nghĩ tôi sẽ quan tâm chút tiền của em sao, được lắm Ôn Niệm Nam, cái này là do em chọn."

Cố Ngôn Sanh lấy điện thoại ra gọi điện, nhìn chằm chằm Ôn Niệm Nam mở miệng nói: "Tìm Tiểu Lý nói sau này việc hợp tác với công ty của Ôn gia đều bị đưa vào danh sách đen, nói với tất cả công ty con của Cố thị, việc hợp tác với Ôn gia sau này mọi người đều không..."

Tút... Tút... Điện thoại bị Ôn Niệm Nam cắt ngang.

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh chợt lóe, xoay người cười như không cười nói: "Anh biết em sẽ làm như vậy mà."

Ôn Niệm Nam nhìn điện thoại trong tay mới vừa đoạt được, ném mạnh xuống đất.

Quay đầu nhìn ba mình ở đằng sau, Ôn Niệm Nam nắm chặt tay, thản nhiên nói: "Được... Tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện để kiểm tra."

Thẩm Lạc An từ trong thang máy đi ra nhìn thấy Tiểu Lý đứng ở hành lang phân phó nhân viên, cười nghênh đón.

"Thư ký Lý."

Tiểu Lý nhìn thấy Thẩm Lạc An liền sửng sốt: "Thẩm tiên sinh? Thẩm tiên sinh sao lại tới đây, Cố tổng của chúng tôi hôm nay không có ở đây, chỉ có Chu tổng, ngài có chuyện gì quan trọng sao?"

Thẩm Lạc An cười đưa cái túi cho cậu: "Tôi làm mấy món anh ấy thích ăn, nếu Ngôn Sanh không có ở đây, vậy anh giúp tôi nhận lấy đi, chờ anh ấy trở về rồi ăn."

Nói xong liền không quay đầu lại đi vào thang máy, hắn cười cười với Tiểu Lý.

Tiểu Lý xách đồ ăn trong tay ngây người, cậu không hiểu vì sao bình thường Thẩm Lạc An vốn rất bám dính Cố Ngôn Sanh, bây giờ lại chỉ hỏi một câu, nói không có ở đây liền chủ động rời đi.

Thẩm Lạc An trong thang máy tựa vào một bên lộ ra ánh mắt hung ác, cửa thang máy mở ra, có một người đang đứng ở đó.

Hai người chỉ khẽ gật đầu một cái rồi rời đi, bàn tay như vô tình chạm vào nhau.

Thẩm Lạc An ngồi trong xe nhìn USB mà người bên cạnh thang máy vừa rồi đưa cho hắn, lộ ra nụ cười quỷ dị.

Tần gia phái tới người này thật lợi hại, dễ dàng lấy được tài liệu bí mật của tập đoàn Cố thị, hiện tại bên Đường gia cũng thuận lợi trộm được tài liệu , lưới cá đã rải xong, cá cũng ở trong lưới, chỉ chờ thu lưới thôi.

"Vở kịch hay sắp bắt đầu rồi..."

Thẩm Lạc An khởi động xe lái về phía Tần gia, hắn muốn giao USB này cho Tần tổng.

Bệnh viện...

Ôn Niệm Nam ngồi trên băng ghế chờ kết quả thảo luận giữa Cố Ngôn Sanh và trưởng khoa trong văn phòng.

Mấy gậy kia của ba giáng xuống vì có mình kéo ra một chút, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn.

Nhưng Ôn Niệm Nam vẫn khẩn trương nắm chặt tay, mùi bệnh viện làm cho người ta hít thở không thông, cậu cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.

Cậu không biết rốt cuộc mình lo lắng Cố Ngôn Sanh bị thương hay là lo lắng ba mình bị liên lụy vào và bị uy hiếp.

Hoặc là... Tất cả đều có...

Cánh cửa phía sau được mở ra, bác sĩ đi ra cùng với Cố Ngôn Sanh đang mặc áo sơ mi trắng, Cố Ngôn Sanh bởi vì muốn kiểm tra vết thương nên không mặc áo khoác, mấy nút trên áo sơ mi đều mở ra.

