25; đi trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thanh bảo hoàn toàn không nhớ gì về chuyện ngày hôm ấy.

kí ức trong em giờ đây mơ hồ như một làn sương mỏng. hình ảnh cuối cùng còn đọng lại trong tiềm thức của em chỉ còn là khi con bé bạn của thế anh đột nhiên xuất hiện rồi cứ thế mờ dần, mờ dần, rồi mất hẳn. em chẳng nhớ cái mẹ gì, tất nhiên là bao gồm cả những lời đã ném vào mặt thế anh.

'anh, rốt cuộc em đã gây ra chuyện gì thế?'

thanh bảo ngơ ngẩn đặt câu hỏi với hoàng khoa. nhưng đáp lại em chỉ là một cái nhún vai đầy bất lực. hoàng khoa không có mặt tại hiện trường ngày hôm đấy, và dĩ nhiên, anh cũng chẳng phải một người đủ thân cận để gặng hỏi câu chuyện mà anh cá rằng thế anh chỉ một mực muốn quên đi.

hoàng khoa không biết, và dĩ nhiên, thế anh cũng chẳng thể cho thanh bảo một câu trả lời như em mong muốn. chỉ có điều lần này là em không dám thẳng thừng hỏi mà thôi. lần đầu tiên say trước mặt thế anh, em đã gây ra đủ trò đáng xấu hổ. giờ thêm một lần tương tự, sao em có cảm giác lỗi lầm mình gây ra còn tồi tệ hơn lần trước rất nhiều?

lại nói về thế anh, sau ngày hôm đó, thái độ của gã với em vẫn bình thản vô cùng. vẫn dịu dàng, vẫn bao dung, vẫn dung túng em hết mực. ấy vậy mà mỗi khi em vờ đả động tới xem chuyện gì đã xảy ra, gã cũng chỉ lắc đầu mà không đáp. thanh bảo tức phát điên. thế nhưng ý nghĩ bản thân là kẻ có tội lại khiến em không thể bộc lộ sự tức giận đang sôi sục trong lòng.

'gì thế?'

vừa nghĩ tới thế anh, tên của gã đã ngay lập tức hiện lên trên màn hình điện thoại. thanh bảo uể oải nhấc máy, đoạn rúc người sâu hơn vào trong chăn. chương trình sẽ lùi phát sóng một tuần do vướng vào một sự kiện quan trọng. cứ ngỡ thông tin này chỉ khiến nhóm biên tập và hậu kỳ của rap việt mừng rơi nước mắt vì được lùi deadline chạy sóng, nhưng không, chính huấn luyện viên và cả thí sinh cũng vui thấy mẹ. thanh bảo chưa bao giờ cảm thấy mình cần vài ngày nghỉ như lúc này, khi mà cả thể xác, cả tinh thần em đều đang kiệt quệ.

'dậy xếp đồ đi, ba mươi phút nữa anh qua đón. xếp đồ vừa ba lô thôi, đừng đem vali.'

thế anh nói rồi thẳng thừng cúp máy, bỏ mặc thanh bảo vẫn đang ngơ ngẩn tiếp thu từng câu, từng chữ mà đối phương vừa lạnh lùng bỏ lại. em trân mắt nhìn lên trần nhà - thứ giờ chỉ độc một màu trắng xóa y chang khối óc của em. thế anh lại lên cơn điên khùng gì đây?

bực bội là thế, buồn ngủ là thế, mệt mỏi là thế,... vậy nhưng thanh bảo cũng không còn lựa chọn nào khác mà uể oải bò dậy đi xếp đồ. em vừa gây họa cách đây ít lâu, tuy chính bản thân em còn không rõ là họa gì, nhưng tự em cảm thấy mình không nên đắc tội với kẻ kia thêm nữa. mà kể cũng lạ! em biết chuyện thế anh đã đặt vé máy bay đi đà lạt, nhưng đó là chuyện của ngày mai. vậy thì hôm nay rốt cuộc cái thằng già đó định đưa em đi đâu cơ chứ?

