Chương 90 đông nam tây bắc trung trắng xóa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đỉnh đầu đã trở thành một đại dương xanh lục, có thể đổ xuống bất cứ lúc nào, tạo nên áp lực thị giác nặng nề.

Một dòng Trùng Rêu chậm rãi rơi xuống, tất cả các đội viên lui ra sau, lại có một dòng Trùng Rêu khác rơi xuống, lan dọc theo tường và trên mặt đất.

Đạn thuốc đã mất đi ý nghĩa.

Hạ Thừa Phong cúi đầu, nhìn thấy Trùng Rêu đã vọt tới mũi chân cô, sự tuyệt vọng chiếm trọn đầu óc cô.

Cô chưa bao giờ chân chính đi thực địa và lần nào cô cũng nghe các thành viên khác trong nhóm thực địa nói về sự phức tạp và kinh hoàng của Khu sinh thái Kepler giống như một câu chuyện. Cô ngưỡng mộ họ nhưng cô cũng từng khao khát được nhìn thấy thế giới bên ngoài giống như họ.

Cho đến giờ phút này, cô mới hiểu được, những người bạn không bao giờ quay lại đó đã phải trải qua những gì.

Lúc này Hoàng Lệ Lệ nói: "Nếu đã chắc cái chết thì phải làm một chuyện lớn!"

Đội viên khác hỏi: "Làm gì lớn?"

"Thấy kho hàng bên kia không? Nơi đó trống không! Tất cả mọi người đi vào, dụ Trùng Rêu vào đó! Sau đó......" Hoàng Lệ Lệ ôm quả bom nổ ở thắt lưng, ý là tự bạo, đồng quy vu tận cùng Trùng Rêu.

Các thành viên trong đội đều im lặng, trước đó bọn họ còn đang nghĩ đến việc bảo vệ kho vũ khí, nhưng vào lúc này họ nhận ra rằng mình thực sự sắp chết.

Hơn nữa là cái chết thi cốt vô tồn.

Bọn họ thậm chí không xác định sau khi hy sinh thì còn có người mở nơi này ra, nhìn thấy bảng tên của họ không.

"Đi! Làm chuyện lớn!" Một đội viên cũ trong đội đột nhiên nói.

Đội viên kỳ cựu này vốn định được điều động đến đội an ninh thành phố tuyến trong để đoàn tụ với vợ con trong tuần này, hôm nay là ca cuối cùng nhưng không ngờ anh gặp phải cuộc xâm lược lớn của Kepler.

Các đội viên vốn đang sợ hãi thấp thỏm như được tiêm máu gà.

"Được! Đồng quy vu tận cùng chúng nó!"

Hạ Thừa Phong nhìn thoáng qua Hoàng Lệ Lệ, thoải mái cười.

"Cuối cùng lại chết chung một chỗ với cô, thật là khó chịu."

Hoàng Lệ Lệ buồn cười nói: "Vậy cô muốn chết với ai?"

"Tốt xấu cũng phải là trai đẹp như Lạc Khinh Vân chứ?" Hạ Thừa Phong nói.

"Cô không thấy Lạc Khinh Vân mắt mù, đã sớm bị Đàm Mặc câu hồn rồi sao?"

Hoàng Lệ Lệ biết Hạ Thừa Phong sợ hãi, ôm lấy cô.

Hạ Thừa Phong ủy khuất nói: "Đội phó Đàm kỳ thật nhìn cũng không tồi."

Hoàng Lệ Lệ vỗ vỗ phía sau lưng cô nói: "Đàm Mặc là người đàn ông tốt, đáng tiếc thủ đoạn toàn thân bà đây cũng hoàn toàn đẩy không ngã, lúc này còn thành anh em luôn rồi. Không thì cô suy xét lão Cao một chút đi!"

Những mảng rêu lớn tràn vào, lấp đầy toàn bộ không gian.

Đội viên cũ nói: "Ngay lúc này! Cho nổ đi!"

"Được, nghe tôi đếm!" Hoàng Lệ Lệ đoán chừng bọn họ có thể thu hút nhiều trùng rêu tiến vào hơn, trì hoãn lâu hơn một chút.