Ôn Niệm Nam thấy hai người đi ra, vội vàng hỏi: "Hắn không sao phải không? Không phải gãy xương đúng không?"

Bác sĩ nhìn Cố Ngôn Sanh ở bên cạnh, ánh ánh mắt chợt loé sáng.

"Có dấu hiệu gãy xương nhẹ, bả vai có vết bầm tím lớn, phải chăm sóc thật tốt, nếu không khôi phục rất chậm."

"Cái gì..." Ôn Niệm Nam kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Gãy xương nhẹ? Vết bầm tím lớn?

Cậu nghĩ rằng chỉ có chút bầm tím mà thôi, sao lại nặng như vậy... Rõ ràng mấy gậy kia bị mình kéo lại rồi, không thể nào lại đánh nặng như vậy.

Cố Ngôn Sanh nhìn bác sĩ một cái, ánh mắt bác sĩ chợt loé, khẽ gật đầu rồi trở về.

"Nghe thấy rồi chứ? Bây giờ anh rất đau, đau vô cùng, phải có người chăm sóc bôi thuốc."

"Anh... Anh muốn tôi chăm sóc anh?"

Ánh mắt Cố Ngôn Sanh trầm xuống, mở miệng nói: "Bằng không thì sao? Nếu em chăm sóc tốt, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa."

Mình bị thương nhiều lần như vậy đều là tự mình bôi thuốc, tự mình hồi phục, nhưng sau khi thủ phạm biến thành nạn nhân lại để cho người khác đi chăm sóc cho hắn.

Nhưng bây giờ Ôn Niệm Nam không muốn gây chuyện, không muốn trãi qua cuộc sống khó khăn nữa, sắp tới sẽ tham gia thi đấu không thể lại xảy ra chuyện...

Còn ba cậu cũng không thể chịu đả kích nữa, từ sau khi Ôn thị thoát khỏi Cố thị đã chịu đả kích lớn, xuống dốc không phanh, cậu không thể để ba mình liên tiếp xảy ra chuyện được.

Ôn Niệm Nam hít thở sâu một hơi, mở miệng nói: "Anh nói lời phải giữ lấy lời, đợi đến khi anh khôi phục liền để tôi rời đi, chuyện này coi như kết thúc."

"Được, đó là đương nhiên."

Ánh mắt Ôn Niệm Nam tối sầm: "Được... Tôi hứa với anh..."

Cố Ngôn Sanh cầm lấy thuốc mỡ vừa rồi của bác sĩ đưa cho Ôn Niệm Nam.

"Qua đây bôi thuốc cho anh." Nói xong liền xoay người đi về phía phòng VIP phía trước

Ôn Niệm Nam vừa đi vào liền thấy Cố Ngôn Sanh đang cởi quần áo, hắn đã cởi xong nút áo giờ đang nhịn đau cẩn thận cởi áo sơ mi ra, áo sơ mi trắng dần dần tuột xuống, lộ ra tấm lưng với đường nét cơ bắp hoàn mỹ.

Ôn Niệm Nam nhìn thấy cảnh này thì ngây ngẩn cả người, chậm rãi quay đầu lại tránh rời tầm mắt: "Anh... Cởi quần áo làm gì?"

"Bôi thuốc cho anh."

"Bôi thuốc chỉ cần cởi bỏ phần gần cổ áo là được, không cần cởi nhiều như vậy."

"Bởi vì em tay chân vụng về đó, anh không muốn em bôi thuốc lên đầy áo sơ mi anh."

Thấy Ôn Niệm Nam còn chưa có làm gì, Cố Ngôn Sanh nhíu mày nhìn về phía Ôn Niệm Nam: "Mau bôi đi, em muốn anh đau chết sao?"

Ôn Niệm Nam tự giễu nói: "Chút thương tích này không đau chết được, đau hơn thế tôi đã nếm qua, không phải cũng không chết hay sao?"

