CHƯƠNG 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÁC GIẢ: THANH THANH DIỆP.

Nửa đêm nửa hôm không hẹn mà gặp liền khiến hai người bọn họ dại hết cả ra.

"Đã muộn như này mà cậu vẫn còn đi giao cơm sao?"

Lục Quân Tiên quá đỗi kinh ngạc, anh vốn biết Kỷ Trình đang rất cần tiền, cho nên cậu mới phải chạy nhiều công việc cùng một lúc, nhưng mà đã là nửa đêm hãy còn lao động, có chút......

Có chút chua xót, có chút khiến người ta đau lòng.

Giây phút này Kỷ Trình chớ hề phấn chấn như lần trước gặp Lục Quân Tiên, cậu có chút hoảng loạn, hoảng loạn vì đột ngột biết được địa chỉ của nam thần, dẫu vậy cậu thật sự phấn chấn không nổi.

Cậu thấy chột dạ, đặc biệt là vì chiết scooter đang đậu ven biệt thự kia, nó khiến cậu chột dạ đến nổi thốt không nên lời luôn.

"Anh sao lại...... Đã trễ như vậy còn đặt đồ ăn ngoài......" Kỷ Trình không biết nói cái gì, lớ ngớ lấy hiện vật làm đề tài hỏi Lục Quân Tiên.

Lục Quân Tiên:......

"Tôi viết sách, quay đi quay lại đã là nửa đêm rồi, thấy bụng hơi đói." Lục Quân Tiên nói, chỉ chỉ cái hộp trong tay Kỷ Trình.

Kỷ Trình đưa mắt nhìn theo, mới ngơ ngác mà đem đồ ăn đưa cho anh.

"Anh ăn BBQ nướng giữa khuya không tốt lắm đâu."

"Mình thèm thì mình ăn thôi, cũng đâu thể lăn ra chết ngay được." Lục Quân Tiên nhận lấy cái hộp, mới chỉ cách có một lớp giấy thôi anh đã ngửi thấy mùi thơm khiến cho bụng dạ rục rịch.

"Vậy thì...... Vậy thì anh ăn nhanh nghỉ ngơi sớm."

Nhìn nét cười trên khuôn mặt Lục Quân Tiên, tâm can Kỷ Trình có chút nhộn nhạo, sự chột dạ khiến cho đôi chân cậu đứng không muốn vững, vội vàng xoay người tính bỏ đi, cậu muốn lái chiếc scooter yêu nghiệt kia chạy nhanh tránh xa khỏi tầm mắt Lục Quân Tiên.

Nhưng mà, mới vừa quay lưng, cổ áo phía sau đã bị tóm lấy, Kỷ Trình bị kéo ngược về......

"Chậm đã, cậu giao cơm cũng phải mấy tiếng rồi phỏng? Buổi tối không cần ngủ à?"

Nghe thế, Kỷ Trình quay sang rút điện thoại ra nhìn thời gian, sắp sửa 3 giờ sáng rồi.

"Ca tối làm đến 3 giờ thôi, anh không cần tiễn, bây giờ tôi liền về nhà ngủ."

Lục Quân Tiên nhíu nhẹ mày, chỗ này cách nhà Kỷ Trình khá là xa.

Anh ló đầu ra ngoài để quan sát, loáng thoáng nhìn thấy chiếc scooter được dựng bên ngoài biệt thự, dưới ánh đèn đường mờ ảo, nhìn không rõ lắm.

"Cậu cưỡi con trâu điện kia về cũng mất gần nửa tiếng đi?"

Nhắc tới con trâu điện, trái tim Kỷ Trình lại run rẩy, cả người căng chặt, lặng lẽ xê dịch thân thể, chặn ngang tầm mắt đang nhìn ra hướng bên ngoài của Lục Quân Tiên.

Quá nửa ca tối đi giao hàng đã đủ thê thảm, huống hồ bây giờ đang là độ đông khắc nghiệt, đi một đường dài e là phải chịu gió thổi rét buốt......

