Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảnh khắc Park Chaeyoung chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt Jeon Jungkook cũng từ chiếc điện thoại đang rung trên bàn làm việc, chậm rãi quét về phía khuôn mặt còn chấn động hơn cả chiếc điện thoại kia của cô.

Hai ánh mắt giao nhau ngược chiều qua luồng không khí lạnh lẽo, ma sát với nhau rồi tóe lên tia lửa.

Cơn ngái ngủ của Park Chaeyoung nháy mắt tan biến, thoáng thấy trong mắt Jeon Jungkook một nụ cười chế nhạo.

Như đang đánh giá về kỹ thuật quản lý "ngư trường" của cô.

"..."

Tiếng điện thoại ngắt đi, nguồn âm thanh duy nhất trong phòng cũng biến mất, chỉ có điều hòa nhiệt độ trên đầu còn đang như không có chuyện gì mà tỏa ra khí lạnh, thổi đến sống lưng từng đợt gió lạnh cóng cả người.

Park Chaeyoung liếc nhìn các đồng nghiệp lục tục thức dậy, căng da đầu đứng lên khỏi ghế nằm: "Jeon Jungkook, anh... tìm tôi ạ?"

Jeon Jungkook dời chiếc điện thoại bên tai: "Cô nói xem?"

... Tôi nói, tôi nói là anh đến không đúng lúc tí nào.

Park Chaeyoung cười khan: "Anh tìm tôi có chuyện gì ạ?"

"Xem email." Jeon Jungkook lời ít ý nhiều vứt lại hai chữ rồi quay người rời khỏi văn phòng.

Park Chaeyoung theo bản năng muốn đi theo anh giải thích, nhưng vừa nhấc chân ra được một bước lại nhận thấy những ánh mắt tò mò xung quanh nên thu chân về.

Cô quay đầu cười cười với Choi Bin nãy giờ không hiểu thế nào, làm như không có chuyện gì vuốt vuốt tóc mái, quay mũi giày về lại bàn làm việc.

Cúi đầu thấy tên danh bạ chói mắt trên màn hình, Park Chaeyoung nhắm mắt, ấn thật mạnh xuống nút xóa.

*

"Nếu tôi có tội, xin hãy để pháp luật trừng trị tôi, chứ đừng để con bạn tôi đặt cho sếp tôi một cái tên danh bạ đặc biệt chuyên dành cho lốp dự phòng, còn bị cấp dưới của tôi đọc diễn cảm to rõ ràng trước mặt sếp tôi."

"Kim Jennie, mày nói thật cho tao, tao có đắc tội gì mày à?"

— Mười phút sau, Park Chaeyoung hiểu rõ nguyên nhân, kết quả hùng hổ gõ bàn phím máy tính.

Sau đó nhận được cả một màn hình toàn "ha ha".

Kim Jennie: "Tối hôm đấy mày say quắc cần câu, tao sợ mày làm mất tờ giấy nên lưu trước vào điện thoại cho còn gì. Nhưng mà lúc đấy không biết anh ta tên gì, xong cũng quên luôn vụ này..."

Park Chaeyoung: "Ừ, mày không nhớ, mày chỉ lo đu phim đô thị cẩu huyết đời tao thôi."

Kim Jennie: "Chứ còn gì. Mà mày còn chưa kể xem anh ta phản ứng thế nào đâu, tức chết luôn đúng không?"

Máy in cách đó không xa đúng lúc ngưng hoạt động.

Park Chaeyoung thu nhỏ giao diện WeChat hết cỡ, ra máy in lấy tài liệu, vừa quay về bàn vừa xác nhận trình tự, lúc đi qua bàn Lim Yeonjin còn tiện tay lấy kẹp ghim trên bàn cô ấy.

Lim Yeonjin ngẩng đầu nhìn cô, thấp giọng nói: "Chị Chaeyoung, lại có người giở trò ạ?"

"Hử?"

"Em vừa ngủ dậy đã thấy biểu cảm sếp y hệt lúc sáng bị chặn cổng..."

Động tác kẹp ghim của Park Chaeyoung khựng lại.

Vừa rồi não cô đình chỉ mất một lúc, không quan sát được kỹ biểu cảm của Jeon Jungkook. Bây giờ nhớ lại, có lẽ lúc nào cô đụng mặt Jeon Jungkook thì trời nắng có sét đánh, trời mưa cũng có sét đánh, lần nào cũng tự mình chột dạ, tự phóng đại cảm xúc của anh ta.

