Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Allen nhìn người đàn ông trước mặt, mặt biến sắc: "Nghệ, anh ta chính là bạn trai cô à?"

Túc Nghệ cầm tờ khăn giấy, điềm nhiên đưa lên lau miệng: "Đúng vậy."

Sắc mặt Allen càng khó coi hơn.

Ngô Tuyết vội đứng dậy nói: "Allen, anh xem, khóe môi anh chảy máu rồi kìa. Đi thôi, tôi đưa anh đi mua urgo, ban nãy lúc tới đây tôi thấy bên cạnh có tiệm thuốc."

Ngô Tuyết lôi ngay người đi, có điều, với vóc dáng cao to của Allen, nếu không phải anh ta muốn thì Ngô Tuyết cũng chẳng thể lôi đi dễ dàng được.

Túc Nghệ ngồi dịch sang bên, nhường chỗ cho anh.

"Sao anh lại ở đây?"

Chử Ưng đáp nhẹ bẫng: "Tiện đường. Làm phiền công việc của em à?"

"Không ạ." Túc Nghệ giải thích, "Vốn chỉ đi với Ngô Tuyết nhưng Allen nói có việc muốn nói nên mới đi cùng luôn."

"Ừ. Có thương hiệu yêu thích nào không?"

Câu hỏi này quá đột ngột, Túc Nghệ mất một lúc để hiểu: "Sao ạ?"

Chử Ưng nói: "Đổi thương hiệu khác đi, đừng ký tiếp nữa."

"Vâng." Túc Nghệ đồng ý ngay, không đắn đo. Cô cầm tay Chử Ưng ngắm nghía: "Có điều em cũng chẳng đặc biệt yêu thích thương hiệu nào, chờ hết hợp đồng rồi sẽ có thương hiệu mới tìm tới thôi, anh không cần lo cho em. Ăn cơm chưa?"

"Chưa."

Túc Nghệ đang định gọi phục vụ thì Chử Ưng đứng dậy: "Về đi."

Cô hỏi: "Không phải anh vẫn chưa ăn sao?"

"Về nhà rồi ăn." Chử Ưng nói, "Muốn ăn mì em làm."

Hai người lên xe, Túc Nghệ nghiêng đầu nhìn anh, cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

Từ nãy tới giờ, Chử Ưng không hề tỏ chút thái độ tình cảm nào.

Giống như hồi hai người mới quen biết nhau.

Hôm nay tài xế là một người khác, không phải người rụt rè hôm bữa nữa.

Bác tài hôm nay trông có vẻ đã đứng tuổi, từ lúc Túc Nghệ lên xe, bác liên tục nghiêng người, nhìn họ cười tủm tỉm.

Chờ hai người ngồi ổn rồi, bác mới thong thả chào hỏi: "Túc tiểu thư."

Túc Nghệ lịch sự cười chào lại: "Chào bác ạ. Bác đã dùng bữa tối chưa?"

"Về mới ăn. Túc tiểu thư thật là đẹp." Bác lái xe quay đầu đi, nhấn chân ga, vui vẻ nói, "Chẳng trách thiếu gia lại chịu chờ ở bãi đậu xe lâu như vậy."

Chử Ưng nhíu mày ngắt lời: "Bác Dương."

"Ôi, thiếu gia, chúng ta đi đâu đây?"

"Bác Dương," Túc Nghệ học theo cách gọi của Chử Ưng, "Bác chở bọn cháu đi siêu thị đi ạ, cảm ơn bác."

Bác Dương cười: "Được, được, chở hai đứa tới cái nào lớn một chút nhé."

"Vâng." Túc Nghệ nắm chặt tay Chử Ưng thêm một chút.

Xuống xe, Túc Nghệ vẫy tay qua cửa kính chào bác Dương: "Bác về ăn cơm đi, lát bọn cháu tự bắt xe được."

Xe chạy rồi, Túc Nghệ kéo tay Chử Ưng: "Đi thôi."

"Đi siêu thị làm gì?"

"Mua đồ để nấu." Túc Nghệ đáp, "Em từng nói sẽ làm cho anh một bữa Mãn Hán toàn tịch, quên rồi à?"

