Áp lực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm đó, Min Yoongi vẫn thản nhiên đến công ty như thường lệ nhưng có một điều khác lạ là trước công ty có rất nhiều phóng viên và anh quản lý buộc anh phải lên phòng tập bằng cửa sau.

- Có chuyện gì thế ạ? - Anh hỏi anh SeJin khi cả hai đã an toàn vào thang máy.

- Còn không phải chuyện của em với cô gái đó sao? Chủ tịch nói em đến công ty thì lên phòng anh ấy đấy!

- Vâng! Em biết rồi.

*Trong phòng Bang PD*

- Tốt lắm tốt lắm! Tại sao ta đến bây giờ vẫn chưa gửi con đi đóng phim chứ nhỉ? - Bang PD ngồi chễm chệ trên ghế, vỗ tay vui vẻ.

- Bước tiếp theo phải làm sao ạ?

- Phía công ty sẽ xác nhận hai đứa là thanh mai trúc mã từ nhỏ, gần đây gặp lại nên đem lòng yêu nhau. À mà bố mẹ con nói khi nào sẽ kết hôn?

- Con chưa biết ạ! Con không hay gọi về nhà. - Anh cúi đầu buồn bã.

- Ta biết con có nhiều nỗi lòng lắm! Ta không ngăn con làm tròn chứ hiếu với bố mẹ nhưng ta hy vọng con có thể suy nghĩ chín chắn về hôn nhân của bản thân. Sau này, hai đứa muốn ly hôn cũng rất khó cho cô gái đó.

- Con biết! Con cũng không biết phải làm sao mới phải nữa?

- Trước mắt cứ xác nhận chuyện hẹn hò đi! Còn lại con cứ từ từ suy nghĩ ... Tin đồn giới tính đã ảnh hưởng không ít đến hình tượng của con, lần này lại thêm chuyện hẹn hò, bọn nhà báo không để yên cho con đâu nên nhất cứ nhất động phải suy nghĩ cho kĩ, con biết chưa?

- Vâng ạ!

- Và cả Nayeonie nữa! - Bang PD nghiêm mặt nhìn anh - Ta hy vọng với tư cách là một thằng đàn ông, con sẽ bảo vệ con bé!

- Con biết mình phải làm gì ạ!

- Vậy con về làm việc đi! Mọi chuyện để ta lo ...

- Vâng, con chào Bố!

Anh bước ra khỏi phòng với tâm trạng nặng trĩu. Liệu trước mắt sẽ còn bao nhiêu bão tố phong ba đây?

Đúng như dự đoán, sau khi công bố, hậu cung của anh một phen khóc ròng. Tuy vẫn có số ít ủng hộ nhưng đa phần đều phản ứng rất dữ dội. Một số còn đứng trước Big Hit biểu tình đòi anh chia tay. Số khác lại ra sức lùng sục thông tin của cô, còn không tiếc lời mắng nhiếc, chửi bới.

Nói chung, báo đài dạo này rất rộn ràng thông tin hai người.

*Cuối tuần đó*

"Chiều anh đến đón tôi nhé!"

"Tại sao? Tôi rất bận!"

"Anh quên tối nay có hẹn với gia đình hai bên rồi à? Bố mẹ anh đang ở nhà tôi đấy!"

"Tại sao tôi không biết?"

"Bác gái bảo hôm qua gọi anh không bắt máy nên hôm nay qua nhà tôi ở luôn! Dù gì cũng người một nhà! hì hì ..."

"Vậy cô tự mà tính đi! Tôi chuẩn bị quay hình rồi! Hôm nay không đến đâu!"

"Anh đùa tôi chắc? Sao không nói sớm hả?"

"Ya! Min Yoongi!"

"Tên đáng ghét! Anh đâu rồi?"

"Trả lời tôi mauuuuuuuu ..."

Cô tắt máy, thở dài quăng điện thoại ra góc bàn làm việc bề bộn giấy vẽ. Vẫn là tên chồng sắp cưới của cô Max máu lạnh, Max nhẫn tâm. Cô biết ăn nói với bố mẹ hai bên như nào đây?

*Khuya hôm đó*

- Alo! Mẹ đang ở đâu vậy?

- Mẹ vẫn bên nhà thông gia đây! Con với Nayeon ăn tối chưa?

- Dạ?

- Mẹ không ngờ con lại thương yêu con bé như vậy! Thấy nó tăng ca cũng muốn tăng ca chăm sóc con bé. Ta vui quá đi mất!

- Cô ta nói với mẹ vậy à? - Anh nheo mắt khó hiểu.