'lề mề quá!'

thế anh nhăn mặt sau khi mở cửa xe cho em. thanh bảo không đáp. em chỉ ngáp ngáp vài cái tỏ ý chưa tỉnh ngủ rồi cũng lục đục leo lên taxi. thế anh nhìn con báo con kia tỏ rõ vẻ mệt mỏi thì cũng không trách em thêm nữa, chỉ lặng lẽ gỡ giúp em cái ba lô rồi đặt xuống chân. 

sài gòn những ngày hè nóng như đổ lửa. thanh bảo lơ đãng đưa mắt nhìn cảnh vật bên đường xiêu vẹo dưới cái nắng gay gắt của một buổi trưa hè, bỗng nhiên nảy sinh ham muốn thoát ly thực tại. em muốn rời khỏi nơi đây, đi đâu cũng được, miễn sao thoát khỏi guồng quay điên loạn của công việc và của cả những suy nghĩ tiêu cực không ngừng đeo bám em cả ngày cũng như đêm.

'anh đổi vé sang hôm nay à?'

thanh bảo lại hỏi khi chiếc taxi chở hai người dừng trước cửa sân bay tân sơn nhất. suy nghĩ được lên đà lạt tránh nóng khiến tâm tình em cũng vui vẻ hơn đôi chút. em nhảy xuống khỏi xe, dáng vẻ hoạt bát hơn hẳn lúc thế anh đột ngột lôi em ra khỏi nhà.

'không.'

'... ơ, thế ra đây làm gì?'

'thì đi chơi.'

'... đi đâu?'

'đi cùng anh là được rồi.'

thế anh cười trừ khi bắt gặp đôi mắt tròn xoe ngơ ngác của người đối diện. gã ngoắc ngoắc cái tay rồi rảo bước, buộc người kia sau một thoáng chần chừ cũng đành guồng chân chạy theo sau. sân bay những ngày trong tuần không quá đông đúc nhưng vẫn hối hả lạ thường. thanh bảo vừa bước thật nhanh vừa đưa mắt nhìn quanh. ai cũng bận rộn, ai cũng vội vã, và hẳn nhiên chẳng ai có thời gian để tâm và nhận ra sự xuất hiện của em. cứ thế này cũng tốt nhỉ, thanh bảo cười cười với suy nghĩ vừa thoáng hiện lên trong đầu, không ai biết em ai, không ai quan tâm đến việc em sẽ làm gì, và rồi cũng sẽ chẳng ai bận tâm đến danh tính của người mà em yêu hơn tất cả.

ý nghĩ ấy khiến thanh bảo quyết định không truy cứu về điểm đến nữa. em thấy thế anh check in chuyến bay đến hà nội, bởi vậy sau khi lên máy bay thì yên tâm ngủ một giấc ngon lành. vậy nhưng khi chuyến bay đáp xuống nội bài, thế anh kéo em lên taxi, rồi lại vứt em lên một chiếc xe khách khác. thanh bảo lại ngủ, dậy bấm điện thoại, rồi lại ngủ, rồi lại dậy bấm điện thoại,... lần sau cùng tỉnh giấc, em ngỡ ngàng nhận ra mình đang đứng trên đất hà giang.

'chúng ta quay về được không?'

thanh bảo mếu máo. rõ ràng em đã chuẩn bị tâm lý để lên đà lạt chill chill. ở đà lạt, sáng em sẽ chào bình minh vào tám, chín giờ; trưa em sẽ vác đít đi ăn ngon; chiều thì tìm mấy quán cà phê bên núi; tối đến thì lang thang chợ đêm uống sữa đậu nành,... ý em là em đã lên sẵn plan để cho phép bản thân uể oải và lười nhác, chứ không phải trở thành phượt thủ ngồi xe máy chín, mười tiếng một ngày và để mặc đầu tóc, mặt mũi thường xuyên đen nhẻm, bẩn thỉu vì khói bụi.

'ừ, đi xong rồi về.'

thế anh vẫn kiên nhẫn trước vẻ mặt chưng hửng của thanh bảo. gã cẩn thận đội giúp em chiếc mũ bảo hiểm ba phần tư rồi lại lục đục buộc hành lý của hai người lên chiếc xe máy vừa thuê. đối với gã, hà giang không giống với một nơi để đến. ngược lại, đó giống như một chốn để quay về. đi khắp năm châu bốn bể, đặt chân tới vô số thành phố lấp lánh phồn hoa, tâm trí gã vẫn đều đều rong ruổi theo những vòng quay bất tận của bánh xe chạy dọc mã pí lèng vào khoảnh khắc chiều tà.

'thế anh, định bán em thật à?'

thanh bảo đưa tay níu áo thế anh, em gặng hỏi bằng chút sức lực và cả niềm hy vọng cuối cùng. bằng một cách nào đó, tâm trí em thoáng hiện lên mấy clip du lịch viral trên tiktok, nhưng khổ một cái, giai điệu cũng viral không kém là cái gì mà bỏ em vào ba lô gì đó cũng thấp thoáng trong tâm trí nơi em. nhét được vào ba lô thì rõ ràng chỉ có chặt xác thôi chứ còn gì nữa? bùi thế anh thật sự hết yêu em rồi sao? 

'bán em cũng đâu được bao nhiêu đâu?' thế anh nín cười. gã điềm tĩnh trả lời, không hề dao động trước vẻ xuống nước cầu khẩn của người kia.

'vậy sao lôi đi xa thế? đà lạt cũng có núi mà.'

'vì muốn đi trốn với em.'

thanh bảo ngẩn người. em nhìn nụ cười bừng sáng trên gương mặt người kia, chẳng rõ vì sao trái tim cứ khe khẽ rung rinh. em thôi không hoạnh họe thế anh nữa, chỉ lặng lẽ trèo lên chiếc xe máy, ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy người kia từ phía sau thật chặt. thế anh sau khi cảm nhận được vòng tay vòng qua ôm mình mới bắt đầu đội mũ bảo hiểm rồi chầm chậm phóng đi. chỉ trong chốc lát, chiếc xe chở hai người đã bon bon tiến về phía mặt trời.

thanh bảo ngây ngốc đưa mắt nhìn quanh. em chun mũi, không ngừng hít hà mùi đất ẩm. cùng là núi, nhưng cảnh sắc nơi đây chẳng giống với đà lạt chút nào. hà giang được bao phủ bởi một màu xanh hùng vĩ, nơi núi rừng trùng trùng điệp điệp nối đuôi nhau. ở nơi đây, những ngôi nhà có thể cách nhau cả một quả đồi. ở nơi đây, những cánh hoa vẫn mạnh mẽ vươn mình nở rộ trên cao nguyên đá cằn cỗi.

ở nơi đây, em thấy hai từ tự do mà em hằng mơ mộng, hóa ra cũng chẳng còn là một khái niệm quá đỗi xa vời.

'sao lại tới đây?'

thanh bảo áp mặt vào tấm lưng rộng lớn của người kia. chỉ trong thoáng chốc, em đã hoàn toàn quên đi khói bụi mệt nhoài nơi sài thành tấp nập. chỉ trong có vài phút đồng hồ ngắn ngủi, khi mà lồng ngực căng tràn mùi đất ẩm của rừng núi sau mưa, em đã có thể tạm thời quẳng đi những cảm giác tiêu cực không ngừng rình rập mình trong từng nhịp thở.

'thích nơi này không?'

'có. rất thích.'

'ừ, nó có vẻ hợp với một người như em.'

'nhưng lại không hợp với một người như anh.'

thế anh cười vang trước câu trả lời của thanh bảo. không sai! sẽ chẳng ai nghĩ một nơi hoang vu, hẻo lánh, thiếu thốn đủ thứ thế này phù hợp với một kẻ ưa tiệc tùng như bùi thế anh, bản thân gã cũng thấy vậy. chỉ là gã từng có dịp đặt chân tới vùng đất này trong những ngày tháng lòng chồng chất chênh vênh, để rồi đã trên một lần nảy sinh mong ước được ở lại nơi đây, tránh xa những ồn ào đô thị, tránh xa cả những lời mỉa mai, chửi rủa của những người lạ mặt ở xã hội ngoài kia.

'nhưng chúng ta chỉ có ba ngày ở đây thôi.'

thanh bảo nói bằng giọng nuối tiếc. khóe miệng em hơi cong lên khi bắt gặp hình ảnh những em bé dân tộc đang đứng hai bên đường vẫy tay chào hai người. đôi mắt của bọn chúng lấp lánh và trong trẻo, tới độ em thấy phản chiếu bóng dáng của mình hiện lên trong đó - hình ảnh của chính mình vào một thưở ngô nghê.

'ừ, ba ngày chắc đủ rồi.'

'sao cơ?'

'bảo này, sau ba ngày ở đây, chúng ta sẽ cùng trả lời câu hỏi liệu chúng ta yêu nhau tới chừng nào, được không?'

...

❝mơ những con đường xa làm anh thấy rạo rực
muốn đưa em đi trốn đến tận cùng trái đất...❞

trích đưa nhau đi trốn

/

/

/

chap này cũng chẳng có gì, xin hãy coi nó như một sự healing, những ngày qua giông bão đủ rồi. 

cũng là viết cho một ngày mưa khiến mình bỗng nhiên nhớ về hà giang.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#wat21say
Ẩn QC