Chương 3: Cắt lưỡi ra uy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Cắt lưỡi ra uy

Chuyển ngữ: Nhất Tiếu Khuynh Ca

Không chờ A Châu kịp nói xong, Tô Đan đột nhiên tóm lấy bàn tay của cô ả đang dí trên trán mình, ánh mắt sắc lẹm, dường như muốn giết người:

-Cô vừa nói cái gì? Nhắc lại lần nữa.

Mắng nàng, nàng có thể nhịn, nhưng là mắng nhà họ Cố chết chưa hết tội, nàng không thể nhịn.

Nhà họ Cố đời đời trung liệt, ở trên chiến trường rơi đầu, đổ máu, không biết đã ra đi bao nhiêu anh hùng hảo hán, mới đổi lấy an bình ở Tống Quốc hôm nay.

Hiện giờ chịu khổ bị hôn quân diệt môn, đã là nỗi oan lớn như Đậu Nga, tuyết bay giữa tháng sáu vậy(*) chỉ là một người hầu nhỏ bé lại dám nói chết chưa hết tội, muốn nàng còn phải nhịn thế nào cho được?!

-Cô... cô định làm gì, cô còn muốn chống lại sao?

A Châu bị đau trừng lớn mắt, nhưng không dám kêu.

Bởi vì bên ngoài viện có rất nhiều người hầu đứng xem, nếu lúc này ả tỏ ra yếu thế hơn Tô Đan, mai kia làm sao còn chỗ đứng ở phủ Thừa tướng.

-Cô vừa mới nói cái gì, tôi bảo cô nói lại lần nữa.

Ánh mắt Tô Đan lạnh đi một chút, thong thả nói từng chữ, chậm chậm rõ ràng thấm vào tai người.

Lúc này, người hầu xem trò vui bên ngoài viện đã châu đầu ghé tai nhìn vào, bọn họ chỉ từng thấy A Châu khi dễ Tô Đan, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Đan chống đối lại, xôn xao đều cảm thấy kinh ngạc.

Mà A Châu lại càng kinh ngạc không biết vì sao, tam tiểu thư không lẽ phát điên rồi?

-Ta nói mà, tam tiểu thư làm sao lại có khả năng mãi mãi bị A Châu bắt nạt, một ngày nào đó nàng sẽ đánh trả.

-Ầy, người hầu chính là người hầu, sao có thể so đo cùng với chủ nhân.

Bên ngoài viện bàn tán từng câu từng chữ lọt vào đến tai A Châu, ả lập tức xấu hổ, cả gương mặt đỏ bừng, lập tức duỗi tay định đẩy Tô Đan ra:

-Nói thì nói, tôi nói cô với nhà họ Cố kia giống nhau, chết cũng chưa hết tội đấy...Á...

Một tia giận dữ hung hãn bùng lên trong mắt Tô Đan, nàng giữ tay A Châu dùng sức bẻ ngoặt, A Châu lập tức kêu lên thảm thiết.

Cánh tay liền bị vặn trật khớp.

Nhưng mà Tô Đan vẫn chưa hài lòng, khẽ lắc đầu, nếu không phải cơ thể này thường xuyên thiếu dinh dưỡng, lại không có chịu qua rèn luyện, khiến nàng không thể dùng chiêu thức lúc nãy bóp nát tay A Châu.

-Chỉ là người hầu mà ngông nghênh láo xược, không chỉ không làm tốt việc hầu hạ, còn dám ăn nói xấc xược với chủ nhân, cô nói xem, phải chịu tội gì?

Tô Đan lấy từ trong hộp kim chỉ ra một cây kéo, quơ quơ ở trước mắt A Châu, giọng nói lạnh lùng hỏi.

A Châu sợ tới mức muốn lùi lại, nhưng cánh tay đang bị trật khớp vẫn còn bị Tô Đan nắm lấy, lui không được, tiến cũng không xong.

Ả hoảng sợ nhìn Tô Đan:

-Cô... Cô định làm gì?

-Cô nói xem?

Tô Đan thuần thục nắm lấy cằm A Châu, dùng sức nhéo hai bên ngạnh xương cằm.

A Châu lập tức như cá mắc cạn mở to miệng, chỉ có thể phát ra âm thanh không rõ ràng, không biết là đang mắng hay là xin tha.

Nhưng mà mặc kệ ả đang mắng hay xin tha, kéo trong tay Tô Đan lia xuống, nháy mắt máu tươi trong miệng A Châu tuôn ra phun trào.

Xem lại trong miệng ả, đầu lưỡi đã bị cắt đứt.

Mối thù lớn của nhà họ Cố bây giờ nàng chưa thể báo, nhưng bọn nhãi nhép dám nhục mạ nhà họ Cố, nàng có thể xử lý được.

-A...a...a...

A Châu đau đến nỗi không ngậm được miệng, chỉ có thể không ngừng kêu thảm thiết, nước bọt cùng máu tươi tự do chảy xuống không ngừng.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những người hầu đang đứng ở bên ngoài viện xem đồng loạt hít một hơi lạnh, may là mình chỉ đứng ở bên ngoài, cũng không đi qua tham dự, không thì bây giờ cũng không giữ nổi đầu lưỡi.

Nhưng mà không ai có thể ngờ rằng, tam tiểu thư vẫn luôn mặc cho A Châu bắt nạt, gặp chuyện chỉ biết khóc lại trở nên đáng sợ như thế này, không chỉ ra tay tàn nhẫn, quả quyết không nói, nhìn đến ánh mắt kia, sắc bén, sát phạt.