"Đợi đã! Nhìn kìa...tại sao Trùng rêu không di chuyển?"

Các đội viên đã nhắm mắt chuẩn bị nổ tung nhìn xung quanh và phát hiện ra Trùng rêu đã thực sự đều bất động.

"Chúng nó là biết chúng ta muốn cho nổ chúng nó, cho nên mới......"

"Chúng nó nếu biết thì nên vội lui ra ngoài chứ không phải bất động." Hoàng Lệ Lệ nói.

Lúc này, một đội viên trẻ gan khá lớn đi về phía đám rêu dày nhất ở cửa thử dùng họng súng thăm dò.

"Tiểu Triệu, đừng tìm chết!" Hoàng Lệ Lệ tiến lên kéo cậu ta.

"Không phải a, chị Lệ Lệ, chị nhìn Trùng Rêu này, chúng nó thật sự bất động!"

Ngay lúc này, Trùng Rêu lại bắt đầu chảy, Hoàng Lệ Lệ vừa bắn vừa kéo tiểu Triệu về.

Lớp rêu bắt đầu rút đi, như bị thứ gì đó thu hút hoặc bị một thế lực vô hình nào khác nghiền áp, chúng nó sợ hãi rời khỏi nhà kho, để lộ những bức tường kim loại vốn có.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Hoàng Lệ Lệ đuổi theo.

Hạ Thừa Phong lo lắng đi theo.

Đám Trùng Rêu không chỉ ra khỏi nhà kho mà còn tiếp tục thoát ra ngoài qua các lỗ thông hơi.

Không có bất kỳ sự cản trở nào, các lỗ thông hơi đóng lại một cách trơn tru và báo động dừng lại.

Mọi người bước ra với vẻ nghi ngờ và cảnh giác.

"Trùng Rêu sao lại rút xuống? Chẳng lẽ là bởi vì chúng nó muốn đi công kích nơi khác sao?"

"Hay là...... đây là quỷ kế gì? Trùng Rêu hình như không phải thể sinh mệnh có chỉ số thông minh cao!"

Nhưng ở trung tâm kho thiết bị vẫn còn một đám rêu chưa rời đi, dần dần ngưng tụ, tạo thành hình dáng một người.

"Mẹ nó —— đây là cái quỷ gì!" đội viên cũ bắn mấy phát vào nó.

Nhưng lần này Trùng Rêu di động với tốc độ cực nhanh, tựa như người vừa chạy vừa né.

"Hoàng Lệ Lệ là tôi!"

Giọng Đàm Mặc truyền ra từ Trùng Rêu.

"Đàm...... Đàm Mặc......" Hoàng Lệ Lệ dừng một chút, "Giờ Trùng Rêu đã tiến hóa đến nước này rồi sao? Có thể bắt chước nhân loại?"

"Tiến hóa cái đầu cô á! Ông đây ở ngoài cửa kho trang bị! Chúng tôi muốn lấy trang bị! Mở cửa cho ông!"

Hoàng Lệ Lệ nao nao, có hơi do dự, lẩm bẩm: "Ừm thì, giọng điệu này cũng hơi giống."

Nhưng nói xong, cô lại ném một quả bom thuốc vào Trùng Rêu, "Đùng ——"một tiếng, Trùng Rêu bị nổ tung.

Dù sao đối với Hoàng Lệ Lệ mà nói, nếu đây là quỷ kế của Trùng Rêu, đương nhiên phải cho nó nổ. Nếu không phải Trùng Rêu ngụy trang, thì càng phải nổ! Mẹ kiếp Đàm Mặc, thân là phó đội trưởng đội một, chết ở đâu rồi!

Hạ Thừa Phong đi tới trước máy tính, nhìn thoáng qua màn hình, tức khắc vui mừng khôn xiết: "Lệ Lệ, mau nhìn —— Đàm Mặc bọn họ thật sự ở bên ngoài kho trang bị!"

Hoàng Lệ Lệ thò qua xem, "Xong rồi. Thứ vừa rồi có khi đúng là Đàm Mặc tạo ra."