- Dù gì cũng là vợ mình. Chuyện con cưng chìu, yêu thương con bé ta không quản. Con không cần gì phải ngại với ta. Con bé lúc chiều đã gọi điện kể hết rồi. Ha ha ...

- Vâng! - Anh bật cười.

- Hai bên cũng định ngày kết hôn rồi! Vào ngày 28 tháng sau là đẹp nhất!

- Dạ? Sao nhanh vậy mẹ? - Anh hốt hoảng.

- Bố con rất nóng ruột nên hai gia đình chọn luôn ngày gần nhất vừa hay ngày 28 tháng tới rất đẹp.

- Con ... Tháng tới phải đi lưu diễn nước ngoài rồi! Không chuẩn bị kịp đâu mẹ! - Anh tìm cách chống chế.

- Không cần lo! Ta với mẹ Nayeon sẽ lo hết. Ta cũng chỉ muốn làm đơn giản thôi!

- KHÔNG ĐƯỢC! - Anh cũng giật mình vì tiếng hét của mình. - À thì dù gì cô ấy cũng là con gái mà! Ừm ... Gả đi nhất định phải tươm tất! Đúng vậy! Không thể qua loa!

- Con biết lo cho con bé vậy là tốt! Nhưng mẹ Nayeon cũng nói bên đó không họ hàng thân thích nên vốn dĩ không câu nệ chuyện đó con à! Bố con cũng muốn hai đứa nhanh chóng kết hôn nữa.

- Không được mẹ à! Con ...

- Không nói nhiều! Hôm đó, anh không đến thì đừng về nhà nữa! - Tiếng bố anh lạnh lùng vang lên bên đầu kia.

- Được rồi được rồi! Cũng khuya rồi! Con với Nayeon tranh thủ về sớm đi nhé! Rồi qua chở bố mẹ ra bến xe về Daegu mời thiệp nữa. - Mẹ anh hí hửng.

- Vâng! - Anh ỉu xìu cúp máy.

Thở dài nhìn màn hình điện thoại đã gần 1 giờ sáng. Cô gái đáng ghét đó, giờ này cũng chưa về nhà, còn nói dối với bố mẹ anh đi với anh nữa. Không biết rốt cục trốn ở xó xỉnh nào?

Nghĩ vậy, anh bấm số gọi cho cô.

- Alooooo - Đáp lại anh là một giọng nhựa dài, không thấy cũng biết chủ nhân giọng nói đó đang trong tình trạng rất ngái ngủ.

- Cô đang ở đâu?

- Anh là ai? Tôi không biết anh! - Cô uể oải trả lời.

- Min Yoongi - chồng sắp cưới của cô! - Anh tự bật cười vì danh xưng của mình.

- Là thằng khỉ nào? Tôi làm gì có chồng. Đừng phiền tôi, tôi đánh anh đấy! - Giọng cô nhỏ dần như chuẩn bị ngủ tiếp.

- KIM NAYEON! TỈNH MAUUUUUUUUUU - Anh hét lên tức giận vì bị con sâu ngủ dằn mặt hổ báo.

- Vâng vâng vâng! - Cô bừng tỉnh, đưa tay chùi mép vội đáp trả.

- Đang ở đâu?

- Công ty ạ! - Cô nhanh chóng và nghiêm túc trả lời.

- Giờ này còn làm gì ở đó?

- Còn không phải vì anh mà tôi có nhà cũng không thể về? - Cô oán trách.

- Vậy tính ngủ ở công ty đến sáng à?

- Chưa tính nữa! Nãy vẽ mệt quá ngủ quên mà ... TRỜI! Muộn như vầy rồi ư? Tôi phải làm sao đây? - Cô cuống lên, miệng rối rít lầm bầm.

- Đã ăn gì chưa? - Anh cười.

- Chưa! Đói chết mất! - Cô giở giọng mè nheo.

- Đợi tôi một chút! Tôi sang chở cô đi ăn gì rồi về!

- Sao tốt vậy? Hồi trưa bỏ mặt tôi không lo mà! - Cô vờ giận dỗi.

- Nói nhiều!

Nói rồi anh cúp máy cùng nụ cười đáng yêu chợt nở trên môi.

*20 phút sau, trước cửa chính MW*

- Lên xe đi! - Anh mở cửa xe, gọi lớn cô gái đang ngồi bệt dưới đất "chơi với kiến" đợi anh.

Cô thấy anh thì mắt sáng rỡ lên, vui vẻ chạy về phía xe.

