Chương 208: Niệm Niệm, tai của em rất mẫn cảm à?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Lạc Y Y

"Có thật không... thật không Niệm Niệm?"

Cố Ngôn Sanh phấn khích ôm chặt người trong lòng, ánh mắt không thể tin được, qua hồi lâu mới chầm chậm buông tay ra.

Ôn Niệm Nam thấy vành mắt Cố Ngôn Sanh ửng đỏ, nói: "Em... từ khi em về nước đã không còn hận anh nữa rồi. Em chỉ là không thể vượt qua rào cản trong trái tim mình, không biết nên làm sao sống chung với anh..."

Bản thân từ lúc nào bắt đầu tha thứ cho Cố Ngôn Sanh nhỉ?

Là sau khi biết Cố Ngôn Sanh vì mình chắn dao, bị thương hết lần này đến lần khác... khi hắn để mình an tâm thi đấu không ngần ngại lấy tập đoàn Cố thị ra mạo hiểm.

Là khi hắn sẵn sàng biến mất để mình không bị tổn thương nữa, khi biết hắn vì lấy thuốc cho mình mà liều mạng uống rượu đến xuất huyết dạ dày...

Là vì một câu thích của mình dựng lên một nhà hàng âm nhạc, hắn phí công sức sửa lại video quý giá của mẹ.

Hoặc có thể... là sự dịu dàng của Cố Ngôn Sanh trong khoảng thời gian này cùng với hết thảy mọi chuyện hắn làm vì mình mà từng chút từng chút tích lũy dần làm hao mòn đi sự oán hận trong lòng cậu...

Cố Ngôn Sanh nâng gương mặt Ôn Niệm Nam đang cúi gằm xuống, giọng dịu dàng nói: "Anh không muốn em học cách tiếp nhận anh. Anh cũng không muốn lúc em sống cùng anh sẽ cảm thấy lo lắng, mất đi tự do, Niệm Niệm, bất kể em như thế nào đi nữa thì anh cũng yêu em."

"Yêu anh phải chăng rất mệt mỏi... mấy năm nay em đã quá lao lực rồi. Anh không muốn em mỏi mệt khi sống cùng với anh giống như trước kia, lần này, hãy để anh học cách sống cùng em có được không?"

Ôn Niệm Nam lẳng lặng nhìn Cố Ngôn Sanh, nói: "Anh... có ý gì?"

Cố Ngôn Sanh hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhìn cậu, từng câu từng chữ nói: "Niệm Niệm, hãy để anh theo đuổi em lần nữa có được không?"

Ôn Niệm Nam ngơ ngác nhìn Cố Ngôn Sanh, ngạc nhiên nói: "Anh... nói gì cơ?"

Làm lại... theo đuổi... bắt đầu lại ư?

Tay Ôn Niệm Nam siết chặt sợi dây chuyền, ánh mắt của cậu hơi né tránh không lên tiếng, ba năm kết hôn để lại cho cậu bóng ma rất lớn.

Cố Ngôn Sanh thấy nỗi bất an trong đôi mắt của cậu, vội vàng giải thích: "Ở trước mặt anh em không cần dựng nên tầng gai nhọn bảo vệ bản thân. Anh sẽ không bao giờ để em chịu bất kì tổn thương nào nữa, từ hôm nay trở đi, anh sẽ theo đuổi em lại, mình bắt đầu lại được không em?"

Vành mắt Ôn Niệm Nam đỏ lên, dường như cởi bỏ xuống toàn bộ lớp ngụy trang, giọng nói nghẹn ngào: "Được..."

Cục đá trong lòng Cố Ngôn Sanh coi như đã bỏ xuống. Hắn ngầm thở phào nhẹ nhõm, với tay nắm lấy bàn tay bấu chặt để lộ cả vết hằn của Ôn Niệm Nam.

"Đi, anh đưa em về nhà."

...

Đường Luân Hiên nhìn thư mời tham gia yến tiệc trong tay không biết là lá thư thứ mấy anh nhận được, tháo mắt kính xuống xoa xoa đôi mắt đau nhức.

Kể từ khi cùng Chu Nguyên Phong tách ra trong bữa tiệc lần trước, hắn lại đổi cách khiến cho đủ loại thư mời mời tới anh.

Anh cũng thấy từ chối không quá lịch sự nên đã đi, mà mỗi lần anh đi đều sẽ thấy Chu Nguyên Phong cũng ở đó.

Song, lá thư trong tay là thư mời tham gia yến tiệc của Cố gia, người ký tên là Cố Ngôn Sanh.