Cô đến gần hệ thống liên lạc nội bộ trong kho thiết bị, nghiêm túc nói: "Sao tôi biết cậu nhất định là Đàm Mặc mà không phải sinh vật Kepler?"

Đàm Mặc hừ cười một tiếng, "Hoàng Lệ Lệ, cô muốn nghiệm chứng thế nào?"

"Chúng ta tổng cộng mở cược bao nhiêu lần rồi?" Hoàng Lệ Lệ hỏi.

"Từ khi quen biết đến bây giờ, tổng cộng 322 lần."

Lạc Khinh Vân bên cạnh mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Em thật đúng là thích cược thành nghiện mà."

"Ài, sinh hoạt bức bách."

Hoàng Lệ Lệ lại hỏi: "Cậu thắng bao nhiêu lần?"

"278 lần."

"Kiếm được nhiêu tiền?" Hoàng Lệ Lệ lại hỏi.

"Sáu mươi ba nghìn!"

Lý Triết Phong theo sao mắt trợn trắng, "Cậu thật đúng là bản tính tham tiền, cả mạng mình cũng đem ra cược."

"Ám hiệu cuối cùng! Đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím!" Hoàng Lệ Lệ hét lên.

Lạc Khinh Vân nheo mắt, "Em còn có ám hiệu với người phụ nữ khác?"

Đàm Mặc phất phất tay, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Đông nam tây bắc trung trắng xóa!"

Dù ở trong hay ngoài kho, mọi người đều đồng loạt nghẹn lại.

Hoàng Lệ Lệ cuối cùng cũng mở cửa kho.

Đàm Mặc vừa mới bước vào, Hoàng Lệ Lệ liền ôm chặt cậu, than thở khóc lóc, "Cậu là đồ ma quỷ! Còn biết trở về! Chúng tôi thiếu chút nữa đã đồng quy vu tận với Trùng Rêu cậu có biết hay không!"

Đàm Mặc vỗ vỗ phía sau lưng Hoàng Lệ Lệ nói: "Hoàng đại tỷ! Tôi có là quỷ chết thì cũng là quỷ của Lạc Khinh Vân! Cô làm thế này cứ như cho Đội trưởng Lạc nhà chúng ta đội nón xanh vậy."

Trong nháy mắt bầu không khí sinh tử đan xen bỗng nhiên nhẹ nhàng lên.

Tiểu Triệu nhoài người ra nhìn, những Indira đập cửa đã sớm bị Hắc Hỏa đốt thành tro.

Lý Triết Phong lạnh mặt đi đến, vỗ Đàm Mặc nói: "Kêu cậu khống chế tốt Trùng Rêu để chúng nó rời đi! Đừng có dọa người nhưng cậu vẫn không vâng lời!"

"Tôi là đang luyện tập năng lực. Cậu không thấy độ tinh tế của tôi vừa rồi thao túng Trùng Rêu sao? Sau này chúng ta có thể dùng Trùng Rêu để truyền lại tin tức!" lý do của Đàm Mặc cực kì đầy đủ.

"Mặc kệ cậu." Lý Triết Phong đi ngang qua Đàm Mặc.

Lạc Khinh Vân gật đầu với Hạ Thừa Phong nói: "Làm phiền các vị cung cấp đồ chiến đầu. Còn có trang bị đạn, tất cả loại hình đạn đều được. Đạn thuốc đạn nổ có bao nhiêu cấp bấy nhiêu!"

Chu Tự Bạch bổ sung: "Chúng tôi cũng muốn máy liên lạc! Nói cho Cảnh Kính Nhu cùng Đội trưởng Cao, tận lực phối hợp hành động với chúng tôi."

Hạ Thừa Phong hỏi: "Hành động? Mọi người tính làm gì?"

Trước sự xâm lấn Khu sinh thái quy mô lớn trước mặt, hành động gì thì cũng vô nghĩa.

"Dùng sinh vật Kepler cấu trúc tường phòng hộ, mở ra cục diện mới." Đàm Mặc trả lời.

Tất cả mọi người ngây người, bọn họ đang tiêu hóa lời Đàm Mặc nói.

Cách ly sinh thái vốn dĩ chính là nhằm vào sinh vật Kepler, dùng sinh vật Kepler tới cấu trúc tường phòng hộ là có ý gì?

Cục diện mới, lại là cái gì?

Không có thời gian giải thích nhiều như vậy, Đàm Mặc cởi áo ngụy trang trên người, nhận đồ chiến đấu Lạc Khinh Vân đưa qua.

Đàm Mặc căn bản không để bụng bị người khác nhìn thấy, lưu loát kéo áo qua đầu, đường cong eo bụng nháy mắt banh ra, không chút khoa trương lại làm người khác cảm thấy tràn đầy kiên cường.

Hạ Lang cùng Ngô Vũ Thanh cũng vào được, hai bộ đồ chiến đấu bị Hạ Thừa Phong ném chính xác lên ngực họ.

Mọi người bắt đầu thay quần áo không chút do dự.

Những người khác rất ăn ý điều chỉnh kênh máy liên lạc rồi áp vào tai.

Đội viên trong kho trang bị vốn thấy chết không sờn bỗng nhiên bận rộn lên, hết thảy trở lại quỹ đạo, như nhiệm vụ lần này chẳng có gì khác những lần trước.

Lúc trước Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân thay đồ chiến đấu trên xe bọc thép còn đưa lưng về phía nhau.

Lúc này đây lại ngược lại, Đàm Mặc cởi bộ đồng phục ngụy trang ra khỏi đầu trước mặt Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân mỉm cười nhẹ nhàng, cởi bỏ bộ đồng phục ngụy trang của mình một cách gọn gàng, kéo nó ra phía sau.

Đàm Mặc nhìn thẳng tới, lưu luyến vết thương từng có trên bụng anh.

Hai người thẳng thắn thành khẩn như vậy, giống như là biết tâm tư lẫn nhau, Lạc Khinh Vân muốn nhìn Đàm Mặc, Đàm Mặc liền hào phóng để anh nhìn.

Lạc Khinh Vân cũng rõ ràng bản thân rất có lực hấp dẫn với Đàm Mặc, công khai hấp dẫn đối phương.

Họ đều thuộc loại có cơ bắp khỏe mạnh, đường cơ săn chắc nhưng không khoa trương, khi thời khắc quan trọng đến, sức bùng nổ của họ sẽ vô cùng kinh người.

Nếu thật muốn so sánh, cơ bắp của Đàm Mặc có cảm giác trong cương có nhu, sức mạnh trăm chiết không cong, mà Lạc Khinh Vân lại là cảm giác cứng rắn tiềm ẩn.

Hai loại sức mạnh va chạm trong không khí theo tầm mắt cả hai, Lạc Khinh Vân hơi cong khóe môi, Đàm Mặc nhướng đuôi lông mày, ngón tay gõ nhẹ lên máy liên lạc, kết nối với Cao Chích.

"Lão Cao, nhớ tôi không?" Đàm Mặc vừa nói vừa nhanh chóng nhét băng đạn vào thắt lưng.

Cậu vứt bỏ túi chiến thuật, mang được càng nhiều đạn càng tốt.

Cao Chích trong phòng triển khai chiến lược nghe thấy một giọng nói quen thuộc, tinh thần bất lực và căng thẳng của anh đột nhiên phấn chấn lên.

"Thằng nhóc chết tiệt, cậu ở đâu?"

"Đang nạp đạn. Chúng tôi sắp bay vào trung tâm Khu sinh thái này, lão Cao anh an tâm ngồi ở vị trí của anh đi, lúc này đến phiên tôi tới hiếu thuận với anh."

"Hiếu thuận? Với cái tính vắt cổ chày ra nước kia của cậu? Tường Ma Quỷ Đằng hình thành bên ngoài là chuyện như thế nào?" Cao Chích ngồi thẳng lưng, trầm giọng hỏi.

Đàm Mặc bên này đã trang bị thỏa đáng, một đám người nhanh chóng rời đi.