- Chân cô ... - Anh nói mà không thèm nhìn cô, vẫn điệu bộ lạnh lùng không quan tâm.

- Chỉ bị bong gân thôi. Giờ thì đi lại bình thường rồi! - Cô vui vẻ chỉ về phía đôi chân của mình sau khi đã yên vị ở ghế cạnh tài xế.

- Muốn ăn gì?

- Giờ này thì còn ai bán gì ăn chứ? - Cô ủ rũ.

- Vậy ăn mì ở cửa hàng tiện lợi đi! Tôi mời.

-  Làm như sang lắm! - Cô liếc nhìn anh dè bỉu.

- Không ăn à?

- Ăn chứ! Trước khi được kết hôn với Super Star, tôi không thể để mình chết đói được. - Cô lại trưng vẻ mặt cầu tài nhìn anh cười tươi rói.

Anh không đáp, khoé môi bất giác nâng lên bí ẩn.

Đến cửa hàng tiện lời gần đó, anh mua hai cốc mì cùng hai ly cà phê đá. Bỗng nhiên, cô la toáng lên:

- Sao anh toàn dùng chất kích thích thế?

Vì đã khuya nên cửa hàng ít người, nhưng cô thu ngân cùng hai vị khách gần đó nghe câu nói của cô chợt chăm chăm nhìn anh nghi ngờ. Anh thấy vậy thì vội vàng kéo cao áo che đi khuôn mặt, nhanh tay bịt miệng cô.

- Nói gì vậy cái con nhóc này?

Cô sau một hồi í ới gỡ tay anh ra thì thản nhiên nói.

- Thì anh hết uống rượu tới uống cà phê. Toàn chất kích thích mà!

- Cô làm người khác nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ kìa! - Anh thở dài.

Cô đưa mắt nhìn quanh, bỗng nhận ra câu nói mình đúng là hơi dễ gây hiều lầm liền bào chữa.

- Tôi nói anh ấy uống cà phê nhiều quá thôi! - Cô cười tít mắt.

Mọi người quay trở lại việc làm của mình, không chú ý hai người nữa.

Cô nhanh tay đi ra quầy hàng lấy hai hộp sữa, tính tiền rồi đưa về phía anh.

- Mẹ tôi nói thứ này mới nên uống này.

- Tôi ghét sữa! - Anh chau mày.

- Tôi cũng ghét cà phê. - Cô bĩu môi.

- Vậy thì đừng uống! - Anh lạnh lùng đưa ly cà phê lên uống, mặc kệ cô.

Anh uống một ngụm lớn rồi đặt ly cà phê xuống bàn. Cô nãy giờ chăm chú nhìn anh uống. Khi thấy anh vừa bỏ ly xuống, liền lấy ly của anh, nhẹ mở nắp ra đổ sữa vào khuấy lên.

- Cô làm gì vậy? - Anh thấy cô tự nhiên như ruồi đâm ra khó chịu.

- Cái này gọi là dung hoà! Như vậy thì còn miễn cưỡng uống được thứ thức uống đắng ngắt này.

- Vô vị!

Anh với tay lấy ly cà phê còn lại nhưng bị cô ngăn cản.

- Gì nữa?

- Anh nên uống cà phê sữa đi cho ngọt ngào dần! Anh "đắng" quá! - Cô hích tay anh tinh nghịch rồi mở ly mì ăn ngon lành.

Anh nhìn cô rồi lại nhìn ly cà phê sữa, không nói gì, lẳng lặng ăn mì.

- Cảm ơn cô!

- Vì tôi nói giúp anh à?

- Ừ!

- Tôi chỉ đang giúp mình thôi! - Cô cười tít mắt. - Không thể nói cho người khác biết tôi bị chồng sắp cưới hắt hủi không thèm đến ăn cơm cùng gia đình hai bên.

- Sau khi công bố, cô có gặp khó khăn gì không?

- Bị chửi rất nhiều! - Cô nhún vai.

- Cô không thấy khó chịu à? - Anh liếc mắt nhìn cô.

- Cũng thường thôi! Tôi chuẩn bị tâm lý rồi! - Cô nhìn anh cười hì hì.

Anh thở dài, lần nữa với tay lấy ly cà phê nhưng lần nữa bị cô ngăn cản.

- Đã bảo anh uống cà phê sữa đi! - Cô nghiêm khắc.

- Tôi không uống được sữa! - Anh cũng khó chịu không kém.

- Thật à? - Cô tròn mắt ngạc nhiên.

