Chương 2: Yêu thầm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố Thần nghĩ tới nghĩ lui cũng không tài nào nghĩ ra được, thôi coi như lần gặp được Từ Phóng này chỉ là trùng hợp thôi vậy.

Chiều thứ ba không có tiết, Cố Thần cơm nước xong cũng không biết nên đi đâu. Cậu lang thang không mục đích ở vườn trường vài vòng rồi lại lắc lư chạy về ký túc xá. Mà nay lại vừa khéo, toàn bộ bạn cùng phòng của cậu đều đang ở bên trong.

Cố Thần mỗi ngày đều đặt gần như toàn bộ thời gian lên người Từ Phóng, ngày thường cũng không có giao lưu được bao nhiêu với bạn cùng phòng. Tuy nói không có mâu thuẫn gì lớn cơ mà quan hệ đúng là cực kỳ bình thường.

Cố Thần có tổng cộng 5 bạn cùng phòng.

Trưởng phòng tên Khúc Hữu Tường, anh ta nhiều tuổi nhất, lúc vào đại học cũng đã hơn hai mươi rồi. Đại khái là lớn tuổi hơn một chút, anh so với mấy người bọn cậu thì trưởng thành hơn, có trách nhiệm hơn, cũng quan tâm chăm sóc họ. Ngày đầu Cố Thần nhập học giường đệm cũng là do anh hỗ trợ trải.

Người ngủ cách giường Cố Thần tên là Sở Nặc, là một đại soái ca tỏa nắng. Cậu ta đối với ai cũng thân thiết, kể cả cho dù là đối diện với một cái hũ nút cậu ta cũng có thể cạy miệng. Cậu ta tự hỏi tự đáp, cũng tự quyết định luôn. Cậu ta luôn là người khuấy động bầu không khí, không để mọi thứ tẻ nhạt, cũng là người giao lưu với Cố Thần nhiều nhất.

Người mà Cố Thần chưa từng giao tiếp thì hình như tên là Hướng Diệc Vĩ. Cậu ta là người ở đây, không ngủ lại ký túc xá, vừa học xong cậu ta cũng chạy mất dạng, làm cho người ta cảm thấy thần thần bí bí.

Cố Thần từng nghe người ta nói, cha cậu ta là quan chức cấp cao, mẹ thì là thương nhân nổi tiếng có công trong việc khai phá thành phố này. Hướng Diệc Vĩ này vừa là phú nhị đại vừa là quan nhị đại, đi đi về về đều có xe chuyên dụng đón đưa. Quần áo cậu ấy mặc đều là hàng xa xỉ, cuộc sống chỉ thiếu điều viết hai chữ "xa hoa" vàng chói lên nữa mà thôi, khắp nơi đều là kẻ xu nịnh cậu ấy. Cơ mà cậu ấy cũng không hề phô trương thanh thế, tuy rằng trên người không có hơi thở thiếu gia ăn chơi trác tàng nhưng vẫn có khí chất ưu việt của người đứng trên đỉnh nhân sinh. Cậu ta có vẻ ngoài, cũng có đầu óc, trời sinh lại ưu việt hơn người càng kéo dãn khoảng cách với những người bình thường như Cố Thần.

Cố Thần biết đằng sau người này có bối cảnh, không dễ chọc, nên nếu gặp cậu đều đi đường vòng, tốt nhất là không giao tiếp. Giống như là phản ứng có điều kiện vậy, người ta lóa mắt như vậy, còn cậu thì chỉ là một sinh viên đại học bình thường, hai người dường như từ lúc sinh ra đã không giống nhau rồi.

Không biết có phải do lâu ngày cố ý tránh Hướng Diệc Vĩ hay không mà Cố Thần cảm thấy người này không thích cậu cho lắm. Mỗi lần nhìn vào ánh mắt kia cậu lại cảm thấy có một sự khinh miệt.

Ban đầu Cố Thần chỉ nghĩ chắc là ảo giác của cậu, cậu và Hướng Diệc Vĩ trên cơ bản không có giao tiếp gì, sao người ta phải ghét mình cơ chứ. Cho tới tận lúc hai người bạn cùng phòng còn lại cố ý gây khó dễ, Cố Thần mới hiểu được, bọn họ cố ý kết bè cô lập mình.

Hai người cùng phòng còn lại cũng là người địa phương, bọn họ là tùy tùng của Hướng Diệc Vĩ, một người tên Tưởng Du Phong, một người tên Hoàng Kỳ. Nghe nói bọn họ là dựa vào quan hệ gia đình mới có thể vào được đại học, giáo viên cũng tùy tiện ghép hai người họ chung phòng với Hướng Diệc Vĩ, chắc là để người kia thoải mái sai sử đi.