Nhưng nhìn từ góc độ của người ngoài cuộc, Jeon Junhkook coi cô chẳng khác gì vụ thanh chắn barrier sáng nay...

Như đụng phải gà mờ kỹ năng thấp kém, vừa buồn cười vừa chán ghét, nhưng không tức giận, chỉ đơn giản là xem trò vui chứ không hề để ý đến cô.

May là vừa rồi cô không giải thích, nếu không thì lại thành đề cao bản thân quá rồi...

Park Chaeyoung nhíu mày nhìn tập tài liệu trong tay, đưa cho Lim Yeonjin: "Tài liệu sếp cần, em mang vào đi."

Lim Yeonjin đứng dậy nhận tài liệu, thấy Park Chaeyoung nói thêm một câu: "Chiều em ngồi phòng làm việc bên cạnh văn phòng sếp nhé."

Văn phòng độc lập của Jeon Jungkook có thêm một phòng bên cạnh.

Nói như vậy, lúc Jeon Jungkook ở trong phòng có thể nhìn thấy người ngồi ở đó.

Mấy hôm trước Lim Yeonjin thấy Lim Yeonjin để đồ dùng làm việc của cô vào đó, cứ tưởng cô sẽ ngồi đó.

Đương nhiên, Park Chaeyoung không phải lúc nào cũng ở văn phòng, lúc bận để thư ký lên thay là chuyện bình thường.

Lim Yeonjin gật gật đầu đi đưa tài liệu.

Park Chaeyoung trở lại bàn làm việc, mở khung chat với Kim Jennie ra: "Cái mày vừa hỏi ý, hình như anh ta không tức..."

Kim Jennie: "Mày muốn bị đuổi việc lắm à?"

Park Chaeyoung: "?"

Kim Jennie: "Thế sao anh ta không tức mà mày có vẻ tiếc nuối thế."

Park Chaeyoung: "Không phải, tao đang nghĩ, đàn ông bình thường bị đặt tên danh bạ như thế đáng ra cũng phải tức tức một chút chứ?"

Kim Jennie: "Không phải là đàn ông bình thường đáng ra phải tức, mà là đàn ông có ý với mày đáng ra phải tức."

Park Chaeyoung: "Chuẩn."

Kim Jennie: "Nhưng mày nói cũng không sai. Vì đàn ông bình thường mà bị mày nhào vào lòng, thể nào cũng sẽ có ý với mày.

Kim Jennie: "Thế nên, tên này, chậc, có hơi không bình thường."

"..."

*

Ban đầu Park Chaeyoung cũng chẳng nghĩ gì, giờ Kim Jennie nói như vậy, tâm trạng cô tự nhiên lại trở nên phức tạp.

May mà cả chiều Jeon Jungkook im lặng, không tìm cô nữa.

Cô bèn ngồi ở bàn làm việc chuẩn bị cho cuộc họp phân tích kinh doanh ngày mai.

Chiều tối, màn đêm dần buông xuống, đèn cảm biến trên trần nhà tự động bật sáng.

Park Chaeyoung ngẩng đầu lên từ một đống số liệu, tài liệu, chớp chớp đôi mắt đau nhức rồi lấy cốc đi đến khu trà nước ngoài hành lang.

Lúc đứng ở cửa sổ đối diện quầy trà nước vận động xương cổ, cô bỗng nghe thấy một giọng nam quen thuộc từ đằng sau truyền đến: "Chaeyoung?"

Park Chaeyoung quay đầu lại, thấy Lee Jinyoung.

"Vẫn còn nhớ bài tập đốt sống cổ à?" Lee Jinyoung cười, bước vào.

Park Chaeyoung vừa vận động xong phần xương cổ cứng đờ.

Lee Jinyoung chính là HR trước đây đã tuyển cô vào Sâm Đại, đối tượng mập mờ vì gặm đùi gà mà bị cô "loại".

Nhưng năm ấy mới đi làm, cân nhắc đến những rắc rối của mối tình chốn công sở, "mập mờ" của cô với Lee Jinyoung cũng hơi nhạt nhòa. Cả hai người đều ở trong trạng thái "sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào nếu hoàn cảnh không thuận lợi".

Về sau, Lee Jinyoung thấy cô kéo giãn khoảng cách, cũng tự biết không liên lạc riêng với cô nữa.