Lục Quân Tiên nhìn sơ qua bộ đồng phục Kỷ Trình đang mặc, quả thực rất đơn bạc, cũng chẳng biết bên trong cậu mặc dày hay mỏng, dù sao thì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ mới lớn mà thôi, thế mà mưu sinh vất vả quá.

"Nếu đã không cần tiễn, thì cậu bước vào đây đi, bên ngoài lạnh lắm."

Không chờ cho Kỷ Trình kịp phản ứng, Lục Quân Tiên đã đem người kéo vào nhà, đóng cửa lại.

Kỷ Trình:......

Scooter ngoài đường:......

Đưa Kỷ Trình dép lê để cậu thay, Lục Quân Tiên nói: "Nhà tôi có phòng cho khách, cậu chịu khó ngủ lại một đêm, sáng mai rồi hẳn đi, bôn ba khuya hôm cậu không thấy lạnh hử?"

Ngủ một đêm......

Lỗ tai Kỷ Trình lại bị cọ đến rực đỏ, không đâu, vốn dĩ là do trời lạnh nên nó chuyển màu, hiện tại có lẽ là do tiếp xúc với độ ấm trong nhà nên nó mới càng hồng thêm thôi, chắc vậy.

Phân vân dãy dụa giữa Lục Quân Tiên và chiếc scooter bên ngoài, Kỷ Trình chung quy vẫn là để mặc chiếc scooter thôi.

Cậu một bên cứng ngắc thay dép lê, một bên xoa xoa tay, hiển nhiên là thấy lạnh.

Dẫn Kỷ Trình tới phòng chiếu phim, Lục Quân Tiên đem cơm hộp bày ra trên bàn, lại mở video casting hôm nay lên, dù sao ăn khuya cũng rảnh nên lôi ra xem lại một chút.

"Tôi gọi nhiều món lắm, ăn cùng nhau nhé?" Lục Quân Tiên vừa nói, vừa đi rót cho Kỷ Trình một ly nước ấm.

Kỷ Trình ngồi trên sô pha trong chiếu phim, thân mình to lớn bất chợt quắn quéo cong quắp.

Ngày hôm nay lạ thật đó, cứ như đang mơ vậy.

Hai người vừa ăn BBQ nướng vừa xem video casting, ban nãy Lục Quân Tiên coi đến phát ngấy, vừa hay Kỷ Trình tới đây họ liền có thể thảo luận cùng nhau.

Video casting của mấy cô cậu diễn viên được tuyển đều đã xem xong, BBQ nướng cũng ăn hết rồi.

Lục Quân Tiên cầm ly nước ấm trong tay, anh vẫn chưa thật sự vừa ý.

"Cậu thấy có ai tương đối hợp vai không?"

Kỷ Trình lắc đầu, "Không có."

Lục Quân Tiên càng tuyệt vọng, mở máy tính ra search một ít tư liệu về diễn viên trực thuộc công ty giải trí Thiên Hà, nghĩ thầm, e là phải tự thân vận động đi tìm vài người thôi.

"Tôi cũng cảm thấy ở họ có khuyết thiếu gì đó, họ diễn còn không hay bằng đoạn diễn hôm nay của cậu......"

Đang lẩm nhẩm lầm nhầm nói, Lục Quân Tiên sửng sốt, động tác di chuyển chuột chuột ngừng lại, quay đầu nhìn Kỷ Trình.

Kỷ Trình vốn đang yên ắng uống nước, bỗng nhiên bị anh nhìn như vậy, lỗ tai cậu lại phím hồng lên.

Tâm tư Lục Quân Tiên nảy ra một cái ý tưởng, nhưng mà Kỷ Trình không phải xuất thân chính quy, cũng chưa từng tiếp xúc với biểu diễn, nhân vật này lại cần rất nhiều kỹ năng diễn xuất, tình huống cấp bách, dùng người mới như vậy quả thực như một canh bạc, sai một li đi một dặm.

Ý tưởng táo bạo vừa mới được sinh sôi, trong nháy mắt đã bị dập tắt.

Lục Quân Tiên hết nhìn bộ dáng Kỷ Trình ngoan ngoãn uống nước, lại nhìn bộ đồng phục cậu bận, thế là hỏi dò: "Kỷ Trình, có phải cậu đang rất cần tiền không?"