Siêu thị rất lớn, khu vực đồ tươi sống rất phong phú.

"Muốn ăn gì? Cá, thịt bò, thịt heo?" Túc Nghệ nắm tay Chử Ưng, ngồi xổm xuống nhìn cá trong bể, "Cá này béo thật, ăn cá nhé, em sẽ làm cá sốt chua ngọt."

Chử Ưng nhìn chóp đầu nhỏ của người ngồi bên, ánh mắt anh cực kỳ dịu dàng: "Ừ."

Vóc người cao gầy của cô, dù rằng đã bao bọc kín mít nhưng vẫn thu hút không ít sự chú ý, hơn nữa, đi bên cạnh còn có một anh chàng đẹp trai mặc tây trang cao một mét chín, quả thực là đi đến đâu nổi bần bật tới đó.

Chẳng mấy chốc, xe đẩy của họ đã đầy.

Chọn xong thực phẩm nấu nướng, đi ngang qua khu bán hoa quả, Túc Nghệ dừng lại hỏi: "Mua thêm quả gì đó đi, nhà không còn gì cả."

Chử Ưng gật đầu: "Ừ."

Túc Nghệ nâng một quả dưa hấu lên vỗ vài cái.

"Quả này được." Cô bỏ dưa hấu vào trong xe chứa đồ.

Một em gái tiến lại chỗ họ: "Chị là Túc Nghệ à?"

Túc Nghệ chỉnh lại khẩu trang, không trả lời thẳng: "Chào em."

Mặc dù chào cô nhưng em gái này vẫn dán mắt nhìn Chử Ưng: "Ờmmm, chị có thể chụp ảnh chung với em không?"

"Xin lỗi." Túc Nghệ khéo léo từ chối, "Thời gian riêng tư, không được tiện lắm."

Em gái không chịu thôi: "Chỉ một xíu thôi."

Túc Nghệ vẫn lắc đầu từ chối, có lẽ là cảm thấy mất mặt, thái độ em ấy rất khó chịu.

Chuyện này nhanh chóng kết thúc. Đã qua giờ cơm, siêu thị không còn đông người, hai người nhanh chóng tính tiền ra về.

Bắt xe taxi về tới nhà, Túc Nghệ đóng cửa lại, mang túi đồ Chử Ưng xách vào bếp.

Chử Ưng đi theo cô vào, tự giác lôi thực phẩm ra rửa.

Túc Nghệ đánh vảy thoăn thoắt, vừa làm vừa hỏi: "Hôm nay... anh tới đón em tan làm à?"

Chử Ưng vẫn tiếp tục rửa đồ: "Ừ."

Túc Nghệ im lặng mất một lúc: "Thế sao không gọi cho em?"

Hoặc là, tại sao lúc ở bãi đỗ xe không gọi em lại?

"Sợ làm phiền công việc của em." Chử Ưng bỏ đồ đã rửa sạch sang một bên, "Có gì cần anh hỗ trợ không?"

"... Có."

"Gì?"

Túc Nghệ đeo tạp dề trên người, tay vẫn đang cầm cá, quay đầu qua bảo: "Anh hôn em tí đi."

Người đàn ông không hề chần chừ, cúi người, tặng cô một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Túc Nghệ nấu hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng sửa soạn được một bàn đầy đồ ăn.

Tác phong ăn uống của Chử Ưng không phải kiểu nhã nhặn gì, bát ăn cơm của nhà cô không đủ lớn, anh và hai đũa là ăn hết nửa bát cơm, chẳng mấy chốc, đồ ăn trên bàn đã được đánh chén sạch sẽ.
Nhà Túc Nghệ có máy rửa bát, hai người tắm rửa xong liền lên giường nằm.

Người đàn ông ôm cô ngủ như thường lệ, tay ngoan ngoãn đặt bên hông, không làm gì khác. Túc Nghệ đưa lưng về phía anh, lưng dán lên ngực đàn ông, hơi ấm dạt dào.

Được một lúc, Chử Ưng ngồi dậy.