"Nếu là tường, đương nhiên là để bảo vệ căn cứ. Anh không cần lo lắng, chỉ cần tôi không chết, mặt tường này sẽ vẫn luôn bảo vệ mọi người."

Cao Chích mỉm cười, "Thằng nhóc cậu đi ra ngoài một chuyến tiến bộ không ít. Chờ chuyện này kết thúc, cha con chúng ta tâm sự."

"Cha con? Anh coi mình là cha tôi thật à?"

"Tôi không phải cha cậu hả?"

"Chờ anh biết cha ruột tôi là ai, hù chết anh!"

Đàm Mặc sải bước lên phi hành khí hai người, các đội viên ở kho trang bị đã nạp năng lượng cho họ.

"Bây giờ tôi có thể làm gì cho cậu?" Cao Chích hỏi.

"Lão Cao, căn cứ theo phân tích của các anh, loại sinh vật nào có khả năng tấn công hạt giống trong khu sinh thái chỗ chúng ta? Hơn nữa, hạt giống phải mất bao lâu mới đến được Ngân Loan?"

Để không gây tổn hại cho Ngân Loan, mấy người Đàm Mặc phải chủ động nghênh chiến.

Cao Chích lập tức mở bản đồ đám mây vệ tinh lên, vẻ mặt nhất thời căng thẳng.

"Đàm Mặc, có 70% khả năng hạt giống này là Đào Ngột. Nó trời sinh tính hung tàn, lực công kích còn hơn Li Vẫn, các cậu tính toán làm sao bây giờ?"

Phi hành khí hai người của Đàm Mặc cùng Lạc Khinh Vân cất cánh, xông ra ngoài.

Mây đen đã tản ra, ánh trăng sáng trong chiếu xuống toàn bộ thành phố Ngân Loan.

Đàm Mặc nghe thấy Cao Chích nói, quay đầu lại cùng Lạc Khinh Vân trao đổi ánh mắt.

"Đào Ngột? Đối thủ cũ. Tên này có xác ngoài rất cứng rắn, tính công kích cũng mạnh. Lão Cao, chúng tôi muốn khống chế nó."

Cao Chích càng cau chặt mày, bưng bình giữ ấm đứng lên, đi vòng quanh hình ảnh thực tế ảo, trong hình ảnh, anh đã có thể nhìn thấy Đàm Mặc và phi hành khí của họ như vài chấm đen nhỏ bay đến trung tâm Khu sinh thái.

Chúng nhỏ đến mức sẽ bị bao phủ bởi Khu sinh thái đang điên cuồng mở rộng bất cứ lúc nào.

"Các cậu muốn khống chế Đào Ngột? Đàm Mặc, không phải cậu tự cao thì là tai tôi hỏng rồi."

Đàm Mặc há miệng thở dốc, đang muốn giải thích gì với Cao Chích thì câu nói tiếp theo của đối phương vang lên: "Nói đi, cậu muốn chúng tôi phối hợp cho cậu tự cao thế nào?"

Quả nhiên là lão Cao mà, biết Đàm Mặc sẽ không mạo hiểm, càng không nói những gì mình không chắc chắn.

"Đào Ngột là một con búp bê matryoshka*, lớp ngoài của nó là một lớp vỏ ký sinh, bên trong có một con quái vật trông giống như hươu hay ngựa. Tôi và Lạc Khinh Vân liên thủ, có hy vọng có thể khống chế thứ này, nhưng nó rất có thể bị nguồn gốc cơ hóa Kepler khống chế, chúng ta không dễ cắt đứt liên hệ giữa nó với nguồn gốc cơ hóa."

"Cậu muốn suy yếu năng lực của nó, khi năng lượng của nó yếu bớt thì rút ra, một kích tức trúng sao?" Cao Chích hỏi.

"Đúng. Có thể nói là giúp tôi làm nổ lớp vỏ bên ngoài của nó!"

Đàm Mặc vẫn còn nỗi lo sợ dai dẳng về móc câu của Đào Ngột, đó quả thực chính là lưỡi hái Tử Thần.

