Chương 4: Một ngày ở trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Chắc ả J.E thấy hộp quà đó rồi...Thôi kệ, ngồi ở đâu bố mày cũng thả thính Vie được >:D*- China cười thầm

'Reng reng'
"Được rồi, mở sách Văn trang 45, nay chúng ta sẽ tìm hiểu bài chị em Thúy Kiều."
"Cô ơi!"
"Có gì không?"
"Em tưởng nay chúng ta học bài xxx ạ?"
"Cô thích dạy bài nào thì cô dạy, được không?"- J.E nở nụ cười 'thân thiện'.
"👉👈💦💦" /Im bặt/
"Được rồi, chúng ta vào phần tác giả, tác phẩm."

.
.
.
.
.

"Dài quá bây ơi, lớp gì mà như chuyên Văn vậy á!"- Indo gục xuống bàn
"Chịu khó lên, muốn điểm cao Văn không?"- Malay
"Tao chỉ cần 8đ thôi."
"Nếu mày 10đ?"
"Thì mặt trời sẽ mọc đằng Tây, và chúng ta sẽ có định luật vạn vật hấp hối."
"Ma-" /Im thin thít/
"Sao vậy?"- Indo cau mày khó hiểu.
Indo nhìn theo hướng mắt của Malay thì thấy J.E đang trừng mắt nhìn mình.
"Indo, đứng dậy trả lời câu 4 nhanh!"

"Dạ dạ💦💦💦" *Chetme qua chưa soạn bài rồi ;-;*
"Ờm, em thưa cô..." /Ấp úng/
Indo cúi gằm mặt im lặng.
"^v^💢💢💢 Tại sao trong giờ em không chú ý hửm?"- J.E đặt viên phấn xuống.
"Dạ..."
"Cuối giờ gặp tôi."
"Vâng..."- Indo giương ánh mắt hình viên đạn vào Malay.
Malay: Gì, kao đã làm gì mày đâu? Do mày nói chuyện với kao mà!


Buổi trưa tại căn tin...
"Cơm của mày này Vie."- /Đưa hộp cơm cho em./
"Em tưởng sau khi bị đuổi khỏi nhà thì chị không làm cho em nữa!"- Vie hơi bất ngờ.
"Xùy, mẹ bắt thôi, mày nghĩ tao rảnh lắm à?"- Mặt Trận bắt đầu...cọc.
"Thôi thôi, chị yêu lo cho em thì nói luôn đi."- Vie cười trêu chọc.
"Ma...mày bị ảo à? Ai thèm quan tâm đứa vụng về như mày!"- Mặt Trận tức đến xì khói.
"Hầy, em trêu tí thôi mà, chị cần gì phản ứng mạnh thế?"
"Hừ..."- Mặt Trận quay người bước nhanh ra khỏi khu A.

Nhìn theo bóng lưng chị khuất dần, nụ cười trên môi em dần trầm xuống.
"...Giống quá, từ cử chỉ, điệu bộ, tất cả đều chính xác tới từng li...."
Từng dòng hồi ức về những năm tháng khói lửa hiện về trong em như một thước phim.



"Chị hai, em có quà cho chị này!"
Việt Nam giơ lên hai con búp bê vải, một là cô, hai là Mặt Trận. Em đã mất nguyên 2 ngày để làm con búp bê vải.
"Xùy, trông xấu hoắc, bộ mày không thể làm nó đẹp hơn à?"- Mặt Trận tính khá cọc cằn, tuy vậy chị vẫn rất quan tâm em.
"2 ngày của em đấy! Nhận đi!"- Em dúi vào tay Mặt Trận con búp bê rồi chạy mất.
"Này, chờ đã...Haizz, lớn đùng rồi vẫn trẻ con quá nhỉ?" /Nhìn vào con búp bê trên tay/


Chà, kí ức thật tươi đẹp, nhỉ?....


'Bằng'


Chẳng có gì là mãi mãi cả, kể cả những hồi ức hạnh phúc bên người thân....





"Giờ nghỉ trưa rồi, sao cô không về kí túc xá đi?"
Hiện đã hơn 12h mà Việt Nam vẫn còn đứng ngẩn ngơ trên sân thượng.
*Quái lạ, thường ngày cứ đến giờ này là Vie ngủ ngon rồi, sao giờ cứ đứng như người mất hồn vậy?*- Ame thầm nghĩ.
"Việt Nam?"- /Lấy hai tay huơ huơ trước mặt cô./
"..."- Em dường như không phản ứng gì.
Một nỗi lo đột ngột dâng trào trong lòng Ame.
"Việt Nam...VIỆT NAM!!!"
"Suỵt."- Em đặt ngón trỏ lên môi:" Đừng nói gì cả. Cô cứ về kí túc xá đi, tầm lúc nữa tôi về."
Ame muốn lên tiếng nhưng miệng cứ như bị dán chặt, chỉ bất lực phát ra những tiếng vô nghĩa.
"Số phòng 309, tầng 3..."
Cơ thể Ame như bị ai điều khiển, cưỡng ép cô di chuyển xuống tầng 3.
Trước lúc cánh cửa đóng lại, Ame bỗng quay đầu lại.
"!!!"- /Hai mắt trợn to/
Việt Nam đứng đó, với hai tà áo đã nhuộm máu, đang nở nụ cười quỷ dị nhìn cô.
"Chà~xóa kí ức thôi nào..."



-------
Tôi đã trở lại và ăn hại hơn xưa :)
À, hình như quên chưa dặn các bác đội mũ bảo hiểm, vì tôi đã quyết định sẽ làm 'sương sương' vài pha bẻ lái chơi :)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net