Chương 90 đông nam tây bắc trung trắng xóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tràn vào trong đầu Lạc Khinh Vân, cho dù ở thế giới khách ngã vết thương không có thật nhưng nỗi đau là có thật.

Mà giờ phút này, trong thế giới hiện thực Đàm Mặc nắm chặt đôi tay Lạc Khinh Vân, cậu đang thu lấy năng lượng Kepler của Lạc Khinh Vân, thừa dịp Lạc Khinh Vân bị kéo đến thế giới "Khách ngã" của đối phương mà trực tiếp xâm lấn Đào Ngột, một phát thành công!

Tên lửa của Cao Chích theo sát tới, lần này Đàm Mặc đã kiềm chế hành động của Đào Ngột khiến nó không thể di chuyển như ý muốn, chỉ có thể chống đỡ đợt nổ này.

Lần này Lạc Khinh Vân không cần phân biệt, Đàm Mặc cũng có thể nhìn ra, xác ngoài của Đào Ngột đã nổ tung.

"Này, anh không sao chứ?" Đàm Mặc nắm chặt tay Lạc Khinh Vân, nghe thấy anh dựa vào đầu vai mình ho khan.

"Huynh trưởng đại nhân kia của em, tâm lý trả thù thật mạnh."

"Anh ta làm gì anh?" Đàm Mặc khẩn trương quay đầu lại, muốn thấy rõ vẻ mặt Lạc Khinh Vân.

"Đấm xuyên ngực anh." Lạc Khinh Vân trả lời.

Giọng nói của Lý Triết Phong phát ra từ máy liên lạc: "Lớp thứ nhất của Đào Ngột nứt ra rồi, lão Cao bên kia còn hàng dự trữ không?"

"Ba phát là quyền hạn của Ngân Loan, muốn có nữa thì phải xem Thành Trung Tâm."

"Được, vậy tôi cùng Đội trưởng Chu đi góp một viên gạch, giúp con ve sầu này lột vỏ."

Nói xong, Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch liền bay về phía Đào Ngột.

"Hai người bọn họ thật đúng là tài cao gan cũng lớn." Đàm Mặc cảm thán nói.

Tên lửa đã tạo ra một miệng núi lửa khổng lồ vào khu sinh thái và Đào Ngột nằm ở đáy miệng núi lửa.

Lớp vỏ ngoài của nó đã tổn hại, có chất lỏng rỉ ra ngoài, vô số sợi dây thần kinh nối với lớp vỏ ngoài bị nứt, phát ra tiếng "cạch cạch", sắp dán lớp vỏ ngoài bị nứt lại với nhau.

Không chỉ có như thế, nó còn đang nuốt chửng những sinh vật Kepler xung quanh, Ma Quỷ Đằng, Typhon, Lân Điểu đều không thể thoát khỏi sự kiểm soát của nó, chúng cam nguyện cống hiến hết mình cho nó làm chất dinh dưỡng.

Chu Tự Bạch vung tay phải lên, các xúc tu thần kinh hình thành một mũi giáo, bắn về phía vết nứt trên vỏ của nó, lớp vỏ sắp được nối lại bị nứt ra, sau đó Hắc Hỏa "tách" đốt dọc theo các xúc tu của Chu Tự Bạch và đi thẳng vào cơ thể Đào Ngột.

Trong nháy mắt, Hắc Hỏa thiêu đốt bên trong vỏ, Đào Ngột gào rống thét chói tai, nó điên cuồng vung lưỡi liềm xương và đập vào tảng đá, tảng đá nứt ra, rồi đâm vào cây Ma Quỷ Đằng, một đám Typhon bị nó hất giữa không trung lại rơi xuống.

Hắc Hỏa càng đốt càng mạnh, nổi lên qua kẽ nứt trên xác ngoài của Đào Ngột.

Có cái gì đó đang đá vào xác Đào Ngột, cố gắng thoát ra.