"Đã biết." Cao Chích đáp lại đơn giản rõ ràng.

Ngô Vũ Thanh cùng Hạ Lang ngồi cùng phi hành khí, Ngô Vũ Thanh tự giễu nói: "Này thật đúng là đời người nơi nào không gặp lại mà? Mấy ngày trước một con Đào Ngột thiếu chút nữa đưa đôi ta đi đầu thai, hôm nay lại gặp phải một con nữa à?"

Hạ Lang hỏi: "Tiểu Ngô, cậu sợ?"

"Không, tôi chỉ nghĩ thời điểm báo thù rửa hận tới rồi."

"Con Đào Ngột này chỉ sợ không thể giết." Hạ Lang lại nói.

"Tại sao? Ông nói Đàm Mặc muốn bắt nó tới luyện tập sao?"

"Luyện tập là thứ nhất, nếu con Đào Ngột này rời khỏi nguồn gốc cơ hóa thì có thể để nó hỗ trợ giải quyết nguy cơ ở thành phố Bắc Thần."

Lúc này, một vệt sáng lóe lên trên bầu trời.

Đàm Mặc ngẩng đầu lên thì thấy đó là một quả tên lửa được phóng từ căn cứ Ngân Loan, những ngọn núi phía xa rung chuyển, Lạc Khinh Vân quay mặt sang một bên phân biệt vài âm thanh trong gió.

"Có đánh trúng không?" Đàm Mặc hỏi.

"Trúng nhưng không được, lúc nổ thì Đào Ngột dùng liềm xương ném tên lửa đi. Lực sát thương không đủ mạnh."

Ý là chắc vỏ không nổ ra.

"Chậc." Đàm Mặc cau mày.

Cậu đã nhìn thấy liềm xương của Đào Ngột, phạm vi công kích rất rộng, có thể câu cả phi hành khí giữa không trung xuống dưới.

Cao Chích đã thuyết phục căn cứ Ngân Loan bỏ vốn gốc, lại bắn tiếp một quả tên lửa.

Để tránh tên lửa, Đào Ngột di chuyển nhanh chóng trong khu sinh thái, chỉ thấy vô số Ma Quỷ Đằng đang ở tứ tán, Typhon cũng bay đi.

"Thế mà còn có nhiều Typhon như vậy đi theo nó......" Đàm Mặc còn nhớ rõ nhiệm vụ ở giếng mỏ kia, chỉ một con Typhon đã khiến Lạc Khinh Vân trẻ tuổi ăn đủ đau khổ.

Nếu bọn họ vô ý rớt vào Khu sinh thái này, cho dù không đấu tranh gay gắt với Đào Ngột thì Typhon cũng có thể làm cho bọn họ rớt một tầng da.

Một tiếng nổ lớn vang lên, cú va chạm khiến không khí bay tứ tung, ngay cả phi hành khí hai người của họ cũng rung chuyển vì luồng không khí đó.

Lạc Khinh Vân phía sau ôm chặt Đàm Mặc.

"Lần này chặt đuôi nó đi." Lạc Khinh Vân nói.

"Chặt đuôi cũng được." Đàm Mặc cong khóe miệng, "Cái đuôi con đó thật khó chịu."

"Có lẽ anh nên giúp lão Cao một phen." Lạc Khinh Vân nói.

"Anh muốn tạm thời khống chế hành động của nó?"

"Ừm, kéo chậm nó. Để lão Cao lại bắn một tên lửa nữa."

Nói xong, năng lượng Kepler của Lạc Khinh Vân từ giữa không trung rơi thẳng xuống, ẩn nấp vào trong khu sinh thái và xuyên qua các sinh vật khác nhau, ngay khi Đào Ngột cảnh giác với bầu trời, năng lượng Kepler của Lạc Khinh Vân đột nhiên xâm nhập vào cơ thể nó, điên cuồng cướp bóc quyền kiểm soát của nó đối với toàn bộ Khu sinh thái.

Đào Ngột ra sức giãy giụa, Lạc Khinh Vân cắn chặt khớp hàm, Đàm Mặc có thể cảm nhận anh đang giao phong với Đào Ngột, hoặc là nói giao phong với nguồn gốc cơ hóa khống chế được Đào Ngột.

