Chương 74: Phân thây lại còn ăn thịt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Wonu không chào mà đi cũng chỉ bởi tức giận với hành động vô lý của Kim Mingyu.

Cậu cảm thấy, nếu cậu có làm sai chuyện gì, anh có thể thoải mái nói thẳng. Mọi người đều bình đẳng như nhau, làm gì phải tránh tránh né né.

Đã không muốn gặp thì không gặp.

Anh đây cũng biết nổi đóa chứ!

Vì vậy, cậu nóng nảy thu dọn hành lý, chạy qua trường làm thủ tục, sau đó đi thẳng một mạch về thành phố Seoul; thậm chí còn quên mất chào Jun Hui một tiếng, dẫn đến sau này bị chửi như tát nước vào mặt, tuy nhiên vấn đề này nói sau.

Thế nhưng, lên xe không được bao lâu, cơn tức nguôi ngoai dần.

Cậu bắt đầu ngẫm nghĩ, có thể anh có chuyện gấp chứ không hề có ý lẩn tránh cậu. Đã là bạn bè, cậu không từ mà biệt thì có hơi quá đáng. Anh chỉ mới hiểu được thế nào là tình cảm bạn bè, bắt đầu học được cách quan tâm bạn bè, cậu cư xử như vậy chẳng khác nào dội một gáo nước lạnh vào đám lửa đang cháy hừng hực.

Nghĩ đến đó, Wonu liền rút điện thoại dự định sẽ chào anh một tiếng, ai ngờ cậu phát hiện ...

Cậu căn bản không biết số điện thoại của Kim Mingyu.

Quá hay!

Wonu nhìn lăm lăm điện thoại cả nửa buổi trời, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

"Haizzza ... Không phải tôi không muốn gọi cho anh nhé!"

Lẩm bẩm ngây ngốc nói chuyện với điện thoại, rồi ném mạnh nó vào lại trong túi xách. Tâm trạng vừa bình lặng được một chút bây giờ lại nổi lửa phừng phừng, cũng chẳng biết đang giận mình hay tức Kim Mingyu nữa.

--- Ở với nhau lâu như thế, vậy mà không có số của anh, mà anh cũng không đưa số của anh cho cậu, vậy thì trăm phần trăm anh dĩ nhiên không có số của cậu rồi.

Được rồi! Đã thế thì chia tay đi!

Không hiểu tại sao lại thấy bực mình, không giải thích được lý do ...

Chỉ là rất rất tức giận!

Pà nó!

***

Mang theo một bụng tức trở về thành phố Seoul. Wonu quay về nhà trọ trước cất hành lý, rồi gọi về nhà báo cáo tình hình. Cuối cùng mới gọi cho Kwon Soonyoung, xét về tình về lý cậu phải báo cho anh ta một tiếng, đơn giản Kwon Soonyoung là sếp của cậu, thêm vào đó hai người đã làm bạn nhiều năm.

Kwon Soonyoung biết cậu đã về thành phố Seoul, anh ta giáo huấn một thôi một hồi: nói cậu không chịu thông báo trước một tiếng để anh ta đi đón cậu, rồi hẹn buổi tối ra ngoài ăn cơm, đưa cậu đi hóng gió.

Nếu là trước đây, Wonu không chậm trễ sẽ đồng ý ngay tức khắc, nhưng ngày hôm nay cậu chẳng có chút tâm tư nào, suy nghĩ một chút liền từ chối: "Ngày hôm nay mới về, còn lu bu nhiều chuyện, phòng ốc cũng phải dọn dẹp, em làm xong không biết đến mấy giờ. Thôi để lần sau đi, mọi người cùng nhau tụ họp một phen!"

Kwon Soonyoung nghe cậu trả lời như vậy thì cũng không ép buộc.

Kết thúc cuộc trò chuyện, Wonu phát hiện mình rất bình tĩnh. Trước khi nhận điện, cậu còn hơi do dự, bây giờ nhìn lại đúng là có thể buông xuống được, hoặc có lẽ cậu không thật lòng thích anh ta nhiều như cậu nghĩ.

Wonu thử phân tích tình cảm của bản thân mình.