Ôn Niệm Nam bôi thuốc lên vai Cố Ngôn Sanh, chỗ bị thương ngập tràn vết bầm tím và sưng tấy rất nghiêm trọng, thuốc mỡ vừa bôi lên Cố Ngôn Sanh liền đau đến phát run.

"Rất đau sao? Nhịn chút nữa được không? Sắp xong rồi."

Vừa dứt lời, Ôn Niệm Nam ngây ngẩn cả người, Cố Ngôn Sanh cũng ngây ngẩn cả người.

Ôn Niệm Nam lúc này mới nhận ra mình vừa dùng giọng điệu dỗ dành Đường Sóc bôi thuốc nói chuyện với Cố Ngôn Sanh, sắc mặt nhất thời trở nên mất tự nhiên, xem ra lại bị giễu cợt là đạo đức giả rồi.

"Rất đau... Nhưng có thể chịu đựng được..."

Cố Ngôn Sanh không biết mình sao lại nói ra những lời này, nhưng nghe thấy giọng điệu dịu dàng của Ôn Niệm Nam, hắn không kiềm chế được mà ngây ngẩn cả người.

Ôn Niệm Nam mím chặt môi tiếp tục bôi thuốc không nói chuyện nữa, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thuốc mỡ và miệng vết thương.

Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam chỉ cách mình một bàn tay, gương mặt lạnh lùng kia khẽ nhíu mày, đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vết thương bôi thuốc băng bó.

Hắn từ lâu đã phát hiện Ôn Niệm Nam khi nghiêm túc làm việc sẽ đặc biệt chú tâm, sẽ trở nên phản ứng có chút chậm chạp.

Ngửi được mùi hương bản thân hắn đã nhớ rất lâu khiến hắn đặc biệt an tâm, Cố Ngôn Sanh nhìn người gần trong gang tấc, bất giác đưa tay sờ về phía sợi tóc đen mềm mại kia.

Cố Ngôn Sanh nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại, thấy Ôn Niệm Nam hình như không chú ý đến động tác của mình, tay Cố Ngôn Sanh chậm rãi di chuyển xuống, bàn tay nhẹ nhàng dán lên cái cổ trắng nõn của cậu, trong mắt hiện lên ý cười.

Quả nhiên chỉ có thời điểm Đường Sóc không có ở đây, Ôn Niệm Nam mới có thể chú ý tới mình, ít nhất hiện tại trong mắt Ôn Niệm Nam chỉ có mình...

Cố Ngôn Sanh vén mái tóc hơi dài ra sau tai, nhẹ nhàng nhéo nhéo lỗ tai Ôn Niệm Nam, Ôn Niệm Nam đột nhiên giơ tay hất tay hắn ra.

"Đường Sóc đừng nghịch... Tôi đang bôi thuốc cho cậu..."

Vừa dứt lời, sắc mặt Cố Ngôn Sanh nhất thời trở nên u ám đến đáng sợ, đột nhiên bắt lấy tay Ôn Niệm Nam...

Tác giả có lời muốn nói:

Cố tra ngạo kiều lại cứng miệng, lòng nghĩ một đường miệng nói một nẻo, nhưng hắn cũng đang cố gắng sửa đổi tính tình xấu xa trước kia của mình, tuy rằng vẫn là vịt chết miệng cứng, nhưng đã không còn động thủ với Niệm Niệm nữa (chủ yếu là không dám)

Chương này không tính là ngọt ngào ~ (Dì mẫu cười) ~

Chương này có được tính là ngọt trước ngược sau không ~ (high lên)~

Các bảo bối bình tĩnh, không phải truy thê thành công đâu, cũng không phải quan hệ giữa Niệm Niệm với Cố tra tốt lên đâu, dùng dao theo đuổi vợ vẫn chưa vượt qua cấp nào, tính tình tồi tệ cũng chưa thay đổi hoàn toàn, làm sao có thể giao Niệm Niệm cho hắn ta đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net