Những lúc rảnh rỗi, Cố Thần lại cẩn thận tự hỏi tại sao Hướng Diệc Vĩ không ưa cậu. Trải qua vô số lần suy nghĩ thế mà cậu cũng tìm ra được điểm mấu chốt.

Toàn bộ phòng ngủ sáu người, trừ Cố Thần ra thì mấy người còn lại 3 câu thì 4 câu nói về tụi con gái. Nói trắng ra là, bọn họ là thẳng nam, Cố Thần là gay, lại gay tới vô cùng rõ ràng, hiển nhiên là bị kỳ thị rồi.

Cố Thần là người cực kỳ chú trọng vẻ bề ngoài. Cậu sẽ mặc áo bó sát bên trong áo sơ mi, cậu sẽ chải tóc gọn gàng không chút cẩu thả. Cậu sẽ tỉa móng tay gọn gàng sạch sẽ, cậu còn đắp mặt nạ chăm sóc da, mỗi lần ra ngoài cũng không quên xịt chút nước hoa.

Cậu có chút bệnh sạch sẽ nhẹ, ngày thường không thể chịu nổi mấy chữ "bẩn" "loạn" "bốc mùi" dính dáng gì tới bản thân. Nhưng nam sinh ấy mà, tên nào mà không lôi thôi lười biếng cơ chứ. Vì để mắt không thấy tâm không phiền, cậu thả màn quanh giường nhỏ của mình, vừa về tới phòng liền chui vào không gian nhỏ bé của bản thân, từ chối giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Đôi khi cậu cảm thấy cái tính này của mình đúng là không tốt, có bị cô lập cũng không có gì lạ.

Những người kia hay cười cợt nói cậu bốc lên mùi gay, cậu không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận. Chỉ là cái thái độ không quan tâm của cậu lại làm cho bọn Hướng Diệc Vĩ cảm thấy cậu đang cam chịu, hơn nữa còn là một tên gay ẻo lả. Thế nên ánh mắt họ mỗi khi nhìn cậu lại thêm một tầng thành kiến.

Cố Thần không thích về phòng ngủ, cậu ghét lá mặt lá trái với mấy người đó, cậu ghét tất cả những thứ phức tạp này.

Hướng Diệc Vĩ tuy rằng chưa từng thẳng mặt tỏ thái độ với cậu, nhưng Tưởng Du Phong và Hoàng Kỳ thường xuyên châm chọc mỉa mai, làm cậu ghét vô cùng.

Nghĩ đến còn phải cùng những người này sinh hoạt bốn năm nữa liền có cảm giác muốn đập đồ.

Trong lòng cậu thầm đặt cho ba tên kia một cái biệt hiệu – ba tên đáng ghét đại học Z.

Bởi vì ba người họ đều là người địa phương, vừa đúng có thể ghép thành một hội.

Bởi vì Hướng Diệc Vĩ không ngủ lại, ba người cũng rất ít cùng xuất hiện trong phòng. Khó thấy hôm nay xui xẻo như vậy, vừa lúc đụng toàn bộ.

Cố Thần mới vừa bước vào phòng ngủ liền nghe thấy bọn họ đang thảo luận về hoa khôi khoa XX.

Không tự chủ được mà đảo trắng mắt một cái. Cố Thần đảo mắt cũng không phải khinh thường thẳng nam gì cả, mà là mấy người này tụ tập một chỗ không có cái gì khác để nói trừ con gái à.

Thấy Cố Thần trở về, tên đáng ghét số một - Hoàng Kỳ âm dương quái khí huýt sáo một cái, nhướn mày với hai người còn lại.

Lúc Cố Thần đi qua người Tưởng Du Phong, hắn rất vô tình mà vươn chân, muốn cậu vấp ngã.

Đối với mấy hành động ấu trĩ trẻ con này, Cố Thần hoàn toàn coi như không thấy, vòng qua người Tưởng Du Phong đi về hướng giường của mình.

Phía sau không biết ai cười khẩy một tiếng, không to không nhỏ, nhưng lại vừa đủ để Cố Thần nghe thấy.

Cậu vốn không muốn để ý quá nhiều, nhưng mà động tác kéo màn vẫn cứng đờ trên không.

Phút chốc, cậu cắn răng nhẫn nhịn, vươn tay vạch màn ra chui vào.

Cố Thần đem bản thân vùi chặt vào trong chăn, cậu thừa nhận ban nãy cậu xấu hổ, hơn nữa cậu còn tự mình tìm cớ để khoan nhượng cho mấy người kia.