- Hồi trước, mẹ tôi bắt uống sữa cho mau cao nên ngày nào cũng uống mấy hộp. Kéo dài một năm thì tôi cao hơn thấy rõ nhưng mặt mày thì nổi rất nhiều mụn. Bác sĩ bảo tôi dị ứng sữa nên từ đó tôi không uống nữa. - Anh nhún vai.

- Ra là thế! Hèn gì ... - Cô lấp lửng cười cười.

- Sao?

- Thế anh uống cà phê không sợ mất ngủ à?

- Mất ngủ cũng tốt! Tôi có nhiều thời gian viết nhạc hơn.

- ARMY sẽ rất buồn nếu biết anh nói như thế đó!
Anh chỉ cười không đáp. Cuộc trò chuyện lại lần thứ N chìm trong im lặng.

Ăn xong, anh đưa cô về nhà. Anh chau mày nhìn cổng nhà cô bị đổ sơn đỏ chót.

- Gì đây?

- À! Trang trí kiểu mới! Lười quá nên đổ đại để hôm nào rãnh rồi vẽ lại sau ...

Cô nghĩ anh là con nít hay sao mà nói dối trắng trợn vậy chứ? Ngốc! Anh ít ra cũng làm Idol cả chục năm rồi nhé!

Anh cùng cô vào nhà thì thấy bố mẹ anh và mẹ cô vẫn đang mãi miết hàn huyên vui vẻ. Thấy anh tới, họ cùng nhau chào hỏi nhẹ nhàng. Trước mặt phụ huynh, cô rõ là trưng ra bộ mặt con gái ngoan hiền nết na, anh nhìn mà không giấu nổi sự buồn cười. Nếu họ biết, con gái, con dâu trước mắt họ ngoài đường vừa nói nhiều, vừa láu cá, thích cãi cọ lại ăn nhiều chắc sốc phát ngất mất thôi.

Thấy anh cứ lén nhìn cô rồi cười tủm tỉm làm bố mẹ anh hài lòng lắm cơ! Có khi cậu út nhà hai người nhờ cuộc hôn nhân sắp đặt mà trúng tiếng sét ái tình mất rồi.

Vì đã gần sáng, lại thấy bộ dạng cô muốn ngủ gục mất tiêu, bố mẹ anh xin phép về trước cho con dâu nghỉ ngơi.

Khi ra tới cổng, bố mẹ anh đã vào xe, mẹ cô kéo anh lại.

- Cảm ơn con đã đưa con bé về nhà an toàn!

- Việc con nên làm mà, thưa cô!

- Con ... hãy chăm sóc con bé! - Mẹ cô bỗng rưng rưng.

- Dạ? À vâng!

- Ý ta là khỏi fan của con. Ta không cần biết con là ai và nổi tiếng như thế nào. Mấy hôm nay, ta thấy trên mạng người ta mắng chửi nó rất thậm tệ, ta biết nó đã đọc hết các dòng bình luận đó nhưng nó vẫn luôn tỏ vẻ không sao với ta. Điều đó làm ta rất lo lắng! Sáng nào, nó cũng phải giả trang đi làm từ rất sớm để tránh mấy đứa nữ sinh cứ bám lấy nó hỏi này nọ. Ngày nào, nó cũng thất thiểu ra về vì bị đồng nghiệp tẩy chay. Nó không nói ta biết nhưng ta nghe nó kể với bạn thân nó ta mới biết mấy nữ đồng nghiệp đã cô lập nó đáng sợ như thế nào. Hôm qua còn có người tạt sơn đỏ lên cổng nhà ta kèm thư đe doạ nếu không chia tay con thì thứ tiếp theo tạt vào nhà là máu của nó. Chính vì nó luôn tỏ ra mạnh mẽ nên ta rất sợ. Ta chỉ có mình Nayeon! Ta chỉ cần con có trách nhiệm với nó, đừng để ai hãm hại nó, được không?

Anh nãy giờ im lặng nghe mẹ cô nước mắt lưng tròng kể lại toàn bộ mà có chút đau lòng. Cô lúc nào cũng hơn hở trước mặt anh nhưng sau lưng thì ...

Cô gái nhỏ bé này, rốt cuộc muốn vì anh gánh chịu bao nhiêu áp lực nữa mới chịu đây?
Khẽ mỉm cười, anh từ tốn gật đầu đây chân thành với mẹ cô.

- Cô yên tâm! Con sẽ bảo vệ cô ấy!

- Con nói vậy thì cô yên tâm rồi! Con về cần thận.

Anh lễ phép chào tạm biệt mẹ cô. Chiếc xe cứ thế chìm vào bóng đêm ...

END CHAP 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net