Túc Nghệ nghe thấy tiếng anh lấy gì đó trong túi đi ra ban công đứng, đóng cửa ngoài ban công lại.

Cô rón rén xuống giường, nhón chân đi qua đó.

Dưới ánh trăng, người đàn ông đứng bên lan can, tay cầm một điếu thuốc.

Túc Nghệ trước nay chưa từng thấy anh hút thuốc, trông anh hút thuốc có vẻ khá thành thạo, rõ ràng là ngày xưa từng thường xuyên hút, chiếc gạt tàn anh đang cầm là cái Túc Nghệ thủ sẵn cho Ngô Tuyết.

Anh đưa tay tới chỗ gạt tàn, ngón trỏ búng nhẹ hai cái, tàn thuốc liền rụng xuống.

Cô mở cửa, đi ra ngoài.

Người đàn ông nghe tiếng động quay người lại, nhíu mày hỏi: "Sao lại dậy?"

Túc Nghệ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình lần trước Chử Ưng bỏ lại đây, chiếc áo chỉ vừa đủ để che khuất những chỗ cần che, nguyên đôi chân dài cứ thể để trần ra ngoài.

Anh lại giục: "Vào đi, ngoài này lạnh."

Túc Nghệ không nghe lời anh, bước tới gần, dang tay ôm anh.

Một lúc lâu sau, Chử Ưng cúi đầu, dụi tắt điếu thuốc, vứt vào trong gạt tàn.

Anh xoa đầu cô, tay còn lại che một bên cổ của Túc Nghệ như là muốn chắn bớt gió cho cô.

Cô vùi đầu trong lòng anh, khe khẽ hỏi: "Rốt cuộc là sao?"

Đối phương im lặng một hồi thật lâu.

Sau đó, cô nghe thấy anh hỏi mình.

"Sợ anh không?"

Túc Nghệ ngạc nhiên, hỏi lại anh: "Sợ anh gì cơ?"

Chử Ưng nói: "... Anh đánh người."

Anh đi lính nhiều năm, cơ thể đã tôi luyện rắn chắc như sắt thép.

Hồi trước, có mấy lần đi cứu trợ khẩn cấp, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người nhà nạn nhân quyền đấm cước đá, anh đều đứng thẳng người chào họ. Cũng từng có phần tử phi pháp muốn dùng tiền tài, phụ nữ để xin một đường sống, lúc đi bắt người, mắt anh chẳng hề chớp cái nào.

Nhưng sự tự chủ này, vừa đến trước mặt cô, liền sụp đổ.

Lúc nhìn thấy cô ngồi vào xe gã đàn ông ngoại quốc ở bãi đậu xe, nó đã ẩn ẩn có chút lung lay.

Theo họ tới nhà hàng, anh ngồi vào bàn cạnh bàn họ.

Gã đàn ông ngoại quốc kia bắt đầu tung đòn cưa cẩm, câu nào câu nấy đầy dụ dỗ, ra sức quảng cáo ưu thế của bản thân.

Sau khi nghe hắn ta nói cái câu "phải thử đã rồi cả quyết định" đầy tính ám chỉ thì rắc một tiếng, khối đá mang tên bình tĩnh trong lòng liền đổ sập.

"Không sợ."

Người trong lòng anh đáp đầy kiên định.

Chử Ưng khựng người.

Giọng con gái mềm mại, dịu dàng: "Trong mắt em, anh là người dịu dàng nhất."

Chử Ưng ôm người trong lòng thật chặt.

Chất giọng rất trầm của anh chuyển tải dòng cảm xúc khó nói thành lời.

"Túc Nghệ, thích anh đi."

Túc Nghệ ngơ ngác: "Gì cơ?"

"Thích anh đi," anh nói, "em sẽ không thất vọng đâu."

"..."

Túc Nghệ chống hai tay trước ngực anh, ngẩng đầu lên: "Có phải anh nghĩ sai chỗ nào rồi phải không?"

Chử Ưng không nói gì.

Túc Nghệ hỏi tiếp: "Nếu em không thích anh thì sao lại theo đuổi anh?"

"... Tại vì anh cứu em."

Ngoài trời gió rất lớn.