Khoảnh khắc Lạc Khinh Vân kết nối với tinh thần thể của Đào Ngột, Lạc Khinh Vân cảm giác được không trọng lực.

Anh không thể phát ra âm thanh nào, như bị nhốt vào một thế giới khác.

Ngồi trên lưng Đào Ngột là một chàng trai trẻ tóc đen. Cậu ta ngẩng đầu nhìn Lạc Khinh Vân, một đôi mắt xinh đẹp đào hoa, trên mí mắt trái còn vết sẹo màu đỏ, khóe miệng là nụ cười xấu xa mà Lạc Khinh Vân quen thuộc.

Lạc Khinh Vân điều chỉnh trọng tâm, "Đùng ——" đáp xuống trước mặt cậu ta.

Tư thế của chàng trai trẻ rất nhàn nhã, cổ áo chiến đấu được mở ra, để lộ chiếc cổ trắng nõn và đường cong xinh đẹp của hầu kết.

"Không phải anh luôn muốn cùng em lang thang trong thế giới Kepler sao? Kỳ thật cũng không cần lang thang. Anh và em là chủ nhân của hành tinh này."

Cậu nghiêng mặt nhìn Lạc Khinh Vân với ánh mắt rất ám chỉ.

Lạc Khinh Vân cười khẽ một tiếng, "Tôi tưởng đã nói với cậu là, Đàm Mặc sẽ không cười phóng túng như vậy."

"Cậu ta" không phải Đàm Mặc, nhưng cậu ta có ngoại hình giống Đàm Mặc nhất trên thế giới, chính là kẻ bị nhốt trong căn cứ Linh Hào.

Thanh niên cực giống Đàm Mặc bắt chéo chân, nghiêng người về trước, dùng ánh tò mò mắt nhìn Lạc Khinh Vân: "Vậy trong mắt anh Đàm Mặc cười như thế nào? Dùng sự ngây thơ đó bắt được anh? Hay là nó muốn cự còn nghênh khiến anh không trốn được?"

Lạc Khinh Vân không trả lời mà đột nhiên tránh đường để né đòn tấn công của Đào Ngột.

Nhưng giây tiếp theo, Lạc Khinh Vân đã bị chàng trai trẻ trông giống hệt Đàm Mặc đánh gục.

"Chào mừng đến với thế giới 'Khách ngã' của tôi." Đầu ngón tay của cậu ta theo má Lạc Khinh Vân đến khóe môi, cậu ta hạ giọng nói: "Ở đây anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với tôi. Dù sao, nó sẽ không biết ."

Lạc Khinh Vân mỉm cười, "Cậu cảm thấy tôi sẽ muốn làm gì với cậu?"

"Ai biết được trong trí tưởng tượng của anh có gì chứ? Đàm Mặc cho dù có được tinh thần thể Kepler hoàn chỉnh nhất, cơ thể nó cũng chỉ là nhân loại. Anh hơi dùng sức một chút là nó đã hư rồi. Nhưng tôi thì khác, tôi có thể thỏa mãn anh hết thảy." Thanh niên cúi đầu, đang muốn hôn lên Lạc Khinh Vân.

Lạc Khinh Vân nén cười, quay mặt qua chỗ khác, "Cậu thật sự không hiểu điểm này giữa tôi và Đàm Mặc."

"Điểm nào?"

"Tôi thích cách em ấy kích thích sự thèm ăn của tôi, mê luyến việc em ấy luôn nhảy qua lại trên sợi tơ nhẫn nại của tôi, cũng yêu thích không buông tay cơ thể dùng sức một chút là hư của em ấy. Tôi còn thích sự ăn ý giữa em ấy và tôi, như là......hiện tại."

Lạc Khinh Vân nói xong, khóe môi hiện lên một nụ cười.

Thanh niên nhận ra được gì đó, trực tiếp đấm xuyên ngực Lạc Khinh Vân.

"A ——"

Cơn đau tột độ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net