Chẳng lẽ suốt thời gian qua cậu chỉ mê vẻ ngoài anh tuấn của Kwon Soonyoung, sau này khi 'Hàng cực phẩm Kim Mingyu' xuất hiện đã làm cậu dời sự chú ý khỏi Kwon Soonyoung.

Haizza! Wonu à Wonu ... mày thật là đứa đứng núi này trông núi nọ, là người chỉ đam mê vẻ bề ngoài thôi mà.

Cậu tự khinh bỉ chính mình, rồi vô thức liếc nhìn điện thoại ngơ ngẩn.

Pà nó! Tên Kim Mingyu thật sự không thèm gọi cho cậu lấy một lần. Cho dù không biết số của cậu, có thể hỏi chú Seung mà --- Lần trước cậu cũng hỏi Seung Hoon nhưng chú không biết số của Kim Mingyu.

Ném điện thoại qua một bên, suy nghĩ một chút rồi lại nhét nó trở vào túi áo, sau đó đi quét dọn phòng ốc.

Ngày hôm đó, rốt cục Wonu cũng không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào của Kim Mingyu.

Sáng sớm hôm sau, sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ cậu cầm văn kiện quay về Cục cảnh sát thành phố Seoul báo cáo, phục chức.

Còn Kim Mingyu - - -

Cậu quyết định đem người đàn ông vô tình vô nghĩa ấy ném ra khỏi đầu.

***

Trên đường đi, ngang qua những con đường cậu cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Lối kiến trúc cậu đã từng thuộc nằm lòng, vậy mà bây giờ chỉ mới ở thành phố Busan vài tháng đã khiến cậu cảm thấy nó rất xa lạ.

Quả nhiên, sống ở thành phố Busan quá nhàn hạ, nên đầu óc của cậu cũng lười biếng theo.

Vậy mới nói không thể nghỉ ngơi quá lâu, lâu quá sẽ khiến người dễ dàng mọc rễ.

Cậu mau mau chóng chóng điều chỉnh tâm trạng, cắt bỏ hết rễ thừa.

Xe tiến vào bãi đậu của Cục cảnh sát thành phố, cậu đậu xe tại vị trí cũ.

Từ thang máy của bãi đậu xe, đi qua khu nhà lớn của Cục cảnh sát, sẽ đến một tòa nhà màu xám, đó chính là Phòng pháp y thành phố Seoul.

Đi được nửa đường bắt gặp hai nhân viên khiêng mấy cái túi to màu đen dùng chứa thi thể đặt trên cáng cứu thương. Chỉ cần tại thành phố Seoul, cho dù bị giết chết, tử thi tồn tại khả nghi hay không thể nào xác định được nguyên nhân cái chết ... đều được đưa đến đây, nói như vậy có thể tưởng tượng được khối lượng lớn công việc họ phải làm.

Năng lực làm việc của Wonu ai ai cũng biết, chuyện cậu quay trở về đối với mọi người tuyệt đối là tin tức tốt lành.

"Pháp y Won!"

"Cậu về rồi!"

"Ừm! Tôi về rồi!", Wonu khẽ gật đầu chào hỏi lại mọi người.

Cậu đi hoàn tất các thủ tục cần thiết, lúc quay trở về phòng, Lee Chan đã đến rồi, đang kiểm nghiệm một thi thể nữ trên bàn giải phẫu.

Wonu không lên tiếng.

"Da đầu người chết có hiện tượng sưng tấy, gáy có vết thương va đập, bắp thịt có dấu hiệu xuất huyết, tứ chi cũng có nhiều vết thương. Từ các vết hoen tử thi*, màu sắc vết hoen là màu đỏ cánh sen."

Màu sắc của vết hoen trên thi thể quyết định bởi huyết dịch và sắc tố da. Những nguyên nhân cái chết khác nhau sẽ cho màu sắc của vết hoen khác nhau. Ví dụ như thi thể trúng độc oxide carbon (CO), do máu chứa đựng lượng lớn huyết sắc tố CO màu đỏ tươi, vì vậy thông qua làn da sẽ làm xuất hiện vết hoen màu đỏ cánh sen; nếu chết cóng hoặc trúng độc cyanogen thì vết hoen tử thi là màu đỏ tươi; nếu chết trong nước, vết hoen sẽ là màu hồng nhạt.

"Thông qua xét nghiệm lượng máu tại tâm thất cho thấy nồng độ CO trong máu đạt 85% ... Căn cứ kết quả nghiệm thi, chúng ta có thể xác định nạn nhân nữ chết là do trúng độc khí CO."

Lee Chan nói xong, quay đầu lại mới phát hiện Wonu đứng phía sau từ lúc nào, cậu ta sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: "Pháp Y Won! Anh về khi nào vậy?"

"Mới ngày hôm qua!", Wonu liếc tử thi nữ trên bàn giải phẫu: "Tình huống thế nào?"

"Ông chồng của nạn nhân sáng sớm nay báo án. Theo lời khai của ông ta, tối hôm qua hai vợ chồng bọn họ phát sinh mâu thuẫn, dẫn đến cãi vã thậm chí đánh nhau. Ông ta tức giận bỏ nhà ra quán bar uống rượu, sáng nay về nhà thì phát hiện trong nhà nồng nặc mùi gas, vào bếp thì trông thấy vợ đã nằm dưới đất."

"Thông thường nồng độ CO trong máu đạt hơn 60% đã khiến con người tử vong", Wonu đưa ra nghi điểm: "Cậu cũng vừa mới đưa ra lưu ý phía sau gáy nạn nhân có hiện tượng va đập."

Wonu đeo găng tay giải phẫu, cầm dao giải phẫu rạch một đường phần vết thương trên da đầu: "Từ tình trạng sưng tấy có thể phán đoán: nếu một người bị va đập mạnh thế này có thể khiến họ rơi vào hôn mê. Do vậy sẽ có hai khả năng xảy ra: Thứ nhất, sau khi trúng độc khí CO nạn nhân xay xẩm, ngã xuống đất và bị va đập; thứ hai, có thể bị va đập trước rồi khiến nạn nhân bất tỉnh, rơi vào hôn mê. Vừa rồi tôi cũng đã nói, nồng độ CO trong máu trên 60% đã đủ thiệt mạng, còn ở đây lên đến 85% ... quá cao. Thông báo bên Tiểu Na lập hồ sơ vụ án, vụ này không đơn giản là tự sát."

Vừa dứt lời Wonu mới ý thức được đây không phải vụ án của cậu, tại sao cậu tự dưng lại làm chủ thế này. Cậu vội vàng tháo găng tay, căn dặn cậu ta một câu 'Cậu cẩn thận theo sát!", rồi đi ngay ra ngoài.

***

Buổi trưa, mọi người cùng nhau tụ tập ăn uống, lấy lý do tẩy trần cho Wonu và chào mừng cậu quay về đội.

Bữa tiệc được tổ chức tại nhà hàng mọi người thường hay liên hoan.

Cả đám người ồn ào náo nhiệt, nói cười rất vui vẻ.

Kwon Soonyoung: "Anh cứ nghĩ phải đến giữa tháng hai em mới trở về."

"Chương trình học đã kết thúc, kỳ thi cũng đã hoàn tất, nên quay về sớm một chút ..."

Nói đến kỳ thi, cậu mới nhớ đến đám sinh viên bị đánh trượt. Haizza, vốn dĩ nhận lời giúp bọn chúng, kết quả cậu lại bỏ của chạy lấy người.

"Trở về thì tốt rồi, có em trấn giữ phòng pháp y, mọi người càng ngày càng làm việc hăng say hơn!", Kwon Soonyoung nói câu này, phảng phất vài phần tự hào.

Không phải nói khoa trương nhưng chính anh chứng kiến cậu nhóc này từ bé đến lớn. Từ là một cậu bé con tóc lưa thưa, lúc nào cũng réo gọi 'anh Soonyoung', vậy mà bây giờ đã một mình gánh vác cả phòng pháp y của Cục Cảnh sát thành phố.

Cậu nhóc nhỏ của anh đã lớn rồi!

"Có Đội trưởng Kwon ở đây còn sợ không có sức mạnh ư?!?", Wonu cười cười, tiện tay gặp một miếng cá cho vào nồi lẩu: "Miếng cá này sao cắt dày thế này, phải cắt mỏng ..." Nói được một nửa, cậu ngừng lại.

"Pháp y Won làm thầy giáo có vui không?", Tiểu Na vừa ăn vừa hỏi, "Bây giờ đám sinh viên bạo gan lắm, nhìn thấy thầy giáo đẹp trai thế này mà chúng không làm gì sao?"

Wonu: "Tôi nói muốn theo đuổi tôi phải đánh thắng tôi trong chuyên ngành pháp y."

"Ha ha ha --- Quá khó!"

"Này! Nếu Pháp y Won mà chọn lựa thì không biết ai có thể đạt đến tiêu chuẩn đây?"

Những người khác bật cười. Wonu cũng cười theo, sau đó ánh mắt vô thức liếc xuống chiếc điện thoại di động.

Reng .. reng ... reng

Tiếng điện thoại di động vang lên.

Không phải của Wonu mà là của Kwon Soonyoung.

Sau khi nhận điện, sắc mặt Kwon Soonyoung trở nên nghiêm túc, vỗ tay một cái: "Các bạn! Bữa tiệc kết thúc, có công tác rồi đây!"

***

Địa điểm phát hiện thi thể nằm trong một hồ nước ở một thôn nhỏ thuộc làng Bukchon Hanok.

Một người nông dân mấy ngày trước vừa vớt hết cá trong hồ nước đó ra, dự tính sẽ rút cạn nước trong hồ, ai ngờ phát hiện bên trong có một chiếc túi lớn. Cái túi sớm đã bị cá rỉa gần hết, nhấc lên khiến một đầu túi bục ra, đầu và tứ chi lọt ra ngoài, ông ta sợ quá liền vội vã báo cảnh sát.

Thi thể phân thây được liệt vào hàng án mạng nghiêm trọng, nhóm người bên Cục cảnh sát chạy đến bận rộn triển khai công việc.

Wonu thành thục tiến hành kiểm nghiệm phần vụn thi thể trong túi. Phần đầu đã bị phân hủy nặng, biến dạng, còn tứ chi bên trong túi phần lớn cũng bị mục rữa lộ ra phần xương.

"Mang về đi!" Ở đây không tài nào kiểm tra được nữa.

Địa điểm quăng thi thể là bên trong hồ nước, hiện trường điều tra không còn cần đến cậu, giao cho nhóm của Kwon Soonyoung giải quyết. Công việc khẩn cấp trước mắt của Wonu là điều tra tình trạng thi thể.

Vừa về đến Cục cảnh sát thành phố, Wonu đã vội vàng chạy về phòng làm việc cùa mình.

Trước tiên cậu tiến hành chắp vá các phần vụn thi thể. Thi thể bị phân thây thành một số bộ phận như đầu, tứ chi và thân người.

Từ phần hàm và xương mu có thể phán đoán được nạn nhân trong độ tuổi từ 22-25, dáng người cao gầy, cao trên một mét sáu tám. Suy xét trên phương diện thi thể bị ngâm trong nước phán đoán tử thi đã ở trong nước khoảng một tháng.

Rạch sâu miệng vết thương, khả năng bị phân thây bằng máy cưa điện, chết rồi mới bị cưa đi. Bề ngoài không phát hiện vết thương trí mạng. Đo lường phần gan và thận thấy có xuất hiện phản ứng LSD*.

* LSD Lysergic Acid Diethylamide là 1 loại ma túy gây ảo giác cực kỳ mạnh

Tuy nhiên khi kiểm nghiệm phần mặt, Wonu lại có phát hiện khác ...

Buổi chiều khi nhóm người của Kwon Soonyoung trở về, Wonu báo cáo kết quả nghiệm thi của mình.

"...Kiểm tra bên ngoài cơ thể tử thi. Phần mặt bị gặm gần hết. Ban đầu tôi nghĩ là do cá, thế nhưng khi tiến thêm một bước điều tra tôi tìm thấy có lưu lại dấu vết răng của người. Không chỉ ở mặt mà còn ở phần ngực và mông cũng tìm thấy được dấu vết tương tự. Hai bên ngực và mông đều bị khuyết một phần lớn. Tôi cẩn thận kiểm nghiệm, kết quả cuối cùng cho thấy, đúng là vết cắn của người.