Chưa đâm thủng lớp cửa sổ giấy, đương nhiên không có chuyện làm loạn to tát gì. Ba năm xa cách, chuyện quá khứ đã qua từ lâu, lần này Park Chaeyoung trở về Sâm Đại cũng gặp anh vài lần, không cảm thấy giữa hai người có bất kỳ khúc mắc gì.

Đến tận bây giờ, Lee Jinyoung nhắc đến "Vẫn còn nhớ bài tập đốt sống cổ à?", Park Chaeyoung mới giật mình nhớ ra, hình như bài tập cổ này lúc trước anh ta đã dạy riêng cho cô.

Cô cảm thấy có tác dụng nên vẫn tập, không hề liên quan đến chuyện nhớ nhung tình cũ.

Park Chaeyoung che giấu thái độ cứng ngắc, cười nói: "Thói quen thôi ạ. Ở tập đoàn mọi người cũng hay tập bài tập này."

Lee Jinyoung gật gật đầu, quơ tập tài liệu trong tay: "Đóng dấu xong rồi, gửi em này."

"Làm phiền anh quá, phải đích thân đi một chuyến." Park Chaeyoung đặt cốc nước xuống, nhận tài liệu.

"Nhân tiện xác nhận với em lịch trình chung của tuần tới luôn. Ngày mai họp xong sếp Jeon không có lịch trình gì khác chứ?"

Lee Jinyoung hiện tại là Giám đốc nhân sự. Vì vị trí trưởng phòng nhân sự tạm thời đang bị bỏ trống, anh ta là người đứng đầu mảng nhân sự, theo lý sẽ tham dự cuộc họp cấp cao ngày mai.

"Tạm thời thì không ạ. Tầm giờ này ngày mai anh đến đây là được, nếu có gì thay đổi em sẽ báo trước với anh."

"Okay." Lee Jinyoung gật đầu, nhớ ra cái gì, vẫy tay với cô: "Đúng rồi, nhắc em cái này..."

Park Chaeyoung ngập ngừng tiến lại gần một bước: "Gì ạ?"

"Cuộc họp ngày mai có lẽ sẽ không yên ổn." Lee Jinyoung cúi đầu nói nhỏ bên tai cô: "Anh ở đảng trung lập không về phe ai, anh thấy sếp Jeon cũng ít có khả năng trực tiếp ra mặt. Em nói ít nhìn nhiều, đừng làm căng với mấy người trong chuỗi cung ứng, đỡ bị coi là chỗ trút giận."

"Em biết rồi."

Park Chaeyoung gật đầu, chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, quay đầu lại đã thấy Jeon Jungkook đang đi trên hành lang, liếc về bên này một cái.

Rõ ràng là cô chẳng làm chuyện gì trái với lương tâm, nhưng đối diện với cái liếc mắt này, sau gáy cô như thắt lại.

Sau khi nói cảm ơn với Lee Jinyoung, Park Chaeyoung lập tức cầm tập tài liệu quay lại văn phòng.

Cô còn chưa kịp ngồi xuống, Lim Yeonjin đã vội vàng đi tới: "Chị Chaeyoung, Giám đốc Lee tan làm rồi ạ?"

"Vừa xuống tầng, chắc là vẫn chưa đâu. Sao thế?"

"Jeon Jungkook vừa bảo em hỏi Giám đốc Lee, nếu tiện thì báo cáo công việc luôn tối nay." Lim Yeonjin đi về bàn làm việc của mình, "Em phải gọi ngay cho Giám đốc Lee đây."

"Yeonjin." Park Chaeyoung nghĩ nghĩ, gọi cô lại: "Sếp không nhắc gì đến chị à?"

"Sao ạ?"

"Chị nói, anh ấy không bảo chị ở lại nghe báo cáo à?"

"À à." Lim Yeonjin như bừng tỉnh.

Park Chaeyoung đợi hơn một giây đồng hồ.

"Không ạ."

"..."

Buổi báo cáo này cũng là một phần của cuộc họp ngày mai, hoàn toàn nằm trong phạm vi công việc của Park Chaeyoung.

Park Chaeyoung yên lặng ngồi xuống, nghĩ xem Jeon Jungkook không nhắc cô ở lại là có ý gì.

Là đương nhiên cô phải tham gia, hay ám chỉ cô không cần có mặt?

Park Chaeyoung hơi hối hận, còn chưa tìm hiểu được tác phong làm việc của cấp trên, cô đã vì một chút xấu hổ mà "chiến tranh lạnh" với Jeon Jungkook cả buổi chiều.