Chung quy Kỷ Trình cũng cảm thấy đâu có gì đáng xấu hổ, cậu rất thản nhiên gật gật đầu, "Trong nhà vẫn còn nợ phải trả."

Lục Quân Tiên hiểu chuyện, cũng không có hỏi sâu thêm, sờ sờ con chuột, anh cố gắng châm chước câu từ, sợ rằng mình đưa ra đề nghị trực tiếp hỗ trợ tài chính sẽ làm tổn thương đến lòng tự tôn của cậu trai trẻ này.

"Nói cho cùng, chuyện cậu cứu tôi, tôi vẫn chưa chuẩn bị tạ lễ đàng hoàng."

"Không cần."

Lục Quân Tiên:......

"Không muốn nghe thử xem là gì sao?" Lục Quân Tiên mỉm cười nhìn cậu.

Kỷ Trình lắc đầu, "An toàn của anh là vô giá, cùng trả tạ lễ không hề dính dáng."

Lục Quân Tiên bất ngờ, chẳng thể hiểu nổi gì mà trả tạ lễ không hề dính dáng là sao nữa, nhưng mà bộ dạng Kỷ Trình quả thực quá nghiêm túc, làm anh cũng cảm nhận được phần nào tâm tư của cậu bé fan cuồng này.

"Chỉ...... Chỉ cần mỗi quyển sách đều nhận được chữ ký, tôi sẽ rất vui." Kỷ Trình nói, cậu quay đầu ra chỗ khác, không cùng Lục Quân Tiên đối diện.

Lại là muốn chữ ký à, thật là fan cuồng chính hiệu, Lục Quân Tiên nhịn không được mà nở nụ cười, gật đầu đồng ý.

"Không còn sớm nữa, đi ngủ đi." Lục Quân Tiên đóng máy tính, đứng lên duỗi cái eo lười, "Trong khách phòng cái gì cũng có, nếu cậu muốn có thể tắm rửa, quần áo sạch cũng có sẵn, nếu mà cảm thấy mệt quá thì cứ nằm thẳng xuống ngủ luôn cũng được."

Kỷ Trình đứng lên đi theo, cậu thật sự muốn được lại ngủ ở nơi này, tâm tình vạn phần khẩn trương, ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người cùng nhau ra khỏi phòng chiếu phim, Lục Quân Tiên dẫn cậu tới phòng khách.

Đi đến trước cửa phòng khách, Lục Quân Tiên không đi vào theo, anh ngáp dài một cái, thắc mắc: "Ngày mai cậu có phải đi làm không thế? Đi làm ca tối đã mệt lắm rồi."

Nhớ tới scooter hãy còn đậu ở cửa biệt thự, Kỷ Trình lại bị nhột.

"Sắp không phải đi làm thêm nữa, mấy ngày nay tôi đang tìm chỗ thực tập."

"Cũng tốt" Lục Quân Tiên tỏ vẻ tán đồng, bỗng nhiên lại cảm thấy rất kỳ quái, "Không phải chiếc xe của cậu đang được sạc điện ở văn phòng tôi sao?"

Kỷ Trình cả người xịt keo, khuôn mặt lạnh nhạt, "Mượn người ta."

Lục Quân Tiên vốn tưởng thanh niên quái gở này không có nổi một người bạn chứ, xem ra là vẫn phải có thôi, anh hoan hỉ gật gù.

"Ngủ đi nhé, ngủ ngon."

Vẫy vẫy tay chúc ngủ ngon, Lục Quân Tiên cũng trở về phòng đi ngủ.

Buổi sáng ngày hôm, thời điểm Lục Quân Tiên tỉnh lại cũng đã tới gần giữa trưa, di chứng của việc thức đêm khiến cho cả người anh đều không mấy thoải mái.

Nhớ tới việc tối qua Kỷ Trình có ngủ lại đây, anh đành phải giãy giụa bò dậy, lết xác tới phòng khách nhìn xem một chút.

Nhưng mà, trong phòng đã sớm chẳng thấy khách đâu.