Ngô Vũ Thanh và Hạ Lang nhìn nhau, nhắc nhở Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch: "Thứ bên trong mà nhảy ra ngoài sẽ rất phiền toái, tốc độ cực nhanh, sức bật rất mạnh, nói không chừng có thể mượn Ma Quỷ Đằng nhảy lên giữa không trung đuổi bắt chúng ta."

Tất cả điều này đều xuất phát từ kinh nghiệm trong trận chiến vừa qua với Đào Ngột.

Lý Triết Phong hỏi Đàm Mặc: "Bây giờ nó bị thương rồi, cậu có thể cắt đứt liên hệ giữa nó với nguồn gốc cơ hóa không?"

Đàm Mặc cau mày, cậu có thể cảm ứng được nguồn gốc cơ hóa thật lớn vẫn cứ hấp dẫn tinh thần thể Đào Ngột, liên hệ giữa chúng vẫn chặt chẽ, vẫn rất khó tách.

"Lại làm nó yếu đi một chút nữa." Đàm Mặc nói.

"Đã hiểu. Đội trưởng Lý, Đội trưởng Chu, úm nó lại đốt trong chốc lát. Chờ sau khi nó ra thì chúng ta cho nó một món quà lớn." Ngô Vũ Thanh nói.

"Không thành vấn đề." Lý Triết Phong nói xong liền điều khiển phi hành khí tới gần Đào Ngột.

Chu Húc Bạch biểu diễn nữ thần rải hoa, các xúc tu thần kinh màu bạc bao bọc Đào Ngột, mặc cho liềm xương của Đào Ngột múa may thế nào cũng bị các xúc tu của Chu Tự Bạch quấn lấy nặng nề, trói buộc như thể bị nhốt trong kén.

Lý Triết Phong búng ngón tay vào xúc tu thần kinh của Chu Tự Bạch, Hắc Hỏa dời non lấp biển lao đi.

Đội cứu viện Thành Trung Tâm truy đuổi Đàm Mặc thấy được một màn này.

An Hiếu Hòa nhìn màn hình thực tế ảo phát ra một tiếng cảm thán kinh ngạc: "Đây là muốn đốt Đào Ngột thành gà ăn mày sao?"

Những người khác đều cực kì phấn chấn, bởi vì đây là lần đầu tiên nhân loại có được lợi thế lớn như vậy trong trận chiến với Đào Ngột.

Nhưng đội trưởng cứu viện lại không lạc quan: "Cho dù có giết con Đào Ngột này thì còn có vô số sinh vật Kepler vọt tới, không dứt......Con Đào Ngột này chỉ là trận đầu, chắc chắn còn nữa."

Một câu mà thôi, phi hành khí lại yên lặng tiếp.

Hà Ánh Chi nói: "Đây cũng không phải trận chiến cuối cùng. Nếu cả sống mà cũng không làm được thì không có sau này. Hơn nữa...... mục đích của họ cũng không phải là giết con Đào Ngột này."

"Là cái gì?"

"Đối thủ có hùng binh trăm vạn, chúng ta liền lấy địch chế địch." Hà Ánh Chi trả lời.

Lúc này, một cỗ lực lượng khổng lồ đã phá vỡ sự phong tỏa của xúc tu của Chu Tự Bạch, thoát ra khỏi xác Đào Ngột, tư thế chạy uyển chuyển như ngựa nhưng khả năng nhảy siêu phàm lại như hươu, trên người vẫn còn Hắc Hỏa đang cháy nhưng nó chịu đựng đau nhức, nhảy lên xúc tu thần kinh, chạy như điên tới Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch.

"Mẹ nó —— thứ gì thế này!"

Chu Tự Bạch lập tức tách xúc tu thần kinh ra, nhưng bản thể Đào Ngột lại nhảy lên, hùng hổ, mắt thấy sắp đâm ngã họ.

Lúc này Ngô Vũ Thanh điều khiển phi hành khí xẹt qua, lúc đi ngang qua, Hạ Lang một quyền nện lên bụng Đào Ngột.