Đến khi Lim Yeonjin xác nhận thời gian với Lee Jinyoung, Park Chaeyoung rối rắm một lát vẫn quyết định đi đến văn phòng của Jeon Jungkook, bấm chuông.

Hai giây sau, hai cánh cửa thủy tinh mờ dần mở sang hai bên.

Đằng sau chiếc bàn giám đốc làm bằng kính đen nhánh phát sáng, Jeon Jungkook đã cởi bỏ chiếc áo vest, chỉ mặc sơ mi trắng cổ rộng, đang cúi đầu lật tài liệu.

Lần đầu tiên Park Chaeyoung nhìn thấy Jeon Jungkook bớt phần thâm trầm, nghiêm chỉnh như vậy, mới nhìn còn thấy có chút hoảng hốt.

Trong lòng cô vang lên một câu cảm thán lỗi thời: Người đàn ông này, tại sao toàn thân chỗ nào cũng như "gãi đúng chỗ ngứa", nhắm trúng phóc gu thẩm mỹ của cô.

Vừa nghĩ xong, Park Chaeyoung mỉm cười gọi: "Sếp ạ."

Jeon Jungkook không ngẩng đầu lên mà chỉ "Ừ" một tiếng, thoạt nhìn thật sự lạnh lùng.

Park Chaeyoung hít một hơi thật sâu —

Chỉ là làm cho hình tượng gái đểu trước mặt Jeon Jungkook sâu sắc thêm thôi. Như vậy, ít ra còn cho thấy cô là một con người "trong ngoài như một", dù sao đấy cũng là ưu điểm mà?

Với cả cô còn khen anh ta chân dài mặt đẹp đấy thôi, được khen chẳng lẽ lại không vui à?

Park Chaeyoung tiến về phía trước: "Thời gian bên Giám đốc Lee không có vấn đề gì, anh xem lát nữa tôi có phải ở lại nghe tình hình nhân sự không ạ?"

"Muốn nghe thì nghe."

Park Chaeyoung cố gắng phớt lờ ý nói rõ ràng "Cô có nghe hay không cũng chẳng quan trọng" của Jeon Jungkook, định mặt dày đồng ý, lại thấy anh ngẩng đầu nói tiếp nửa câu sau: "Nhưng mà..."

"Vâng?"

"Hy vọng trợ lý Park có thể duy trì tác phong chuyên nghiệp, đừng biến công ty thành nơi bắt cá của cô."

"..."

*

Park Chaeyoung ra khỏi phòng Jeon Jungkook với một bụng đầy tức giận.

Đi làm hơn ba năm, cô không phải là chưa từng phải chịu oan ức, nhưng đây là lần đầu tiên oan đến cứng họng như vậy.

Khoảnh khắc nhận ra anh hiểu lầm gì đó, Park Chaeyoung cảm thấy nếu không phải là cô có sức khỏe tốt, thì sẽ lên cơn đau tim ngay tại chỗ, trước mặt anh.

Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu, chuyện ở phòng trà nước, ai là người sai.

Lee Jinyoung là tiền bối, chỉ dạy cho cô vài mẹo "sinh tồn" chốn công sở, thì có vấn đề gì không?

Cô là hậu bối, thấy tiền bối vẫy tay với mình nên mới lại gần một bước, thì có vấn đề gì không?

Vậy Jeon Jungkook chỉ thấy cô và Lee Jinyoung hơi kề sát vào nói nhỏ một chút, đã thành kiến quy chụp cô đang "câu cá", có vấn đề đúng không?

Anh ta thật sự có vấn đề!

Hơn nữa, Park Chaeyoung nghi câu cảnh cáo của Jeon Jungkook còn có ẩn ý khác. Mượn câu nói này để nhắc nhở cô, đừng có ôm ảo tưởng "câu cá" với cấp trên là anh ta.

Park Chaeyoung vô cảm đi theo sau Jeon Jungkook. Cả quãng đường từ tòa nhà văn phòng đến nhà ăn nhìn chằm chằm sau lưng anh, cứ như muốn khoét thủng một lỗ trên chiếc áo sơ mi trắng tinh không tì vết của anh.

Vì đã tới giờ cơm nên ý Jeon Jungkook là gọi Lee Jinyoung đến ăn qua loa một bữa, sau đó báo cáo.