Lục Quân Tiên chợt tỉnh người ra xíu, anh đi vào xem xét, phòng khách được dọn dẹp đến sạch sẽ, giống như chưa từng có người ở lại vậy, thiếu chút nữa anh đã cho rằng chuyện tối qua chỉ đơn thuần là một giấc mơ.

Chắc là Kỷ Trình lại đi làm thêm rồi, Lục Quân Tiên cũng không để ý nữa, chuẩn bị rửa mặt ăn cơm, tiếp tục đau đầu với việc tuyển người mới.

Mà Kỷ Trình, sáng sớm liền rời giường, chạy chiếc scooter như bay trở về văn phòng của Lục Quân Tiên, đem scooter để lại vị trí lúc trước, làm bộ nó vẫn luôn được sạc điện ở đó.

Thời điểm Lục Quân Tiên đi ăn trưa xong bước vào phòng làm việc, anh nhìn đến chiếc scooter của Kỷ Trình hãy còn ở đây, có chút ngoài ý muốn.

Chẳng phải đã nói hôm nay vẫn phải đi làm sao? Vứt xó luôn Scooter hả? Cứ mượn dùng của người ta tiếp à?

Anh nào biết rằng, Kỷ Trình chỉ vì muốn để anh nhìn thấy nên chiếc scooter đó mới phải nằm chình ình trong văn phòng.

Chờ anh thấy được "sự thật" cậu bày ra xong rồi, Kỷ Trình mới mò vào đem scooter chạy vút đi mất.

Buổi chiều, Lục Quân Tiên sàng chọn một ít diễn viên mới bên công ty giải trí Thiên Hà, chuẩn bị lên lịch hẹn quay thử, cứ nấn ná nhìn đi nhìn lại xem còn ai hợp vãi nữa không.

Trong giờ giải lao, anh lại xem bản hoàn chỉnh của video casting ngày hôm qua.

Kỳ thật có nhiều diễn viên năng lực không tồi, một số người kỹ thuật diễn xuất cũng coi như tạm chấp nhận, nhưng Lục Quân Tiên là cha đẻ của tác phẩm, trong lòng anh luôn có tiêu chuẩn nhất định đối với nhân vật, nhìn không thuận mắt cũng chẳng muốn miễn cưỡng dùng làm gì.

Xem đến chán chết, thẳng đến nhìn đến đoạn Mạnh Qua diễn thử này.

Đối với màn trình diễn của Mạnh Qua thì anh thật tình không có gì để miêu tả, chỉ là sau phần thi thử của Mạnh Qua, có một đoạn Kỷ Trình diễn ở trường quay, vừa hay cảnh đó cũng được ghi lại.

Ngay lúc ở trường quay hôm qua, Lục Quân Tiên đã bị cái điệu cười "cao quý mà không cao ngạo" kia của Kỷ Trình làm cho chấn kinh một phen, lại lần nữa xem video, anh vẫn cảm thấy trước mắt sáng ngời y như cũ.

Đem video tạm dừng ngay lúc Kỷ Trình vừa nở nụ cười, Lục Quân Tiên nhìn thật lâu.

Một lát sau, anh đem đoạn này của Kỷ Trình cắt thành cái ảnh động, lại tiếp tục nhìn thật lâu.

Cảnh đẹp ý vui, tuy rằng về phương diện kỹ thuật diễn xuất thể hiện vô cùng vụng về, nhưng tổng thể lại mang đến cho người xem một cảm giác thoải mái.

Anh nhịn không được thầm nghĩ, nếu bắt Kỷ Trình bận đồ cổ trang vào, liệu cậu có thể mang đến cho anh một tiểu vương gia mà anh hằng mong cầu không nhỉ.

Vì cớ gì người mà mình cần lại chẳng phải là diễn viên vậy trời?

Lục Quân Tiên cảm thấy vạn phần tiếc nuối, ảo não không thôi.

Không có trợ lý, cũng thực sự hơi bất tiện, ngày hôm sau, Lục Quân Tiên tự mình hẹn mấy cô cậu diễn viên của công ty giải trí Thiên Hà sang casting vào đầu giờ chiều.

