Chương 2.1:Gặp được anh chính là hạnh phúc nhất của đời em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Một sự việc, nếu vọng quá cao sẽ dễ dàng thất vọng
     Một tình cảm, nếu trao đi quá nhiều sẽ khiến mình mỏi mệt
Bất chợt một ngày tôi nhận ra quá quan tâm đến một người sẽ tổn thương chính mình.
¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥≧﹏≦ ≧﹏≦ ≧﹏≦ ≧﹏≦ ≧﹏≦ ≧﹏≦ ¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥
–Chị về rồi đó à?  -Cậu nhóc lee huyk mặt còn dính mỡ mỉm cười chạy  ra cửa.
– Uk. Cậu mau ngồi đi. Hana dìu Mina ngồi, rồi nhanh chóng xắn tay áo lên ra phía trong nhà hàng.
– Chị à. Lee huyk đi từ phía sau đến
–Hử? Có chuyện gì vậy? Cô hỏi nhưng vẫn tập trung vào công việc, trời sắp tối rồi cô còn phải làm tất bản thảo truyện còn đag lỡ dở
– Dạ. Nhà hàng chúng ta đông quá,  phải cần thêm người, chúng ta tiễn them nhân viên được không?
–Đông lắm sao? Nếu đông thì em tuyển đi. Dạo này cị hơi bận , mọi vc trông hết vào em nhé! Cô quay lưng xoa đầu lên Lee Huyk
– Chị , em cảm thấy dựa vào số tiền nhà hàng kiếm được và tiền nhuận bút không lí nào chị lại không đủ tiền hà tất chị phải đi làm thêm nhiều thế? Lee Huyk tò mò, anh đã làm ở đây nhiều năm như vậy,lại rất thân với Hana nên cũng biết ít nhiều về cô. Nhưng anh vẫn không thể nào hiểu được người chị này phải đi làm bán sống bán chết trong khi số tiền có thể dư giả mà sống.
Hana dừng tay,  trả lời:
–Em vẫn còn nhỏ , từ từ rồi sẽ hiểu. Đây tôm sôi rồi em lột vỏ giúp chị nhé! Mina không thích ăn vỏ đâu.
–Dạ. Lee Huyk nhanh tay vào làm không để ý đến thắc mắc nữa
–Hanaaaaaaaa, hức hức hức.... Mina khóc nức nở tay cầm áo khoác chạy lại chỗ Hana.
Nhận ra sự không hay, cô bỗng lỡ cắt lên tay mình, máu túa ra đỏ cả thớt, cô tái xanh hỏi
–Có chuyện gì vậy ? Sao lại khóc.  Cô ôm lấy Mina mặc kệ vết thương đag rỉ máu trên tay.
Mina nghẹn ngào,  nước mắt đầm đìa hai bên má
– Hana, thầy hức Yoon bị tai nạn giao thông tình hình hết sức nghiêm trọng, họ bảo người nhà mau đến. Nói đến đây Mina khóc to hơn.
–Thầy Yoon bị bị tai nạn giao thông. Không. Không có chuyện đó đâu mình mới gặp thầy ấy cơ mà. Cô tái nhợt , hai bên thái dương co giật liên hoài, cô lao ra ngoài bắt taxi tức tốc đến bệnh viện. Trong  xe lòng cô bồn chồn không yên , nước mắt mặn chát bắt đầu trào ra dữ dội. Cô run rẩy, trong đầu luôn nghĩ đến hình ảnh người thầy ngày ngày lên giảng đường ôn nhu, giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng và cả vẻ mặt lo lắng khi thấy cô cả ngày lẫn đêm trong phòng nghiên cứu làm bài báo cáo. Và cả nét mặt tức giận khi tôi từ chối học bổng. Một người thầy đáng kính như thế đáng ra phải sống thọ cả đời. Tại sao lại như vậy?
Đến nơi cô tức tốc chạy đến , vừa đến phòng cấp cứu tôi thấy thầy đang nằm yên trên giường, đầy máu . Mina nói dối, thầy không hêf bj
gì cả chẳng qua thầy mệt thầy muốn ngủ đúng không?
–Thầy
Cô chạy đến bên giường. Ôm lấy thầy. Thầy Yoon cố gắng mở miệng nói với Hana, giọng thầy yếu ớt khàn đặc.
Buổi tối hôm ấy là khiến cô gục ngã nhất. Đúng vậy trong cuộc đời không có con người nào là không thể rời bỏ. Và thẩu cũng đã rời khỏi cô để rồi phải kéo dài 2năm nữa cô mới tìm được tình yêu của cô
∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆●﹏● ●﹏● ●﹏● ●﹏● ●﹏● ●﹏● ●﹏● ∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆∆

      –Cô nương, xin cho biết danh tính. Một vị bảo vệ mở miệng khi thấy một cô gái một thân hồng nhạt định bước vào.
– Danh tính
–Vâng đúng vậy
–Các ngươi cứ vào trong bẩm có một cô gái tên là Bạch Yên Du Đào Hoa Lụa bái kiến là được. Yên Du nói
–Vâng đợi tôi một chút. Nói xong vị quan nhanh chóng chạy vào.
Đi từ ngày hôm qua cả người Yên Du hầu như không còn cảm giác nữa , đôi mắt cô dường như đã khít chặt như hai miếng nam châm. Thế mà chưa kịp nghỉ đã thế này cô cháp miệng thở dài. Trong lúc đó khi bầu trời đag mang trong mình một màu xanh nhạt hiền hòa, một thân ảnh xuất hiện, cao vệ tuấn tú, khuôn mặt người ấy khi quay sang khiến tôi muốn chảy nước miếng. Lông mày ngài,mắt phượng, mũi dọc dừa, đôi môi mỏng hồng hồng. Soái ca, trong lòng cô gào lên. Ôi trái tim tôi chết mất.
Tôi đã yêu anh ấy trong ánh mắt đầu tiên. Lúc đó tôi mới nhận ra hóa ra cuộc đời Yên Du này cũng có cái gọi là hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net