Túc Nghệ nhíu mày, híp mắt hỏi: "Gì cơ?"

Người trước mặt có vẻ không định nhắc lại một lần nữa, nhưng không sao, cô đã nghe rõ rồi.

Biểu hiện kỳ lạ của người đàn ông này trong khoảng thời gian qua đã được câu nói này xâu chuỗi lại.

Khi biết chuyện ở Đinh trấn, ngoài mặt thì Chử Ưng có vẻ không cảm thấy có gì đặc biệt nhưng sau đó lại vội vàng kéo cô về.

Giờ ngẫm lại, chẳng lẽ là anh...

"Lúc ở nhà vườn, anh vội bỏ về không phải là vì Chu Minh đấy chứ?" Cô hỏi, "Anh cho là em với anh ở bên nhau thuần túy là vì anh đã cứu em, anh cho là em đang báo ơn à?"

Chử Ưng không nói gì, coi như thừa nhận.

Túc Nghệ quả thực là dở khóc dở cười.

Cô nới lỏng tay đang ôm người anh, dò dẫm lên trên, ôm cổ anh.

"Đúng là em đã để ý anh trong lần sạt lở đất đó."

Đáy mắt Chử Ưng buồn bã.

"Anh giống một tia chớp, theo sau còn kéo theo sấm sét ấy." Cô nhấn mạnh đầy khoa trương, nhe hàm răng trắng, "Đùng một tiếng, rọi sáng thế giới của em."

"Đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có khí khái nam nhi, em bị anh mê hoặc không chịu được. Trên đường đi, em luôn miệng hỏi tên anh, vậy mà anh chẳng chịu nói cho em biết. Sau khi mọi chuyện kết thúc, em từng đi tìm anh nhưng không tìm thấy. Không ngờ, sau nhiều năm như vậy, lại gặp lại được anh."

"Thật may, lần này em không phải con bé nằm một góc chờ anh tới cứu nữa. Em có sự nghiệp của riêng mình lại còn xinh đẹp hơn nữa."

Mắt cô cười cong cong cực kỳ dễ thương: "Cuối cùng em cũng trưởng thành, có thể xứng đôi với anh rồi."

Đôi mắt Chử Ưng sáng dần lên theo từng câu thủ thỉ của cô.

Tim anh thót lại, đang muốn nói chuyện thì người trong lòng bỗng nhún người, mượn lực tay, mổ nhẹ lên môi anh.

Cô ấy dài giọng, nhấn mạnh từng chữ: "Vậy nên, tình yêu em dành cho anh không hề dựa trên cơ sở sự cảm kích, nói trắng ra là, cùng lắm chẳng qua là trùng hợp anh đã cứu em."

"Cho dù không có chuyện ở Đinh trấn, chỉ cần em còn sống, chỉ cần gặp được anh, em nhất định sẽ nhất kiến chung tình."

Ăn nói không đứng đắn sẽ phải trả giá đắt, Túc Nghệ đã đích thân thể nghiệm, rất giàu cảm xúc.

Sáng ngày hôm sau, Túc Nghệ cố gắng ngồi dậy, giữa hay chân vẫn còn đau mỏi, người đàn ông hôm nay chẳng mấy khi mới được một bữa chưa đi, vẫn còn đang ngủ say.

Cô cúi người chạm nhẹ khóe môi anh, cẩn thận rời giường, rửa mặt xong thì vòng vào trong bếp.

Pha cà phê, vừa canh chừng lượng đổ ra vừa để rảnh ra một tay để gửi tin nhắn cho Ngô Tuyết.

Túc Nghệ nương nương: "Sáng nay đừng qua đây."

Ngô Tuyết: "Biết rồi, đúng lúc chị cũng có việc. Phải rồi, hôm qua Chử tổng không nổi giận chứ?"

Túc Nghệ nương nương: "Không ạ."

Ngô Tuyết: "Thế thì tốt, Vậy là tốt rồi, hợp đồng với Pasion xem ra bay rồi."

Túc Nghệ nương nương: "Vừa hay em cũng đang không muốn ký tiếp nữa, chị để ý một chút xem dạo này có thương hiệu nào đang tìm người đại diện không nhé."