Lúc hai người đến phòng riêng trên tầng ba nhà ăn, Lee Jinyoung đã đợi sẵn bên trong. Vừa thấy Jeon Jungkook, anh ta lập tức đứng dậy, kéo ghế chủ tọa ra: "Sếp Jeon, mời sang bên này ạ."

Jeon Jungkook gật đầu đi về phía trước.

Lee Jinyoung cũng tiến đến kéo ghế cho Park Chaeyoung.

Park Chaeyoung thản nhiên tránh sang một bên, tự kéo ghế, sau đó quay đầu lại ra hiệu mời Lee Jinyoung: "Giám đốc Lee cũng ngồi đi."

"Được rồi." Cánh tay đang dừng giữa không trung của Lee Jinyoung rụt lại, đi đến vị trí đối diện Park Chaeyoung.

Jeon Jungkook ngồi xuống vị trí chủ tọa, cầm khăn ấm ở gần thong thả lau tay.

"Nhà ăn chưa kịp chuẩn bị nhiều món, đều là cơm canh bình thường của nhân viên, sếp ăn tạm." Park Chaeyoung nói với Jeon Jungkook về tám món ăn trên bàn tròn.

Jeon Jungkook gật đầu cầm đũa lên, liếc mắt nhìn món đùi gà kho đậm chất cơm nhân viên, bên tai mơ hồ vang lên một giọng nữ...

"Với anh HR công ty tao. Có học vấn, biết nhìn xa trông rộng, lúc phỏng vấn cực kỳ dịu dàng với tao, lúc tao vào công ty cũng quan tâm chăm sóc tao. Nghe ông ý ba hoa mấy cái triết lý viển vông mà tao cũng thấy lòng rộn rã. Những tưởng sắp thành rồi nhưng có hôm giữa trưa tan họp ông ý mời tao đi ăn cơm, thấy người ta gặm đùi gà, trái tim thiếu nữ của tao hoá đá luôn."

Park Chaeyoung không biết Jeon Jungkook đang nghĩ gì, mời Lee Jinyoung: "Giám đốc Lee cũng vậy, tiếp đãi chưa được chu đáo, mong anh thông cảm."

"Trợ lý Park khách sáo quá, thế này là chu đáo lắm rồi." Lee Jinyoung cầm một chiếc bát sạch, quay đầu hỏi Jeon Jungkook: "Sếp Jeon, anh có muốn uống canh không, tôi lấy cho anh nhé?"

Jeon Jungkook giơ tay chặn lại: "Không cần, Giám đốc Lee cứ tự nhiên."

Lee Jinyoujg gật đầu múc canh, múc một chén đầy đẩy về phía Park Chaeyoung.

Đôi đũa đang gắp măng của Park Chaeyoung khựng lại ở mép đĩa ăn.

Đầu óc quay cuồng, Park Chaeyoung cũng bắt chước Jeon Jungkook giơ tay chặn lại, cười nói: "Nơi công sở không phân biệt giới tính, Giám đốc Lee không cần phải quan tâm đặc biệt đến tôi, anh cứ tự nhiên là được rồi."

Nói xong liếc nhìn Jeon Jungkook một cái.

Jeon Jungkook nhìn lại cô rồi khẽ nhướng mày.

Lee Jinyoung nhìn hai người, lại thu tay về.

Cuối cùng cũng có thể yên tâm ăn một bữa cơm, Park Chaeyoung lấy đũa dùng chung gặp một ít măng vào bát, cúi đầu ăn một lát lại liếc thấy trước mặt xuất hiện một bàn tay mảnh khảnh.

Nhìn lên thấy tay Jeon Jungkook đang với qua hai đĩa thức ăn, gắp món măng ở trước mặt cô.

Park Chaeyoung có mắt nhìn, dù có cả một bụng tức nhưng vẫn theo bản năng xoay đĩa quay, chuyển món măng đến trước mặt Jeon Jungkook.

"Cô để Giám đốc Lee ăn cái gì?" Jeon Jungkook nói Park Chaeyoung một câu.

Park Chaeyoung giật mình, nhìn về phía Lee Jinyoung, phát hiện trước mặt anh là một đĩa đùi gà kho.

Nháy mắt, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Lee Jinyoung gặm đùi gà tan nát cõi lòng năm đó.

Lee Jinyoung không hề chuẩn bị trước mà thân mật giảng hòa: "Không sao, vừa hay tôi lại thích ăn đùi gà."

Jeon Jungkook nhìn Lee Jinyoung một cái: "Ra thế, vậy anh ăn nhiều một chút."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC