Chương 10: Cậu có muốn làm bạn cùng phòng của tớ không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn hình lớn từ từ hạ xuống, mọi người trong lớp run rẩy quay sang nhìn nhau chằm chằm. Cô Quan Vân vẫn điềm tĩnh như cũ, tay không ngừng nhấp chuột tìm từng thư mục một.

Võ Đại Khí quay xuống liếc nhìn Cố Gia Duệ đang lấp ló phía sau, thắc mắc hỏi: "Anh Duệ, anh không lo lắng tí nào sao?"

Cố Gia Duệ khịt mũi, ngồi bắt chéo chân: "Lo lắng cái gì chứ?"

"Anh không lo gì về thành tích của mình sao?"

"Anh nói chú nghe này," Cố Gia Duệ tỏ vẻ kiêu ngạo, tiếp tục ba hoa chích chòe: "Kì thi tổng hợp 10 trường lần này anh đây phát huy tốt hơn lần trước gấp vài lần, vì vậy lần này không phải là chờ xem anh sẽ tiến bộ hay thụt lùi, mà là xem anh đây đã vượt lên bao nhiêu bậc thôi."

Trên mặt Võ Đại Khí cũng bắt đầu lộ ra vẻ háo hức mong chờ: "Đúng, dù sao thì lần này em chắc chắn sẽ tốt hơn lần trước, ít nhất thì cũng phải qua môn Toán."

Đèn máy chiếu từ từ sáng lên, mọi người nhanh chóng căng mắt tìm tên mình trên bảng xếp hạng, vị trí số 1, Thiện Lương.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, học bá vẫn hoàn học bá.

Thiện Lương nhìn kĩ tên mình trên bảng xếp hạng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Quan Vân tiếp tục di chuột, bảng xếp hạng đã được kéo xuống nửa dưới.

Sau đó, mọi người nhìn thấy rõ rõ rành rành...

Vị trí thứ nhất từ dưới lên, Võ Đại Khí.

Thứ năm từ dưới lên – Cố Gia Duệ.

Đôi mắt đang nhìn chằm chằm cả Võ Đại Khí như sắp muốn rớt ra ngoài, đôi môi nhỏ chu chu lập tức trắng bệch cả ra, như một chú chuột lang nhỏ bị giật mất thức ăn. Lúc ấy, đất trời như sụp đổ, toàn thân vô lực.

Cố Gia Duệ âm thầm chửi thề trong lòng: "Lần này sao lại tụt 8 bậc so với lần trước rồi?"

Thôi toang rồi ông giáo ạ, Cố Gia Duệ trong lòng loạn cào cào, lần này về nhà xác định là đi đời với ông bô luôn rồi.

Giọng nói của Quan Vân tiếp tục vang lên: "Về bài kiểm tra đợt này tôi sẽ tiếp tục phân tích sau khi có số liệu cụ thể hơn. Được rồi, tôi tắt đây." Nói xong, cô đóng biểu mẫu lại, nhìn các học sinh bên dưới vô vàn biểu cảm, ho khan: "Còn một việc nữa, tiếp theo đây sẽ có học sinh mới gia nhập vào lớp chúng ta. Mong mọi người sẽ giúp đỡ bạn, để bạn có thể nhanh chóng hòa nhập với tập thể."

Học sinh mới?

Trong mắt tất cả mọi người hiện lên sự nghi ngờ.

Cô Quan Vân gật đầu: "Bạn học này trước đây học ở ngoại tỉnh, nhưng giờ lại muốn chuyển về đây thi đại học nên chuyên trường sớm một năm để tiện thích nghi. Mọi người nên nhiệt tình giúp đỡ bạn...Thôi, giờ tất cả im lặng và tiếp tục tự học."

Quan Vân nói xong câu ấy, tiếng xì xào bàn tán trong lớp cũng yếu đi nhiều.

Quan Vân đợi đến khi cả lớp yên tĩnh trở lại mới đứng dậy, sờ lên đôi hoa tai ngọc trai của mình, sau đó cất bước tao nhã đi vòng quanh lớp như người lính đi tuần.

Khi đi đến bên cạnh Cố Gia Duệ, cô đột nhiên đưa tay ra và vô vào vai hắn.

Cố Gia Duệ ngay lập tức hiểu ý ngay, đây là đang muốn nói chuyện riêng với hắn.

Cố Gia Duệ đứng dậy, nhẹ nhàng đi về phía cuối lớp, vừa đóng cửa đã thấy Quan Vân đứng dựa vào lan can ngoài hành lang đợi sẵn.

"Nào, qua đây," Quan Vân vẫy vẫy tay, nhìn gương mặt anh tuấn của thiếu niên trước mặt, "Lần thi tổng hợp này, em là một trong những người làm cô bất ngờ nhất."

Cố Gia Duệ lắc lắc đầu: "Không chỉ cô, đến em cũng rất bất ngờ."

"Có thể nói cho cô biết sao lần này lại phát huy kém thế này không?" – Quan Vân nói bằng giọng đầy lo lắng.

Cố Gia Duệ im lặng một lúc, không khỏi thở dài: "Em có thể nói rằng...thật ra em cảm thấy lần này em phát huy cũng không tồi không...."

Quan Vân lắc đầu cười: "Cô nói cho em biết, em cho rằng em thi tốt nhưng xếp hạng lại chưa chắc đã cao. Em thấy bài kiểm ra đơn giản thì mọi người cũng thấy như vậy. Vậy nên, em chỉ cần phạm một lỗi sai rất nhỏ là có thể bị người khác vượt qua rồi. Kết quả bài kiểm tra lần này cho thấy rằng, kiến thức cơ bản của em bị rỗng rất nặng."

Cố Gia Duệ cau mày lại.

"Đợi đến năm 12 mới bắt đầu đi bổ sung lại phần kiến thức bị rỗng sẽ tốn thời gian và sức lực hơn rất nhiều," sắc mặt Quan Vân trở nên nghiêm nghị, "Em đã xem điểm của bạn Trần Hiểu Vân trong lớp chưa?"

Cố Gia Duệ lắc đầu.

"Lần này bạn ấy đã tăng lên 9 hạng, tại sao vậy?", Quan Vân đột nhiên thay đổi cách nói, "Khi mới bắt đầu năm học, bạn ấy đã làm đơn yêu cầu chuyển ra khỏi kí túc xã và thuê nhà gần trường để không bị hạn chế việc học vào ban đêm. Việc này có thể khắc phục tình trạng đến giờ giới nghiệm tự động tắt đèn đi ngủ ở trong khu kí túc, tranh thủ học lâu hơn người khác một chút."

Cố Gia Duệ cau mày: "Ý của cô là...?"

"Cô chỉ gợi ý cho em đến thế thôi." Quan Vân vỗ vai Cố Gia Duệ, "Thời gian không còn nhiều, em phải nhanh chóng trấn chỉnh lại bản thân mình, hiểu không?"

Một lúc lâu sau, Cố Gia Duệ mới gật đầu đáp lại: "Em sẽ suy nghĩ."

Quan Vân cũng ừm một tiếng, đi tới bên cạnh cửa sổ, ngó vào quan sát tình hình trong lớp, sau đó lại quay lại nhìn Cố Gia Duệ: "Em suy nghĩ kĩ đi, cô hi vọng em có thể theo kịp...Thôi được rồi, em về lớp đi, về đến nơi nhớ gọi cái tên Võ Đại Khí không biết sống chết kia ra đây cho cô!"

Cố Gia Duệ quay trở về lớp học, đá Võ Đại Khí một đá, gương mặt của cậu ta tái nhợt cả lại, như thể sắp bị bắt ra pháp trường rồi bước về phía cửa sau.

Sau đó, Cố Gia Duệ chán nản nằm dài ra bàn nghĩ ngợi một lúc, rồi đột nhiên vươn tay chọc lưng Thiện Lương.

Thiện Lương quay người lại, thắc mắc: "Làm gì đấy?"

"Aiya, nói nhỏ cho cậu thôi đấy, tớ muốn chuyển ra ngoài ở."

Thiện Lương không khỏi ngạc nhiên nhíu chặt mày lại: "Chuyển ra ngoài? Cậu muốn chuyển khỏi kí túc xá?"

"Đúng vậy," đôi mắt của Cố Gia Duệ như đang phát sáng, tiếp tục nói: "Tớ muốn thuê một căn ngay gần trường, cậu có muốn chuyển ra sống cùng tớ không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net