Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
quen cô thường hay nói: "Tôi còn tưởng cô là người rất khó ở chung, không ngờ lại tốt như vậy."

Tuy câu này phần nhiều có ý nịnh bợ nhưng có thể thấy được phần nào sự đánh giá của mọi người, hơn nữa, cô lại còn đi con đường chuyên diễn vai ác nữ, ở một mức độ nào đó sẽ để lại ác cảm với người xem.

Về nhà, thừa dịp Chử Ưng ra ban công gọi điện thoại, cô kéo Chử Khê lại căng thẳng hỏi: "Mau nói với chị, cha mẹ em... có xem tivi không?"

"Cha em không xem." Chử Khê uống một ngụm cà phê.

Túc Nghệ an tâm một nửa.

"Mẹ em xem." Chử Khê nói xong còn bổ thêm một nhát, "Mẹ em từng xem rất nhiều phim chị đóng."

Túc Nghệ: "..."

Chử Khê không hề để tâm tới tình trạng suy sụp của cô, con bé cầm điện thoại lên xem: "Chị xem này! Tin nhắn tên khốn Đặng Minh Dương gửi cho em đấy."

Túc Nghệ thầm thở dài, nghiêng đầu qua đọc.

Tin nhắn được gửi tới từ hai hôm trước.

"Tiểu Khê à, anh sắp được ra mắt rồi, em cũng biết đấy, hồi nay làm diễn viên rất khó, nếu có lịch sử không tốt gì đó thì sau này sẽ rất phiền phức. Vậy nên... em có thể nói với mọi người là em đề nghị chia tay không? Anh biết anh rất có lỗi với em, để bồi thường, anh sẽ cho em một khoản tiền, để em yên tâm học hết đại học."

Túc Nghệ chỉ vào câu cuối cùng: "Vậy là ý gì?"

"À, em từng nói với hắn ta là nhà mình rất nghèo, tiền học đại học cũng phải bán nốt con trâu cuối cùng trong nhà mới có."

...Thanh niên các cô các cậu giỏi thật đấy.

Chử Khê bỗng nghĩ ra một chuyện, phấn khích nói: "Chị bảo nếu em công khai tin nhắn này, có phải Đặng Minh Dương sẽ tiêu tùng không?"

"Em nghĩ đơn giản quá." Túc Nghệ ngả người ra sau, "Lâm Hà chỉ là một người đại diện mà có thể đi được tới tầm có thể bao nuôi được người khác, chí ít nói lên rằng, năng lực làm việc của chị ta rất tốt, nếu chị ta thật lòng muốn bảo vệ Đặng Minh Dương thì đến lúc đó, không chỉ cậu ta không hề hấn gì mà nói không chừng em còn bị bọn họ phản đòn cắn ngược lại, máu me đầm đìa."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chử Khê lập tức xị ra.

Túc Nghệ liếc con bé một cái, thủng thẳng nói: "Có điều cơn tức này cũng không thể cứ thế mà nuốt trôi được."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net