Đừng nói là đứng trước mặt nàng, chỉ là bị nàng nhẹ nhàng liếc mắt qua như thế, lập tức cảm thấy cả người phát run.

Tô Đan không quan tâm đến ánh mắt hoảng sợ của mọi người, nhặt lên đầu lưỡi bị cắt rụng của A Châu ném qua cho chó:

-Dám với chủ nhân nói năng hỗn láo, cắt lưỡi, còn ai muốn thử không?

-Tôi... Chúng tôi không dám, không dám...

Người hầu đứng bên ngoài viện xem trò vui xôn xao tản ra, không một ai còn quản chuyện A Châu sống hay chết.

Nhưng phủ Thừa tướng dù sao cũng là nơi có nhiều kẻ lắm miệng, chuyện Tô Đan cắt lưỡi A Châu vứt cho chó ăn rất nhanh truyền tai nhau, mọi người đều biết.

Không phải chờ quá lâu, ngoài cửa liền vọng vào giọng nói của một người phụ nữ trung tuổi:

-Tam tiểu thư, phu nhân mời cô đi qua một chút.

Người này tuy trong miệng nói mời, nhưng giọng nói tràn đầy khinh thường.

Bà ta đứng ở cửa, không hề có ý muốn bước vào, dường như sợ viện này cũ nát, dẫm vào bẩn chân.

Tô Đan liếc mắt qua, dựa vào ký ức của thân thể này, nàng nhận ra đây là bà mụ tâm phúc nhất của phu nhân, Lưu mụ mụ.

Tô Đan cười lạnh, Lưu mụ mụ này ỷ vào chỗ dựa là tâm phúc của phu nhân, trước kia đến viện này làm xằng làm bậy không ít lần, cùng A Châu giống nhau, đều không phải loại người tốt đẹp gì.

"Lưu mụ mụ, thân thể của tôi không được tốt, mời bà trở về nói với phu nhân, chờ thân thể tôi tốt lên sẽ đến gặp người"

Nàng vừa mới cắt lưỡi A Châu, Lưu mụ mụ đã tới liền, dụng ý này thất sự quá rõ ràng.

Mà thân thể nàng bây giờ đúng là không thích hợp đi gặp phu nhân, khỏi cho phu nhất bắt lấy chuyện của A Châu để đối phó với nàng.

Có chuyện hay như thế, phu nhân tất nhiên không có cơ hội nào bằng.

"Ồ"

Lưu mụ mụ cười một tiếng, dường như vừa nghe thấy chuyện rất mực buồn cười:

-Tam tiểu thư là đang nói giỡn sao? Phu nhân cho mời há có đạo lý tiểu thư từ chối? Phu nhân nói, việc này có quan hệ đến thể diện của phủ Thừa tướng, tam tiểu thư nhất định phải đến.

-Nhất định? Nếu tôi nhất định không đi?

Tô Đan nhàn nhã tự rót cho mình ly trà, ngồi xuống chậm rãi uống.

Nàng biết rõ chuyến đi này trốn không thoát, nhưng mà, Lưu mụ mụ làm cách nào mời nàng, cũng muốn thử một chút.

Dường như không ngờ được Tô Đan cũng dám nói như vậy, Lưu mụ mụ trước tiên sửng sốt, sau đó liền lộ ra bộ mặt dữ tợn:

-Cái đó không phải do tam tiểu thư cô quyết định, cô hôm nay có đi hay không cũng phải đến, nếu cô không muốn chính mình ngoan ngoãn đi qua, tôi sẽ gọi người hầu đến lôi cô qua!

-Vậy sao? Vậy làm phiền Lưu mụ mụ.

Tô Đan mỉm cười buông xuống chén trà trong tay.

-Cô... nếu cô đã không biết điều như vậy, vậy đừng trách ta, người đâu, đến lôi đi.

Lưu mụ mụ tức giận đến phát run.

Bọn người hầu đi theo Lưu mụ mụ hai mặt nhìn nhau, cái bà này muốn lôi chủ nhân đi, thật có chút không thể nói nổi rồi.

Nhưng mà tam tiểu thư tuy nói là chủ nhân, ở phủ Thừa tướng lại không có nơi nương tựa, Lưu mụ mụ đại diện cho phu nhân, nghĩ đến đây, bên nào nặng bên nào nhẹ vừa nhìn liền hiểu rõ.

Nghĩ vậy, bọn người hầu lập tức đến tóm Tô Đan.

Ánh sáng lạnh trong mắt Tô Đan chợt lóe, tốt, loại các ngươi mắt chó hám lợi, cho các ngươi biết tay một chút.

Nàng nhanh chóng đứng dậy trước khi người hầu chụp được tay, lại cố ý ném qua góc áo. Không cho bọn họ thật sự bắt được mình, cũng không để họ bắt tay không.

Cứ như vậy mấy phen lôi kéo, quần áo Tô Đan rách tan, tóc tai tán loạn, cả người khổ sở vô cùng, đừng nói đây là tam tiểu thư phủ Thừa tướng, ngay cả ăn mày trên đường nhìn trông cũng tốt hơn nàng.

Bỗng nhiên, khóe miệng Tô Đan lơ đãng nhoẻn nụ cười, nhanh nhảu thoát khỏi đám người hầu, xoay người chạy ra sân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net