Thời cơ và góc độ một quyền này rất hoàn hảo, lực đạo mười phần, bản thể Đào Ngột kịch liệt chấn động, các cơ quan nội tạng của nó bị tác động mạnh mẽ, nó mất thăng bằng và ngã sang một bên, cùng lúc đó, trong miệng nó hộc ra gai ngược, lại muốn câu phi hành khí của Lý Triết Phong cùng Chu Tự Bạch xuống dưới.

"Đùng ——" một tiếng súng vang.

Viên đạn xuyên qua giữa hai phi hành khí, đó là một quả bom nổ và găm vào lưng Đào Ngột.

Cho dù nó có mạnh hơn nữa mà bị trúng đòn liên tiếp thế này, xương sống lưng liên tục bị thương. Đàm Mặc quan sát một loạt hành động của nó, tìm được xương sống lưng bị thương, tặng nó một quả bom.

Quả nhiên nó rơi xuống, nện lên Ma Quỷ Đằng.

Ma Quỷ Đằng nhanh chóng kích động, tranh nhau bao bọc và bảo vệ nó.

"Cơ hội đến, thu phục nó trước khi vết thương khỏi hẳn." Lời nhắc nhở của Lạc Khinh Vân vang lên bên tai Đàm Mặc.

Cùng lúc đó anh cũng tận hết sức lực truyền năng lượng Kepler cho Đàm Mặc.

Bởi vì con Đào Ngột này đã suy nhược, tinh thần thể của nó cũng trở nên tan rã, liên hệ với nguồn gốc cơ hóa yếu đi, Đàm Mặc thừa cơ mang nó đi.

Nếu muốn cho nó tham gia trận chiến cuối cùng thì Đàm Mặc nhất định phải đưa nó đến Nguồn gốc năng lượng Kepler chân chính, nhưng ngay khi cậu chuẩn bị tiến về một không gian cao chiều sâu hơn, cậu cảm thấy nguồn cơ hóa phía sau mình chính là đang mở rộng, dường như đang nhấn chìm Đàm Mặc.

Điều mà Đàm Mặc không ngờ tới chính là một đôi tay đã tóm lấy chân cậu.

Cậu vừa quay đầu lại thì thấy một người, người này giống y hệt cậu, mỉm cười nhìn cậu.

"Em cho rằng dùng Lạc Khinh Vân lừa gạt anh là em có thể bình yên thoát khỏi đây sao?"

Đàm Mặc cả kinh, anh ta sẽ xuất hiện ở chỗ này là đương nhiên, dù sao anh ta cũng có liên hệ chặt chẽ nhất với nguồn gốc cơ hóa.

Không...... không chỉ là liên hệ...... Đàm Mặc phát hiện tinh thần thể của anh ta gần như hợp nhất với nguồn gốc cơ hóa.

"Đây không phải Nguồn gốc năng lượng Kepler chân chính." Đàm Mặc ra sức giãy giụa.

Còn anh trai cậu từng chút một bò lên dọc theo chân cậu, cố gắng quấn lấy Đàm Mặc bằng năng lượng cơ hóa xung quanh.

Chết tiệt, tình huống này Đàm Mặc chưa bao giờ ngờ tới.

Mà ánh sáng nơi xa càng ngày càng xa, không xong, cậu sắp bị hút vào trong đó.

Khi cậu cảm thấy lực bất tòng tâm, có thứ gì đó từ điểm sáng ở xa lan ra, tựa như một dải lụa mỏng, theo gió trôi đi hàng vạn năm ánh sáng, tạo thành một lực kéo cậu đi.

Cậu lại nghe thấy vô số lời thì thầm.

"Con không thuộc về nơi đó!"

"Đừng đi nơi đó......"

"Con có sức mạnh của chính con."

Pass chương 91: đoán xem ai nào, hai từ sáu chữkhông dấu không hoa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net