Cậu không muốn đẩy những mâu thuẫn này ra ngoài ánh sáng. Cậu đã trái với mong muốn của người nhà mà tới đây, nhưng không muốn phải dính dáng tới mấy thứ vụn vặt râu ria này. Ít nhất là trước lúc Từ Phóng tốt nghiệp cậu phải yên yên ổn ổn mà sống ở đây.

Bạn cùng phòng lại tiếp tục thảo luận đề tài khi nãy, Cố Thần lười nghe họ lải nhải, đang tính đeo tai nghe lên thì vô tình nghe thấy tên Từ Phóng.

Chỉ cần là vấn đề liên quan đến Từ Phóng thì liền chạm vào dây thần kinh kích động của Cố Thần.

Cậu ngay lập tức tháo tai nghe xuống, dỏng tai nghe lén.

Hoàng Kỳ căm tức nói: "Các cậu nói xem cái tên Từ Phóng năm ba kia có gì tốt cơ chứ? Không phải lớn lên đẹp một chút thôi sao? Tớ cực nhọc theo đuổi cô bé kia một tháng trời thế mà cô ấy nói thích Từ Phóng? Cái éo gì vậy?"

Tưởng Du Phong: "Mấy nữ sinh đó không phải tôn sùng hắn ta là hot boy trường sao? Tớ cảm thấy hắn còn chả đẹp bằng Hướng ca. Đúng rồi, tớ nghe nói hoa khôi khoa công nghệ điện tử vì hắn mà chia tay bạn trai hai năm. Người bạn trai kia mấy hôm nay còn tính toán gây khó dễ cho Từ Phóng nữa. Nghe nói hắn ta cũng là người bản địa."

Hoàng Kỳ: "Thật hả? Vậy chúng ta đi hóng hớt chút coi, nhưng mà nếu quậy lớn thì cũng không tốt."

Khúc Hữu Tường: "Việc này tớ cũng nghe nói rồi, Từ Phóng thật sự vô tội. Hoa khôi kia đơn phương anh ấy, anh ấy cũng từ chối rồi. Cô hoa khôi kia tức giận nên chia tay với người yêu, Từ Phóng thực sự là nằm không cũng trúng đạn."

Sở Nặc: "Ha ha! Nữ sinh đúng là thích chuyện bé xé ra to mà."

......

Cố Thần lại nhét tai nghe lên, mở dòng nhạc rock and roll yêu thích. Giọng nam ca điên cuồng bùng cháy những dao động tuổi trẻ: Tôi muốn phóng túng bản thân mình, coi như thần linh trên thế gian này cũng không còn tồn tại. Nếu phải già đi cùng xã hội này tại sao không thừa dịp tuổi trẻ mà cháy hết mình......

Hóa ra lại có nhiều người thích Từ Phóng như vậy.

Cố Thần thầm nghĩ: hay là mình cũng quậy một trận như vậy nhỉ.

Học được cách nói không, hiểu được từ chối, có gan phản kháng, tích cực tranh giành lấy thứ mình yêu thích.

......

Một bài hát cứ thế lặp đi lặp lại, cho tới tận khi cậu ngủ.

Ở trong mộng, Cố Thần về thời cấp ba.

Cậu lôi kéo tiểu đồng bọn từ nhỏ tới lớn qua phòng của lớp số một khối mười hai, chỉ vào nam sinh ngồi cuối cùng đang tựa vào cửa sổ, như hiến vật quý mà khoe khoang.

"Thấy không? Anh ấy chính là Từ Phóng, là người tớ thích nhất trên đời, có phải rất đẹp hay không?"

Từ Phóng lớn lên thực sự rất đẹp, đây rất nhiều người đều khẳng định.

Chỉ cần yên lặng nhìn anh ấy, Cố Thần đã thấy thế giới như bình yên hơn rất nhiều rồi.

Ngày đó ánh mặt trời vừa đủ, từng tia sáng xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh bên cạnh, tạo thành cầu vồng tô điểm cho người kia.

Anh vẫn không nhúc nhích ngồi trong quầng sáng kia, như là một bức tranh sơn dầu mỹ lệ vậy.

Chỉ có một khoảng khắc kinh diễm như vậy, nhưng Cố Thần mơ đến ba năm.

Mỗi lần sau khi tỉnh lại đều có nửa buồn nửa vui.

Cũng như mỗi đêm cô đơn cậu sẽ nghĩ về Từ Phóng rồi thủ dâm. Tuy rằng quá trình rất là vui sướng nhưng sau khi qua đi thì chờ đợi cậu lại là vực sâu vô tận.

Cái này giống như là lỗ đen từ trong trái tim của cậu. Cho dù có dùng bao nhiêu để lấp thì nó vĩnh viễn không bao giờ đầy, càng ngày càng khao khát nhiều hơn.