Nói cách khác, hung thủ không ngừng sát hại nạn nhân mà còn gặm cắn người bị hại."

...

Tiểu Na nghe xong không kìm được mắng một câu: "Quá biến thái! Đã giết người còn ăn thịt người."

Wonu lại nói tiếp: "Trên cổ tay người bị hại không có dấu vết bị cột lại, cũng không có dấu vết phản kháng. Khả năng hung thủ tiêm chất LSD, khi nạn nhân tiến vào tình trạng ảo giác thì tiến hành gặm cắn. Có thể nói hung thủ ăn thịt người ngay lúc nạn nhân còn sống nhưng có vẻ chính nạn nhân cũng không biết mình đang bị ăn thịt."

Mọi người: "... Pháp y Won, sao cậu có thể tường thuật một cách đầy bình tĩnh như vậy, tụi tôi nghe thôi còn cảm thấy rất đau!

"Còn có - - -"

Tiểu Na la oai oái: "Còn nữa sao?"

"Nạn nhân có khả năng bị xâm hại, theo kiểm nghiệm cho thấy bị xâm phạm sau khi chết. Không sai! Đúng như mọi người đang nghĩ, tên biến thái hiếp một nữ thây khô."

Mọi người: "..."

"Đúng rồi! Về thông tin tử thi ...", Wonu hỏi, "Mọi người có manh mối gì không?"

Kwon Soonyoung: "Chúng tôi đã đến công an khu vực điều tra các vụ án mất tích, nhưng không có người phù hợp với độ tuổi em nói!"

"Như vậy sao ...", Wonu ngừng một chút, "Ở đây tôi có chút manh mối!"

"Cái gì???"

"Trong quá trình nghiệm thi phần thân dưới, tôi phát hiện âm hộ bị hao tổn khá nghiêm trọng ... Có thể nói đã từng quan hệ rất nhiều lần, nếu như không phải nạn nhân có mối quan hệ phức tạp thì cũng làm nghề bán dâm. Tôi nhớ trên đường chúng ta đến đó có không ít khu đèn đỏ."

⊙︿⊙ ⊙︿⊙ ⊙︿⊙

'Hoen tử thi' là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất hiện sau khi chết, do sau chết máu không đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi. Huyết sắc tố (Hemoglobin) ngấm vào trong các tổ chức ở những nơi ấy, lúc đầu thì chỉ tạo thành những điểm có màu hồng, sau đó tạo thành những mảng có màu tím nhạt rồi tím sẫm. Ðiều đáng lưu ý là những nơi bị tỳ, đè ép thì không xuất hiện hoen (thắt lưng, nịt vú...).

Hoen xuất hiện 2 giờ sau chết, trong thời gian đầu nếu thay đổi tư thế của tử thi thì vết hoen cũng thay đổi. Trên 10 - 12 giờ sau chết, các vết hoen cố định, mặc dù tử thi thay đổi, nhưng vết hoen không thay đổi theo. Ví dụ: Khi chết tử thi nằm ngửa, hoen tử thi sẽ xuất hiện mặt sau cơ thể, nếu sau 10 giờ lật úp xác xuống một thời gian, thì hoen vẫn ở phía sau lưng chứ không xuất hiện ở mặt trước cơ thể.

Như vậy, vị trí của hoen phản ánh tư thế lúc chết, đây là dấu hiệu rất quan trọng để ta biết có sự thay đổi tư thế của tử thi không. Ngoài ra hoen tử thi còn có một vài đặc tính nữa ta cần chú ý:

Hoen tử thi xuất hiện sớm và có màu tím sẫm trong các trường hợp chết ngạt.

Hoen màu hồng nhạt khi chết trong chất lỏng.

Hoen màu đỏ tươi (màu cánh sen) khi trúng độc oxide carbon (CO), axid xyanhydric (HCN) và muối của nó (ngộ độc sắn) và trúng độc thuốc ngủ Bacbituric.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#meanie