Chap 8:Vui rồi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hế lô mn,Ren đã trở lại sau kì thi :3
***********
-Lenka là chị họ của tôi.

-Cái gì???

Len hơi nhíu mày,anh thẳng vào mắt nó rồi nói:

-Tôi e là nếu anh cô thích chị Lenka thì sẽ không suôn sẻ đâu.

Nó tròn mắt:

-Tại sao?

-Vì chị Lenka sắp du học rồi,nghe nói là đi đến 3 năm.Hơn nữa,chị ấy từng yêu một người,lý do gì đó mà chia tay rồi.Chị ấy buồn lắm,không muốn yêu ai nữa.

Nó hơi cúi đầu,suy nghĩ gì đó rồi nói:

-Vậy tôi phải làm gì để onii hết buồn?

Anh nhún vai:

-Làm sao tôi biết!...Á!
Nó bay vào,đu vào người anh,lắc lắc,một tay bấu chặt vào tay anh,tay kia vỗ loạn xạ trên đầu anh.Nó la làng:

-Anh giúp tôi đi mà!!!!Đi!!!

Chỉ một lúc là mái tóc vàng đã rối bù.Anh nhăn mặt,giật tay ra,cau mặt:

-Cô làm vậy ai mà giúp hả??

-Tôi xin lỗi,làm ơn giúp tôi đi.

Bỗng nhiên,anh nhìn đồng hồ nơi tay,khuôn mặt lập tức biến sắc:

-Á!!!!Trễ rồi kìa!!!Nhanh lên!!!Tại cô đó!!!

-Tôi làm gì????

Cả hai co chân chạy bán sống bán chết đến trường,chạy không kịp thở.Đến nơi,cổng trường đã đóng,họ phải leo hàng rào.Nó cười thích thú.Còn anh lo ra mặt.Cuối cùng thì cả hai bị đứng phạt ở cửa lớp vì tội đi trễ.

Ra về

Vì nó năn nỉ dữ quá nên anh đành phải giúp.Anh thoáng suy nghĩ rồi quay sang nó.

-Cô làm được không?

Nó dõng dạc:

-Được mà!

-Vậy hôm nay về nhà,làm hết việc nhà,cố gắng làm những gì Rinto yêu cầu,được chứ?

Nó há hốc mồm,mắt trợn ngược.Trần đời này nó ghét nhất là làm việc nhà.Hơn nữa,người anh mà nó suốt ngày bắt nạt,tự dưng hôm nay lại phải nghe lời.Ức chế lắm!Nhưng vì anh hai nên nó đành phải nghe.Suốt đoạn đường về nhà,nó uể oải bước đi,còn anh thì nhìn nó mỉm cười.

Về đến nhà,nó cố nở một nụ cười thật tươi.

-Onii-chan!!!Em về rồi đây!!

Rinto nhìn nó, 'ờ' một tiếng rồi lại cắm cúi xuống quyển sách.

-Em nấu cơm nha onii-chan!

Nói rồi nó chạy vù vào bếp.

Một loạt những âm thanh nổ ra!

'Đùng!Ầm!Choang!Keng!'

Rinto giật mình chạy vào.

Gạo đổ

Xoong nồi la liệt dưới đất

Rau củ bị cắt nham nhở trên thớt

Ly tách vỡ

Nền nhà trắng xóa bởi bột

Và nó đang chiến đấu với đống thực phẩm,mặt đầy những vết trắng

Rinto nổi giận lôi đình,đuổi nó ra.Nó chuồn lẹ.Nó chạy ra sân tưới cây,lỡ tay làm ướt hết cả đống đồ phơi ở ngoài.Quét nhà,mạnh tay đụng trúng cái chân bàn,bình hoa vỡ....bla bla.Nó vốn có quen làm mấy việc này đâu cơ chứ.

Tối đến,sau một ngày ăn chửi đã đời,nó mò sang nhà Len.Anh bước ra mở cửa,nhìn thấy bộ mặt như đưa đám của nó,không cần hỏi cũng biết kết quả.Anh chỉ xoa nhẹ đầu nó.

Ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa,nó mở miệng:

-Len à,tôi không làm được.Tôi hậu đậu quá nên onii toàn mắng tôi thôi.

Anh gật đầu,tỏ vẻ cảm thông:

Vậy thôi,bỏ đi,làm cách khác!

-Cách gì?

-Anh cô thích ăn gì?

-Ưm...bánh quy

-Vậy thì ta làm bánh quy!

-Gì?

Anh nhún vai,kéo tay nó vào bếp rồi lôi từ trong tủ ra nào là bột,đường,muối,...bla bla
Nó hết nhìn đống đồ lại quay sang nhìn anh.Anh nhăn mặt

-Làm gì nhìn tôi như ma vậy?

Nó tru tréo:

-Tôi đâu có biết làm bánh!!!

-Tôi chỉ

Rồi anh đứng bên nó,hướng dẫn nó làm.Dù rất vụng về nhưng nó lại rất có gắng.Rất nhiều lần nó làm đổ vỡ,không có anh bên cạnh kịp thời ra tay chắc cháy bếp rồi.
Nó cười cười,mặt ngây ngô không tả nổi.Nhìn nụ cười của nó,trái tim anh như đập lệch một nhịp,mặt thoáng đỏ.Nhưng anh nhanh chóng lấy lại phong độ và tiếp tục hướng dẫn nó.

Sau một hồi lâu,mẻ bánh đầu tiên đã ra đời.Nhìn những chiếc bánh thơm phức tự tay mình làm,nó cười hì hì

-May mà có anh bên cạnh,không thôi chắc nhà bếp teo rồi.

Anh nhún vai:

-Nhà bếp nhà tôi,đương nhiên tôi sẽ không để nó chịu thiệt.Thôi,gói bánh đi.

Nó lui cui tìm những tờ giấy màu láng bóng,những sợi ruy băng đầy màu sắc rồi bắt đầu gói.Anh đứng bên cạnh nhìn.Chời ơi,sao nó hậu đậu dữ vậy nè!Chắc mốt ế quá :v mà thôi kệ,dù gì cũng là công sức của nó mà.

15 phút sau

Nó thở phào,nhìn gói bánh xinh xắn trên tay.Anh nhìn rồi gật đầu hài lòng.Nó chạy ào ra cửa,không quên cảm ơn anh.Anh nhìn nụ cười tươi rói trên mỗi nó rồi cũng nhoẻn miệng cười đáp lại.

Đến nhà,nó chui tọt vào phòng Rinto,rụt rè đưa gói bánh cho anh hai,nó nói:

-Onii-chan ăn thử đi ạ!Là Rin làm đấy.Đừng buồn nữa onii nhé!

Anh hai ngỡ ngàng đón lấy gói bánh.Con bé hôm nay lạ nhỉ?Hết làm việc nhà rồi lại đi làm bánh.Bình thường nó có thế đâu.

"Hay là nó đang cố gắng làm mình vui.Thôi đúng rồi " Rinto nghĩ thầm.

Lập tức,anh hai mỉm cười xoa đầu nó,rồi cầm miếng bánh cắn một miếng.Nó hồi hộp nhìn.

-Tuy chưa vừa miệng lắm nhưng lần đầu như vậy là được rồi!

Nó mừng rỡ,nhảy tưng tưng,miệng cười ha hả.Rinto nhìn vẻ ngây thơ của cô em gái bằng ánh mắt trìu mến,dù nó hơi nghịch nhưng vẫn rất đáng yêu và rất thương anh hai.

"Đúng rồi nhỉ?Mình còn em gái dễ thương ở đây mà.Đâu thể vì một cơn say nắng nhẹ mà buồn như thế được. " Rinto cười

-Mai anh dắt Rin đi ăn kem nhé!

-Thật ạ?

-Ừ

-Em rủ thêm Len được không onii?

-Được!

-Huray!!!
*********
End chap 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net