Suốt một buổi trưa Cố Thần đều trải qua trên giường, cậu ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ. Cậu lúc tỉnh táo thì nghĩ về Từ Phóng, mơ cũng mơ về anh, tựa như trúng một loại độc tên là "Từ Phóng", độc hơn cả anh túc*, không thể nào cai được.

(*anh túc: đơn giản mà nói thì nó là cây thuốc phiện ấy ạ.)

Mùa thu phương bắc trời nhanh tối.

Lúc Cố Thần chui ra khỏi ký túc xá thì sân trường đã sáng đèn rồi.

Lúc trưa cậu đem phần lớn thịt đều nhường cho Từ Phóng, lúc này bụng đã sớm réo ầm ĩ rồi. Cơ mà hiện tại nhà ăn cũng đã đóng cửa, đành phải ra ngoài kiếm thứ gì lấp bụng thôi.

Cố Thần có một thói quen nhỏ, đó là đi đường thì luôn cúi đầu.

Mẹ cậu từng cố gắng sửa cái tật xấu này của cậu. Đi đường cúi đầu, đó chính là thể hiện sự không tự tin. Nhưng cậu lại không cho là thế, cũng chưa từng thay đổi bản thân. Như là việc bạn cùng phòng chê cậu gay, bắt chước con gái đắp mặt nạ. Cậu cảm thấy bản thân không sai, sao phải đi đón ý hùa theo người khác?

Đi qua cổng trường, một bóng dáng cao lớn lọt vào tầm mắt của Cố Thần.

Cố Thần dừng chân, kinh ngạc nhìn người kia, trên mặt như hiện lên bốn chữ: Không thể tin được.

Người đang đi tới rõ ràng là Từ Phóng!

Vẫn là gương mặt ấy, nhưng mà quần áo anh ấy mặc, khí chất của anh ấy, biểu cảm cho tới ánh mắt đều hoàn toàn thay đổi.

Trong ấn tượng Từ Phóng là một người trầm ổn khiêm tốn. Hồi cấp ba cho dù mỗi năm đều nằm trong top của trường, mỗi lần thi cử đều giật giải nhất nhưng anh chưa từng khoe khoang đắc ý. Khi lên đại học anh lại càng ẩn mình, điệu thấp hơn xưa.

Lấy quần áo làm ví dụ đi, quần áo anh hay mặc đều vô cùng nghiêm túc, đa phần là màu đen và xám, phù hợp với hình tượng cao ngạo lạnh lùng tiếc chữ như vàng của anh.

Cơ mà, sao người trước mặt cậu đây lại mặc áo khoác da đen, bên dưới là quần legging bó sát và đôi bốt nâu sẫm hả? Cả người anh toát ra vẻ cá tính mười phần, lộ ra khí chất cuồng ngạo không thể kiềm chế.

Anh chải tóc ngược ra sau, lộ ra vầng trán đầy đặn và khuôn mặt góc cạnh, phô diễn đầy đủ thế mạnh của bản thân.

Đầu Cố Thần không khỏi bật ra một từ —— kiêu ngạo.

Cái từ này bình thường một xu cũng không dính dáng đến Từ Phóng, nhưng bây giờ lại chỉ có duy nhất nó mới có thể miêu tả anh.

Sao anh ấy tự dưng lại mặc thế này nhỉ?

Chịu kích thích sao? Có chuyện gì?

Sao tự dưng anh ấy kì quái thế nhỉ?

Cố Thần ngơ ngác nhìn chằm chằm anh, mặt đầy hỏi chấm.

Bởi vì nhìn đến quá chăm chú, lúc người kia đảo mắt lại đây cậu quên không tránh đi.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim đột nhiên nhảy tới cổ họng.

Cố Thần muốn tránh, nhưng mà hiện tại động một cái cũng không dám.

Bởi vì Từ Phóng đột nhiên nở nụ cười với cậu.

Khóe miệng khẽ nhếch, cười đến mê hoặc người nhìn.

Cố Thần không thể tin vào hai mắt mình nữa rồi. Cậu chưa từng gặp một Từ Phóng như vậy, anh như trở thành một người xa lạ, một người cậu không hề quen. Suy nghĩ này làm cho Cố Thần sợ hãi.

Mà càng đáng sợ chính là, Từ Phóng bất thình lình vươn ngón tay chọt chọt trán cậu, nháy mắt.

"Ha ha. Chưa thấy soái ca bao giờ sao?"

Giọng nói trầm ấm như xuyên qua không thời gian, xuyên thủng màng nhĩ, đi tới nơi sâu nhất trong đầu Cố Thần.

Cố Thần hơi chóng mặt.

Anh, anh ấy bị quỷ nhập hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC