Chương 172: Cố Ngôn Sanh xuất hiện trong phòng phát trực tiếp của W.E

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

Ôn Niệm Nam quan sát đạn mạc spam bình luận, cơ thể cứng đờ nắm chặt tay.

Cố Ngôn Sanh lại nhân lúc cậu đi lấy hộp y tế lén mở phát trực tiếp, vậy cảnh tượng vừa nãy cậu băng bó vết thương cho hắn… phát ra ngoài rồi?

Cảnh đầu tiên khán giả trong phòng phát trực tiếp nhìn thấy sau khi trực tiếp bắt đầu chính là một bàn tay chặn camera, máy ảnh rung lắc, điều chỉnh xong máy ảnh mới buông ra, dường như cố ý hướng về bên trái nhìn không thấy sô pha.

Khi họ thấy được hình ảnh xác thật chỉ có một cây dương cầm, qua một hồi lâu W.E mới xuất hiện trong máy ảnh, nhưng vẫn luôn không nhìn về phía máy ảnh, giống như không hề biết phát sóng trực tiếp đã bắt đầu rồi.

Tiếp theo đột nhiên màn hình vươn đến một cánh tay, qua hồi lâu W.E mới nhìn về phía máy ảnh với vẻ mặt kinh ngạc.

[Tôi đã nhìn thấy cái gì! Đó là cách tay của một người đàn ông đúng không?]

[Ai bị thương rồi? W.E đại đại đang băng bó cho ai?]

[Đường nét cơ bắp của cánh tay thật tốt, muốn thấy mặt]

[Kỳ quái, xem biểu cảm của W.E đại đại giống như không biết phát trực tiếp bắt đầu rồi vậy]

[Chị em ơi, tôi có một suy đoán lớn mật]

[Sẽ không phải là người yêu của W.E đâu nhỉ? Ví dụ như người kia tên cái gì Cố đó]

[Này là studio, người kia chắc là Đường Sóc?]

[Tò mò quá đi à! Rốt cuộc là ai!]

[Cùng câu hỏi]

Đạn mạc spam nhanh nhìn không rõ, nhưng Ôn Niệm Nam vẫn thấy được đạn mạc hỏi cậu giúp ai băng bó.

Thấy bọn họ không có phát hiện là Cố Ngôn Sanh, Ôn Niệm Nam thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cậu phát hiện camera điện thoại không phải đối diện dương cầm, mà bị cố ý lệch hướng phía bên trái.

Cố Ngôn Sanh đã tính hết nơi camera quay không tới, lại cố ý vươn cánh tay ra.

Ôn Niệm Nam nhìn hướng ngoài máy ảnh, Cố Ngôn Sanh trên sô pha đang đè băng gạc, tay siết chặt.

Cậu không thể để Cố Ngôn Sanh ở lại nơi này. Cậu không biết đối phương đang tính toán cái gì, nhưng cậu thấy được nguy hiểm trong mắt Cố Ngôn Sanh, hắn nhất định đang mưu tính cái gì đó.

Ôn Niệm Nam đi đến trước điện thoại, vô cùng xin lỗi nói: “Tôi… Hiện giờ tôi có hơi bất tiện, xin rời đi trước một chút, rất nhanh sẽ quay lại”

Ôn Niệm Nam đi về phía Cố Ngôn Sanh trên sô pha, trong mắt tràn đầy tức giận nói: “Cố Ngôn Sanh anh quá đáng rồi đó, anh có biết nếu bị họ thấy được sẽ thế nào không? Anh còn muốn lên hot search sao?”

“Suỵt”

Cố Ngôn Sanh đột nhiên đứng lên từng bước tiến về phía Ôn Niệm Nam, cảm giác áp bức  mãnh liệt ập đến, giọng Ôn Niệm Nam ngừng lại bị đối phương nắm lấy tay.

“Đang phát trực tiếp đó, nhỏ tiếng một chút, bị nghe thấy thì không thể trách anh đâu” Cố Ngôn Sanh sáp đến bên tai Ôn Niệm Nam khẽ nói một câu, không đợi Ôn Niệm Nam phản ứng lại đã thả ra.

Hắn bước một bước về hướng dương cầm, giương mắt nhìn về phía Ôn Niệm Nam, chỉ chỉ máy ảnh lại chỉ chỉ chính mình.

“Anh dám!” Thanh âm bật thốt ra, Ôn Niệm Nam mới vừa nói xong liền cuống quýt bụm miệng.

Ôn Niệm Nam tiến lên bắt lấy tay Cố Ngôn Sanh kéo hắn tới cửa, chỉ hướng cửa thấp giọng nói: “Phiền anh rời khỏi chỗ này, anh không sợ lớn chuyện nhưng tôi sợ. Ba tôi có lẽ đang xem phát trực tiếp, tôi không muốn để ba tôi nhìn thấy anh trong phòng phát trực tiếp của tôi” 

Trong mắt Cố Ngôn Sanh hiện lên cảm xúc nhìn không thấu, nói: “Được, vậy em mở cửa ra đi”

Ôn Niệm Nam duỗi tay vặn tay nắm nữa, nhưng mới vừa đụng tới then cửa liền phát hiện không đúng, tay cầm hư rồi…

“Cái này… Vừa nãy lúc mình đi vào vẫn còn tốt mà, sao lại…”

Cố Ngôn Sanh thoáng nhìn Ôn Niệm Nam, trầm giọng nói: “Xem ra anh đi không được rồi, sửa cửa phải rất lâu, em phát trực tiếp trước được không? Sau khi xong rồi tìm người tới sửa”

Ôn Niệm Nam ánh mắt khẽ chớp, cảnh giác nhìn Cố Ngôn Sanh: “Anh… Tốt nhất đừng phát ra tiếng, không được đi qua đây.” Dứt lời, xoay người đi về phía dương cầm

Cố Ngôn Sanh nhìn bộ phận then cửa trên tay bị dao cạy ra, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, đi đến sô pha ngồi xuống, nhìn người đối diện trước dương cầm.

Trong đạn mạc đều đang suy đoán vừa rồi nghe thấy thanh âm và cánh tay lộ ra, dựa theo cái đồng hồ đeo trên cái tay kia, đồng hồ đó là phiên bản giới hạn toàn cầu của nhà DD, nước M không có mấy cái.

“Vừa rồi có bạn đến, đập trúng cánh tay bị thương nên giúp y băng bó, y đã rời đi rồi, các bạn muốn nghe bản nhạc gì? Tân khúc được không?”

Cố Ngôn Sanh nhìn Ôn Niệm Nam sau khi bắt đầu đánh đàn nháy mắt cả người đã thay đổi thì có hơi hoảng hốt, hắn nhất thời xem đến ngây người.

Theo bản năng đứng lên đi qua chỗ Ôn Niệm Nam, bỗng nhiên đạp lên cái lọ bị ngã trên sàn lúc nãy, tiếng đàn của Ôn Niệm Nam đột nhiên sai nhịp, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn.

Cố Ngôn Sanh thấy Ôn Niệm Nam lắc đầu với hắn, ánh mắt đầy cảnh cáo không cho hắn lại đây.

Nhưng khi hắn thấy phòng phát trực tiếp có nhiều người đang nhìn Ôn Niệm Nam rực rỡ lóa mắt như vậy, sắc mặt tức khắc trở nên ảm đạm, đột nhiên không muốn nghe theo Ôn Niệm Nam nữa, nâng bước định tiến tới.

Ôn Niệm Nam nhìn thấy Cố Ngôn Sanh sắp xuất hiện ở trong phạm vi máy ảnh rồi, cuống quýt đứng lên rời khỏi dương cầm, kéo người tới cửa.

“Anh định làm cái gì? Anh muốn cho tất cả mọi người biết anh đang ở chỗ tôi sao?”

“Em đáp ứng anh hai yêu cầu, anh liền nghe lời ở một bên không nói lời nào”

Ôn Niệm Nam sửng sốt: “Sao cơ? Cố Ngôn Sanh anh lại muốn làm cái gì?”

Cố Ngôn Sanh ánh mắt hơi trầm xuống, nói: “Em đồng ý không? Nếu em không đồng ý anh cũng chỉ có thể làm em không thể phát trực tiếp được.”

Ôn Niệm Nam siết chặt tay, giương mắt nhìn về phía hắn: “Anh mỗi lần đều nhất định phải uy hiếp tôi mới được sao?”

“Anh không phải cố ý muốn mỗi lần đều uy hiếp em, nhưng em trước nay đều không bình tĩnh hòa nhã nghe anh nói chuyện, anh chỉ có thể làm như vậy.”

Ôn Niệm Nam nhìn Cố Ngôn Sanh, tự giễu nói: “Chẳng lẽ không phải bởi vì anh cao cao tại thượng lâu rồi, quen thói nhìn xuống người khác, khống chế người khác sao?”

“Anh muốn đưa ra yêu cầu gì?”

“Trước mắt chưa nghĩ ra cho em nợ trước, nhưng mà chúng ta đã giao hẹn xong, sau này anh muốn đề cập đến em phải đồng ý với anh”

“Anh!” Ôn Niệm Nam nhìn thấy trong mắt Cố Ngôn Sanh thành thật cùng nghiêm túc, hơi giật mình, không phản bác lại.

“Được… Tôi đồng ý”

Cố Ngôn Sanh sau khi nghe cậu đồng ý đột nhiên cười lên. Ôn Niệm Nam theo bản năng duỗi tay che miệng hắn, lại bị kéo đến trong lồng ngực.

“Nhớ kỹ em đã hứa, anh sẽ trân trọng nó” Trong mắt Cố Ngôn Sanh  tràn đầy ý cười, sờ nhẹ lên mặt Ôn Niệm Nam rồi xoay người đi về hướng cửa.

Đứng trước cánh cửa bị hư, Cố Ngôn Sanh bỗng đột nhiên nhấc chân một cước đá về phía tay nắm cửa, then cửa nháy mắt đứt gãy rớt trên mặt đất, cánh cửa được mở ra.

Ôn Niệm Nam kinh ngạc nhìn bóng dáng rời đi của Cố Ngôn Sanh, thoáng nhìn then cửa trên mặt đất, xoay người về tới trước dương cầm.

Đường Sóc theo dõi phát trực tiếp kia chỉ lộ ra cánh tay, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh lẽo.

Cái đồng hồ kia hắn từng thấy qua, đó là đồng hồ của Cố Ngôn Sanh…

Vì sao Cố Ngôn Sanh lại xuất hiện trong phòng phát trực tiếp của Niệm Nam?

Và vì sao Niệm Nam lại không đuổi hắn đi còn giúp hắn băng bó?

Chẳng lẽ… Niệm Nam tha thứ cho Cố Ngôn Sanh rồi sao?

“Nhất định là thằng khốn Cố Ngôn Sanh kia lại dùng thủ đoạn gì đó, hắn lại lừa gạt Niệm Nam của mình!”

Mạc Bắc Dật nghe thấy động tĩnh đi vào, nhìn thấy Đường Sóc mất khống chế quét văn kiện trên bàn rơi xuống đất.

Mạc Bắc Dật thở dài, dò hỏi: “Tiểu Sóc… Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Đừng chạm vào tôi! Tránh ra!” Đường Sóc giơ tay muốn đẩy y ra, lại đánh trúng mặt Mạc Bắc Dật.

Đường Sóc thấy mình đánh trúng Mạc Bắc Dật liền ngẩn ra, ánh mắt chợt lóe: “Tôi… Không phải…”

“Không sao… Không đau, cậu làm sao vậy Tiểu Sóc?”

Đường Sóc đột nhiên bụm mặt trượt ngồi xuống sàn, trong tay có nước mắt chảy xuống, thanh âm run rẩy nói: “… Bác sĩ nói với tôi, bệnh tình của ba tôi đột nhiên trở nặng… Mẹ vì không để tôi lo lắng nên không nói cho tôi biết, nhưng bác sĩ nói nếu ngày đó cấp cứu không kịp thời thì…”

“Tôi đã mất đi anh hai, tôi không thể… Tôi không thể lại mất đi ba nữa… Tôi… Nhưng hiện giờ tôi cũng sắp mất đi Niệm Nam rồi sao?”

Mạc Bắc Dật đau lòng ngồi xổm xuống muốn ôm lấy hắn, lại bị người đẩy ra, hắn biết Đường Sóc bởi vì tối đó vẫn còn bài xích hắn.

“Sẽ không đâu, Tiểu Sóc, tôi sẽ liên hệ với bác sĩ tốt nhất nước Z giúp ba cậu, có tôi ở đây”

Đường Sóc nhìn Ôn Niệm Nam trong điện thoại, nức nở nói: “Tôi đợi nhiều năm như thế mới đợi được y buông xuống đoạn tình cảm ấy. Y rốt cuộc nhìn đến tôi rồi, nhưng hiện giờ Cố Ngôn Sanh lại muốn cướp y đi! Hắn hại chết anh tôi, hắn muốn cướp đi Niệm Nam, tôi muốn báo thù!”

Mạc Bắc Dật ánh mắt kiên định nhìn Đường Sóc, nói: “Tiểu Sóc, tôi sẽ giúp cậu báo thù, hệ thống của Cố thị đã bị tôi khống chế, chỉ cần cậu muốn, tôi lúc nào cũng có thể giúp cậu”

Đường Sóc mở miệng vừa định nói gì đó, đột nhiên tầm mắt dừng lại, hắn nhìn thấy trên tay Mạc Bắc Dật cũng có đồng hồ phiên bản giới hạn toàn cầu, nói: “Đưa đồng hồ của anh cho tôi”

Mạc Bắc Dật xử lý xong văn kiện vương vãi trên mặt sàn đặt lại trên bàn, nhìn Đường Sóc đứng ở phía trước cửa sổ khẽ thở dài.

Di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của Tiểu Tần tổng.

“Alo, Đường tổng” Đường Sóc giật mình, đây không phải giọng của Tần Tề Bách.

“Tôi nghe Tiểu Bách nói trong tay cậu có nội dung hạng mục của Cố thị? Thật khéo, tôi cũng có tài liệu cơ mật nội bộ của Cố thị, Đường tổng có muốn hợp tác với tôi hay không?”

Là ba của Tần Tề Bách…

“Vì sao tôi phải hợp tác với ông?”

“Bởi vì tôi biết cậu hận hắn, ba và anh trai cậu đều do hắn hại, hơn nữa mục tiêu của chúng ta đồng nhất”

“Được… Tôi đồng ý với ông”

“Chào dì Lam, anh con đâu?”

Cố Lâm đậu xe xong tung tăng nhảy nhót đi đến phòng khách, nhìn thấy Cố Ngôn Sanh đang xem phát sóng trực tiếp.

Đi lên trước vỗ lên vai hắn, Cố Ngôn Sanh phản xạ có điều kiện đột nhiên bắt lấy tay Cố Lâm, một khuỷu tay đánh qua.

“Đau đau đau đau đau chết rồi! Buông tay a!” Cố Lâm tức khắc đau đến sắc mặt trắng bệch.

Cố Ngôn Sanh thấy là Cố Lâm liền buông lỏng tay ra, nhíu mày nói: “Lại đánh lén từ phía sau, cậu ấu trĩ giống hệt lúc nhỏ vậy”

“Anh lại xem anh Niệm Nam phát trực tiếp à?”

Cố Lâm một tay ôm bản vẽ, xoa xoa cánh tay ngồi xuống sô pha đối diện Cố Ngôn Sanh, lúc này hắn mới phát hiện trên cánh tay Cố Ngôn Sanh có quấn băng vải.

Chợt nghĩ tới cái gì ánh mắt sáng lên, vội hỏi: “Anh Niệm Nam đánh hả? Anh đã dùng cách của em sao?”

“Liên quan tới cậu sao? Cậu đến đây làm gì?”

“Là anh Nguyên Phong bảo em tới, anh ấy nói anh ấy không yên tâm khoảng thời gian trước hệ thống Cố thị bị hack, hai ngày này có hạng mục mẹ rất coi trọng sợ xảy ra chuyện, hì hì, bảo hacker đứng thứ hai bảng là em đây tới giúp anh”

Cố Ngôn Sanh nhìn thoáng qua bản vẽ trong tay Cố Lâm, trầm giọng nói: “Sao tôi không biết cậu biết vẽ tranh vậy?”

Cố Lâm ánh mắt thay đổi, nói: “Là thỏ đưa đó”

Cố Ngôn Sanh không để ý đến Cố Lâm, tiếp tục xem phát trực tiếp, bỗng nhiên thấy được gì đó trong phát trực tiếp, ánh mắt tối sầm lại, vội vàng cầm theo máy tính trở về phòng trên lầu.

Tác giả có lời muốn nói:

Dự báo: Cố Ngôn Sanh mua hoa lại đến studio bị chụp được, Đường Sóc nhìn thấy hình bóng Đường Luân Hiên, hạng mục bị cướp, Tiểu Lý bị đụng bị thương, Cố Ngôn Sanh nhận định Đường Sóc cướp hạng mục đụng người

Ha ha, Cố Tra dùng cách của Cố Lâm truy thê, bắt đầu nắm chắc kỹ năng rồi

Chu Nguyên Phong sắp về rồi, một trận ác chiến a!

Một bên là vợ, một bên là anh em, đều phải lo

Cuồng theo dõi! Ngày ngày lén nhìn vợ hắn!

Cố Lâm (ôm bản vẽ cuộn tròn): A! Là thỏ cho tôi đó! Tôi thích lắm!

Mấy bạn đoán Mạc Bắc Dật có phải vẫn luôn ẩn nhẫn như thế không? Hắn và Cố Lâm giống nhau đều có hai bộ mặt ó, dù sao Mạc Bắc Dật là thái tử gia của nước Z (hắn có hình xăm gia tộc á)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net