Cố gia

Đường Luân Hiên đang nói chuyện hạng mục với bạn, bỗng nhìn thấy Chu Nguyên Phong ở đằng xa đang đi về phía này, sắc mặt anh thay đổi vội quay lưng rời đi, song Chu Nguyên Phong thấy anh bối rối bỏ chạy cũng đuổi theo.

Đường Luân Hiên chạy rất xa, anh thở hổn hển dừng lại nhìn lại đằng sau, bất ngờ bị một bàn tay kéo sang một bên.

Chu Nguyên Phong dồn người vào vách tường hành lang, cố nén lửa giận nghiến răng nói: "Chạy! Anh chạy tiếp đi, em là ma sao mà anh vừa thấy em liền chạy nhanh dữ vậy?"

"Bỏ... bỏ tôi ra, Chu Nguyên Phong cậu làm tôi đau đó!"

"Vì sao một mực muốn trốn tránh không chịu gặp em? Em muốn nói mấy câu với anh cũng không được sao?"

"Chu Nguyên Phong, cậu bỏ tôi ra, cậu dựa gần quá rồi tôi không thích như vậy!"

"Không thích? Chuyện thân mật hơn nữa chúng ta cũng đã làm qua rất nhiều lần rồi, giờ anh lại bài xích sự đụng chạm của em!"

Chu Nguyên Phong đột nhiên dùng sức đè tay Đường Luân Hiên, nhưng anh càng vùng vẫy Chu Nguyên Phong hôn càng mạnh bạo hơn, đôi môi nóng rực bị áp mạnh lên vô cùng bá đạo.

Bỗng áo sơ mi bị xốc lên, hắn sờ lên vòng eo của anh, Đường Luân HIên bị dọa sợ hãi mở miệng, anh nhìn thấy ý cười trong đôi mắt của đối phương, Đường Luân Hiên cảm thấy đầu lưỡi của đối phương luồn vào trong.

"Ưm..."

Đường Luân Hiên bị đầu lưỡi ấm nóng luồn vào dọa sợ, hoảng hốt nhắm chặt hai mắt, dùng đầu lưỡi chạm vào đầu lưỡi của hắn, nhưng biết động tác của mình làm cho Chu Nguyên Phong càng thêm hưng phấn, làm cho nụ hôn càng sâu hơn.

Chân của Chu Nguyên Phong bất chợt đau đớn, hắn buông người trong lòng ra, mà lúc tách ra còn lưu lại một sợi chỉ bạc ám muội.

Cả mặt và vành tai của Đường Luân Hiên trở nên đỏ rực, xấu hổ nhìn Chu Nguyên Phong, phẫn nộ nói: "Cậu! Cậu!"

Chu Nguyên Phong cười giống hệt tên lưu manh nói: "Em làm sao? Trong mấy tháng qua chúng ta thường hay làm như vậy, hơn nữa anh từng nói rất thích em hôn anh ở trên giường, ở trên giường anh đều sẽ..."

"Đừng nói nữa! Người cậu thích là Đường Hiên thích làm nũng nói lời mềm mại, không phải tôi! Tôi vốn dĩ không biết làm nũng cũng không bám dính thuận theo cậu giống như người kia!"

Chu Nguyên Phong ngạc nhiên nhìn anh, bất đắc dĩ cười cười lắc đầu nói: "Gì cơ? A Hiên anh... anh đang ghen với chính mình ư?"

Ánh mắt Đường Luân Hiên né tránh, giận dữ nói: "Tôi mới không ghen, tôi cũng chẳng thích cậu, vì sao phải ghen?"

Chu Nguyên Phong với tay mân mê gương mặt Đường Luân Hiên, ánh mắt dịu dàng nhìn anh.

"Anh cái đồ ngốc này, còn chẳng nhận ra em đã thích anh từ lâu rồi sao? Anh cho rằng em sẽ tùy tiện nói lời chọc ghẹo với người ta ư? Đồ ngốc, em từ khi ấy thì đã thích anh rồi."

"Trong khoảng thời gian mất trí nhớ kia, cái người thích làm nũng lại hay dính người mới chính là anh. Em biết trước khi Đường Sóc ra đời thì anh rất thích làm nũng với người nhà, vì người nhà nói anh là anh trai phải chăm sóc em mình nên anh mới ẩn mình đi, có đúng không?"

Đường Luân Hiên ngạc nhiên nhìn Chu Nguyên Phong, siết chặt tay, lí nha lí nhí nói: "Trễ lắm rồi, tôi... đi trước đây."

"A Hiên, em muốn cho anh biết, em có thể để anh tùy ý làm nũng."

Đường Luân Hiên ánh mắt hơi lập lòe, xoay người vội vã rời đi.

Chu Nguyên Phong bĩu môi đi qua đó, lúc đi ngang qua Cố Ngôn Sanh còn trừng mắt với hắn một cái, nói: "Nhìn gì mà nhìn? Chỉ cậu được phép theo đuổi bà xã còn tôi thì không thể hả?"

Cố Ngôn Sanh kinh ngạc nói: 'Người cậu thích hóa ra lại là anh trai của Đường Sóc à? Hai người lăn lộn với nhau từ bao giờ thế?"

"Cái gì mà lăn lộn, tôi thích anh ấy rất lâu rồi, chỉ là cậu không biết mà thôi."

"Nhưng xem ra Đường Luân Hiên không thích cậu nha, anh ta kháng cự lại cậu, dựa theo tính cách của anh ta thì sao có thể thích tên già lưu manh như cậu chứ, cậu ép buộc anh ta à?"

Cố Ngôn Sanh vốn muốn ra ngoài hút điếu thuốc, lại bất cẩn nhìn thấy hai người đang hôn nhau thì ngơ ngác một hồi.

"Cậu mới là tên già lưu manh, tôi quen anh ấy mấy tháng rồi, chuyện chúng tôi nên làm cũng đã làm rồi."

Cố Ngôn Sanh nhíu mày nhìn Chu Nguyên Phong, giọng lạnh lùng nói: "Nếu tôi đoán không lầm thì mấy tháng anh ta bị rơi máy bay mất tích là do cậu cứu đúng chứ. Lúc ấy cậu chửi tôi xong rồi từ chức chạy đến nước Y là để ở bên anh ta? Tôi nói mà, lúc đó sao cậu lại giống như ăn phải thuốc súng vì ra mặt thay anh ta mà cãi nhau với tôi, hóa ra là người của cậu."

Chu Nguyên Phong có hơi ngượng ngùng nói: "Lúc ấy tôi cũng đâu biết vụ rơi máy bay của anh ấy không liên quan tới cậu. Tôi ở nước Y tình cờ gặp được anh ấy ở bệnh viện đã mang ảnh về. Ảnh bị thương ở đầu mất trí nhớ nên đã để ảnh lại bên người luôn."

"Cậu gạt anh ta? Chả trách lúc nãy cậu hôn anh ta lại tẩn cho cậu một đạp, xem ra Đường Luân Hiên hận cậu rồi."

"Cậu cười trên nỗi đau của người khác cái gì? Hãy lo cho bản thân mình trước đi, ít nhất tôi với A Hiên nhà tôi đã tiếp xúc thân mật cả rồi, còn cậu? Niệm Nam để cậu hôn được mấy lần?"

Chu Nguyên Phong nói xong liền xoay người ra khỏi hành lang, Cố Ngôn Sanh nhìn điếu thuốc trong tay, ánh mắt hơi tối lại.

...

Hôm sau có buổi hòa nhạc, hôm qua Ôn Niệm Nam bắt đầu thảo luận với Linh Linh và người của studio.

Hôm nay cậu đến studio từ sớm, vừa đậu xe xong đã nhìn thấy một chiếc Việt Dã đậu gần studio, là Đường Sóc...

Ôn Niệm Nam chậm rãi đi tới trước xe, nhìn xuyên qua cửa sổ thấy Đường Sóc đang ngẩn người nhìn điện thoại, mà trong điện thoại là bức ảnh chụp chung của cậu và Đường Sóc.

Tay Ôn Niệm Nam đang giơ lên cứng đờ tại chỗ, cuối cùng vẫn là khẽ gõ lên cửa xe.

Cốc cốc...

Đường Sóc quay mặt lại nhìn cửa xe, giây phút nhìn thấy Ôn Niệm Nam ánh mắt hắn lập tức sáng lên, lại nghĩ tới gì đó ánh sáng kia lần nữa vụt tắt.

"Niệm Nam, đã lâu rồi không gặp."

Đường Sóc xuống xe dựa lên cửa, cười nói: "Dạo này khá bận, nên không có thời gian nói chuyện cùng cậu, cậu gần đây thế nào rồi? Có uống thuốc đúng giờ không?"

Ôn Niệm Nam gật đầu, đáp lời: "Ừm, có đi tái khám."

Đường Sóc cúi đầu im lặng, giống hệt đứa trẻ phạm sai đứng y nguyên tại chỗ nhìn Ôn Niệm Nam.

Đường Sóc lấy một nhánh hướng dương từ trong xe, giả vờ thoải mái nói: "Hoa hướng dương này là tôi tự trồng đó, tôi thấy nó nở hoa rất đẹp nên muốn tặng nó cho cậu, cậu thích..."

"Niệm Niệm"

Ôn Niệm Nam xoay người nhìn người ở đằng sau, chỉ thấy trên tay Cố Ngôn Sanh đang ôm một bó hoa hướng dương to đùng đi đến.

Đường Sóc nhìn bó hoa to ấy, đã đem hoa của mình chậm rãi giấu ra sau lưng, nói: "Niệm Nam, hai người nói chuyện đi, tôi... tôi về trước đây."

Ôn Niệm Nam thấy sắc mặt Đường Sóc không được tốt, lo lắng nói: "Đường..."

"Niệm Niệm, bên ngoài nóng quá, mình vào trong đi."

Cố Ngôn Sanh đột nhiên kéo cậu vào studio, đợi cậu quay đầu lại nhìn thì Đường Sóc đã lái xe đi rồi.

Trong phòng đàn, Ôn Niệm Nam ngồi trước dương cầm luyện bản nhạc cho buổi hòa nhạc, tầm mắt lại không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn người đang dựa vào đàn dương cầm.

Cố Ngôn Sanh bỗng mở lời: "Lại sai nốt rồi"

Ôn Niệm Nam ngớ người: "Hả? Em không sai..."

"Sai hết bốn nốt, em vẫn chưa thuộc rành khúc phổ hay sao? Anh giúp em nha?"

Cố Ngôn Sanh đột nhiên đi ra sau lưng Ôn Niệm Nam dán gần cậu, hai cánh tay nắm lấy tay Ôn Niệm Nam, hơi thở nóng rực phả vào tai Ôn Niệm Nam.

Cố Ngôn Sanh sau khi dựa gần dịu dàng nói: "Bản nhạc này anh rất rành, chỗ này nên đàn thế này, sau đó..."

Hai tai Ôn Niệm Nam hơi đỏ lên, sự chú ý cũng không thể tập trung vào khúc phổ. Cậu cảm thấy Cố Ngôn Sanh đang kề sát lên ngực mình.

Bên tai chợt chạm phải thứ đồ ấm nóng, Ôn Niệm Nam hô hấp nghẹn lại, cả người nháy mắt đông cứng, bàn tay đặt lên phím đàn cũng vô thức nắm chặt Cố Ngôn Sanh.

"Tai em rất mẫn cảm à..."

Ôn Niệm Nam sau khi nhận ra bỗng chốc đỏ lên, quay phắt người đẩy Cố Ngôn Sanh ra, bụm tai mình lại.

"Anh!"

Tác giả có lời muốn nói:

Dự báo: Cố Ngôn Sanh chọc ghẹo Niệm Niệm đỏ mặt, Niệm Niệm té bị thương khuyên cậu làm phẫu thuật chữa trị chân, thời gian dưỡng thương chăm sóc tình cảm dâng cao, lấy lý do dưỡng thương lừa Niệm Niệm về nhà, Tiểu Tần tổng bị ngược cả người bị thương, Tiêu Kỳ Hạo sau đó đau lòng giúp hắn bôi thuốc

Cố Ngôn Sanh bị anh em của mình kích thích rồi haha, hắn cũng muốn chọc ghẹo Niệm Niệm, hôn hít ôm lên cao.

Tiểu tâm cơ giở mánh khóe vẫn là Cố tra lợi hại, chỉ số IQ vẫn là Niệm Niệm của tôi lợi hại, dạy dỗ Cố tra vâng vâng dạ dạ

Niệm Niệm dễ thương ngốc nghếch lên sàn đấy nhá!

Đường Sóc mất tích cũng xuất hiện rồi haha

Chu Nguyên Phong là tên bề ngoài lạnh lùng, bên trong ấm áp, phúc hắc lão lưu manh, đặc biệt là tán tỉnh, chỉ lưu manh với một mình Đường Luân Hiên, còn với người khác thì lạnh nhạt vô cùng.

–00–('▽'ʃ❤️ƪ)

P/s: Anh Phong à, cà khịa bạn như vậy là hông được nha anh, cơ mà anh cứ khịa tiếp đi, em thích lắm (づ ̄3 ̄)づ╭❤️~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net