Hôm qua cô chỉ nói bừa với Chử Ưng vậy thôi, dù sao cô chẳng qua cũng chỉ là diễn viên phụ, hợp đồng tốt đâu dễ kiếm như vậy.

Ngô Tuyết: "Ừ, chuyện này em khỏi lo đi, chị tự biết tính toán."

Dặn dò xong, họ tiếp tục tán gẫu với nhau.

Lúc Chử Ưng dậy, phòng đã ngập mùi đồ ăn.

Anh quờ tay tìm, quả nhiên, chỗ bên cạnh đã trống không. Chử Ưng chống người ngồi dậy, cô nàng đang ngồi xem điện thoại ở sô pha, thấy anh dậy liền nhoẻn cười.

"Còn không dậy chắc có lẽ em phải áp dụng biện pháp vũ lực trên giường mới được."

Chử Ưng đi lại chỗ cô, lần lần ngón tay sờ cằm Túc Nghệ: "Đừng có dùng từ lung tung."

Túc Nghệ tránh mặt đi: "Mau đi đánh răng đi, bữa sáng nguội lạnh rồi. Hôm nay không phải đi làm à?"

"Lo gì." Chử Ưng sờ đủ rồi mới chịu đi rửa mặt, "Hôm nay ngày nghỉ."

Lúc ăn bữa sáng, Túc Nghệ cứ cười mãi.

"Rốt cuộc là cười gì thế?"

Cô lắc đầu, tiếp tục ngồi ăn.

Cô đâu dám nói là vì nhớ lại bộ dạng đáng thương của người đàn ông nọ tối hôm qua, giống chú chó cảnh sát oai phong bị bỏ ở dọc đường cứ chực chực nhìn theo cô, mong được cô đón về nhà, đáng yêu chết đi được.

Ăn xong, hai người dính lấy nhau trên sô pha ngồi xem phim.

Hai chiếc điện thoại đặt nằm cạnh nhau, cùng một kiểu, bên cạnh là một cặp cốc đôi, Túc Nghệ mua trong một cửa tiệm nhỏ khi đi quay phim. Đồ trong cửa tiệm đều là hàng thủ công do chủ tiệm tự chế tác, cô ấy là vợ quân nhân.

Vậy nên, hai chiếc cốc này, một chiếc vẽ công chúa nhỏ, một chiếc vẽ anh chiến sĩ.

Quả thực là không thể hợp ý cô hơn được nữa.

Ngoài trời mưa bụi bay, thời tiết thế này, làm ổ trong nhà là hợp nhất.

Mấy ngày nay, Bắc Kinh bắt đầu giảm nhiệt. Túc Nghệ mặc một bộ áo ngủ dài, nằm nghiêng, gối đầu lên đùi Chử Ưng.

Hai người xem một bộ phim cũ do nội địa sản xuất, tên là "Nhượng Tử Đạn Phi", dù chiếu đã lâu nhưng nó vẫn thuộc hàng kinh điển.

Đang chăm chú xem thì điện thoại reo, là của Túc Nghệ.

Cô cầm lên xem, thật bất ngờ: "Chử Khê gọi."

Ngại áp điện thoại lên tai, Túc Nghệ liền mở luôn loa ngoài, lười biếng nói: "Alo?"

"Chị dâu," bên chỗ Chử Khê khá ồn ào, "giờ chị có rảnh không?"

"Sao?"

"Chị có thể lặng lẽ tới đồn công an một chuyến không," Chử Khê nói đến đây liền nói bé lại, "đừng nói cho anh em biết."

Chử Ưng cầm điện thoại lên, hỏi lạnh tanh: "Đồn công an nào?"

**

Túc Nghệ vội vã bước vào đồn cảnh sát, nhìn thấy Chử Khê ngồi khom lưng, ủ rũ úp mặt vào lòng bàn tay.

Cô kéo khẩu trang xuống, lại gần, xoa đầu em ấy hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Chử Khê ngẩng đầu, chẳng có chút tủi thân hay buồn đau nào, cô nàng mở to mắt hỏi: "Anh em đâu rồi?"

"Đi hỏi thăm tình hình rồi."

Không kịp để Chử Khê giải thích, Túc Nghệ đã nghe thấy một giọng nói quen tai.

"Ai tới? Tôi mặc kệ cô ta là người nhà của ai, đánh người là không đúng, cậu yên tâm, có tôi ở đây, tôi sẽ không để cậu phải chịu ấm ức..."

Túc Nghệ quay đầu, nhìn thấy Lâm Hà ở cách họ không xa.

Đối phương mặc một chiếc váy diêm dúa, trang điểm lòe loẹt, tay nắm tay một tên đàn ông, gã này xem ra chỉ ngang ngửa tuổi của Chử Khê, mặt mày tuấn tú điển hình kiểu hot boy học đường.

Lâm Hà thấy cô, ngạc nhiên một chút rồi nhíu mày: "Ồ, Tiểu Nghệ à, sao em lại ở đây? Em gái em cũng ở... Gặp chuyện gì vậy?"

Gã con trai nhìn Túc Nghệ rồi nói nhỏ: "Chị Hà, người ngồi cạnh Túc Nghệ là bạn gái cũ của em."

Túc Nghệ nghe xong liền hiểu ra ngay.

Cô hỏi Chử Khê: "Chuyện em vào đồng công an có liên quan tới cậu ta hả?"

Lâm Hà cũng hiểu ra, cười khẩy một tiếng rồi dành phần giải thích: "Con bé đánh thằng em chị, em xem đi, khóe mắt cậu ấy này." Cô ta chỉ vào vết bầm trên mặt cậu trai trẻ, "Nặng chưa? Túc Nghệ, em cũng biết nghề của chị mà, Minh Dương là người mới bọn chị đang chuẩn bị nâng đỡ, mấy ngày tới sẽ phải tham gia hoạt động, giờ bị đánh thành như vậy, cô bảo nên xử lý vụ này thế nào đây?"

Lâm Hà rất khó chịu, chị ta biết Túc Nghệ có một bà chị hút máu nhưng không hề biết còn có một cô em gái nữa, phải chăng là em họ? Dạo này thấy Túc Nghệ thuận buồm xuôi gió, chị ta đã thấy ngứa mắt từ lâu, giờ cuối cùng cũng bắt được thóp, tâm tình tốt hẳn ra.

Đặng Minh Dương nghe thấy Lâm Hà nói vậy thì giật mình, công ty muốn nâng đỡ cậu ta sao?

Túc Nghệ nhìn thấy phản ứng của Đặng Minh Dương bèn cười cười bảo: "Chuyện này đâu phải do em quyết định, cảnh sát bảo thế nào thì nghe theo như vậy."

Lâm Hà nói: "Thực ra lần trước chị đã muốn nói rồi, tính tình của em gái em thực là chẳng ra làm sao, có phải bình thường em bận rộn quá nên không quan tâm tới con bé không? Con gái con lứa, thế là không được đâu."

Chị ta vừa nói sướng miệng thì nghe thấy sau lưng có một giọng đàn ông lạnh lùng.

"Nói đi, tính giải quyết thế nào?"

Chử Ưng không biết đã xuất hiện sau lưng Lâm Hà từ lúc nào, đi cạnh anh còn có một đồng chí cảnh sát.

Lâm Hà xoay người nhìn thấy người tới là ai liền choáng: "Chử tổng?"

Chử Ưng phớt lờ chị ta, vẫn tiếp tục nhìn Đặng Minh Dương: "Tính giải quyết thế nào? Giải quyết riêng hay theo trình tự?"

Đặng Minh Dương cao hơn Túc Nghệ một chút nhưng người đàn ông trước mặt thì đã cao lại còn đô, cậu ta nhìn Lâm Hà cầu cứu.

Lâm Hà vẫn chưa hiểu chuyện là thế nào cho tới khi Chử Khê chạy lại gọi Chử Ưng một tiếng: "Anh."

Lâm Hà sực hiểu ra, vẻ mặt chị ta cực kỳ đặc sắc.

Giờ chị ta mới nghĩ ra, con bé này tên là Chử Khê, họ Chử này hiếm gặp như vậy... Thế mà chị ta không chắp nối được chúng với nhau! Quan trọng nhất là chị ta vốn không ngờ, quan hệ của Túc Nghệ và Chử Ưng đã tới tận bước gặp người nhà.

Không biết vừa rồi Chử Ưng đã nghe được bao nhiêu, chị ta thầm chửi mình quá mau miệng, vội vàng treo nụ cười lên mặt: "Giải quyết riêng, giải quyết riêng, đàn ông mà, da dày thịt béo, bị đánh một chút cũng chẳng sao."

**

Túc Nghệ ngồi vào xe, nhìn thấy Đặng Minh Dương ấm ức bĩu môi, miễn cưỡng chui vào xe của Lâm Hà.

Cô không nhịn được bảo: "Chử Khê à, mắt nhìn người của em tốt thật đấy."

"Đừng nói nữa, em hối hận muốn chết."

Chử Ưng khởi động xe, chưa vội nhấn ga: "Sao lại thế này?"

Chử Khê biết không thể gạt được đành khai thật: "Anh à, người ban nãy là bạn trai cũ của em."

Chử Ưng liếc con bé một cái: "Không cần nói thừa phí lời."

"Hắn ta ngoại tình với người phụ nữ đó." Chử Khê làm bộ đáng thương, "Hắn ta sắp được ra mắt rồi nên để tẩy sạch quá khứ đen tối của mình, đi đâu cũng nói là do em ngoại tình, đội nón xanh cho hắn, em không chịu được nên..."

Túc Nghệ thầm nghĩ, thật đúng là anh em liền khúc ruột, đến tác phong đánh người trước nói chuyện sau cũng giống nhau.

Chử Ưng: "Em nhận tiền của cậu ta?"

"Sao có thể! Chút tiền đó của anh ta, em thèm để mắt sao?" Chử Khê chớp mắt, "Anh, em biết động thủ đánh người là em không đúng, sau này em không bao giờ làm vậy nữa, anh có thể đừng mách với cha mẹ được không?"

Không là sẽ bị niệm kinh cả ngày, chưa biết chừng lại bị như lần trước, nhốt ở nhà, không cho đi đâu.

Chử Ưng vốn định cự tuyệt nhưng lúc quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt đầy thâm thúy của người ngồi bên.

Lông mày anh nhíu lại, chợt nhớ ra hôm qua mình cũng mới động thủ đánh người.

Anh ho nhẹ một tiếng: "... Lần sau không được mượn cớ này nữa."

Chử Khê không ngờ có thể qua cửa dễ dàng như vậy, tảng đá đè trong lòng cuối cùng cũng biến mất, luôn miệng vâng dạ.

Xe chạy đi, Chử Ưng hỏi người ngồi sau: "Đưa em về nhà nhé?"

Chử Khê: "Vâng."

Túc Nghệ vội bảo: "Em xuống xe trước nhé, anh đưa con bé về đi."

"Bận công chuyện à?"

"Không ạ." Túc Nghệ im lặng một lúc lâu, cuối cùng nhả ra một câu, "Em sợ không tiện."

Đèn đỏ, Chử Ưng nắm tay Túc Nghệ: "Có gì đâu không tiện."

Túc Nghệ đỏ mặt, tim đập bùm bùm.

Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để gặp người lớn mà! Hơn nữa, hôm nay cô ăn mặc quá tùy tiện, lúc đi vội quá nên chỉ thay đồ thoải mái, mặc thêm chiếc áo khoác rồi đi luôn.

May mà Chử Khê tinh ý, chống hai tay xuống ghế, cười tủm tỉm: "Thôi, để em qua nhà chị dâu ngồi một lát."

Túc Nghệ bình tâm trở lại nhưng rốt cuộc cuối cùng cũng bắt đầu phải nhìn thẳng vào một vấn đề.

...Gặp người lớn.

Nói thật, cô chưa bao giờ cảm thấy ngoại hình của mình thuộc kiểu được người lớn quý mến. Rất nhiều người sau khi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net