Buổi sáng, Lục Quân Tiên đi một chuyến đến nhà cậu mình, muốn đến để đón bé Lông Vàng về nhà chơi vài ngày, một mình anh ở nhà sáng tác chung quy cũng cảm thấy không khí trong nhà trống trải cô đơn tịch mịch sao sao đó.

Vào những ngày anh không có ở nhà thường sẽ đem bé Lông Vàng gửi nuôi ở nhà cậu anh, ấn chuông cửa một hồi chẳng ai đón, chắc là cậu đi làm mất rồi, Lục Quân Tiên trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa.

Bé Lông Vàng đang ghé vào hai cửa thang lầu, đầu duỗi ở giữa lan can, nghe được tiếng mở cửa, nó giật mình, nhìn thấy Lục Quân Tiên tiến vào, nó lập tức bò lên, duỗi người một phát phi thẳng xuống tầng.

Lục Quân Tiên cười ôm Lông Vàng vừa nhảy xuống, dùng sức mà xoa xoa đầu nó.

"Chỉ có con ở nhà thôi sao? Chú Lê đi vắng hử?"

Lục Quân Tiên một bên sờ đầu chó, một bên hỏi, đương nhiên anh biết là không thể nghe được câu trả lời từ nó rồi.

Nhưng mà, ngay sau đó anh liền nghe được tiếng động thấp thoáng trên lầu......

Một loại âm thanh không thể miêu tả......

Mới sáng sớm thôi đó......

"Bé ngoan không nên bé ngoan không nên, mau cùng ba về nhà mình nào."

Lục Quân Tiên vội ôm lấy chó, tay chân nhẹ nhàng mà rời đi.

Rời nhà cậu, Lục Quân Tiên mang theo bé Lông Vàng đến cửa hàng thú cưng tắm rửa.

Cửa hàng thú cưng này cùng bệnh viện thú ý cách vách là một nhà, anh vẫn thường mang theo bé chó tới nơi này.

Thời điểm bé chó đang được tắm rửa, Lục Quân Tiên ngồi chờ trên ghế sô pha phía bên ngoài, anh nghịch nghịch di động, thuận tiện gửi WeChat cho ông cậu nhà mình, báo rằng anh đã mang chó đi rồi.

Bỗng chốc, dư quang liền thấy một thân hình cao to bước vào.

Anh ngẩng đầu lên liền thấy, là Kỷ Trình.

Hôm nay Kỷ Trình không có mặc đồng phục của bên vận chuyển nào cả, cậu mặc quần áo của mình, ngày đông mà chỉ mặc vỏn vẹn cái hoodie bên ngoài, cậu trai trẻ tuổi quả thật là không sợ lạnh.

Kỷ Trình không nhìn thấy anh, Lục Quân Tiên cũng tinh ý không chào hỏi với cậu, nhìn thấy cậu được cửa hàng trưởng dẫn vào trong văn phòng.

Nhớ tới Kỷ Trình đang học thú y, chắc là cậu ấy đến đây để xin việc làm.

Lục Quân Tiên nghĩ thầm, thật đúng là rất có duyên, Kỷ Trình nếu có thể làm việc ở chỗ này, sau này anh mang chó tới tắm rửa tiêm phòng, lại có thể gặp mặt.

Nghĩ vậy, Lục Quân Tiên mở ra album trong máy, click vào tấm ảnh động của Kỷ Trình anh mới lưu lại ngày hôm qua.

Nhìn tới nhìn lui, nhìn kiểu nào cũng cảm thấy rất hợp vai.

Có nên cược một lần không đây?

Rối rắm trong chốc lát, bé Lông Vàng được tắm rửa xong, giũ giũ bộ lông xinh đẹp, đạp móng vuốt nhỏ chạy tới.

Lục Quân Tiên đem điện thoại cất vào trong túi, ngồi xổm trên mặt đất, cười ôm nó, sờ sờ xoa xoa.

"Ngoan, về nhà thôi."

Vừa dứt lời, Kỷ Trình cũng nối gót cửa hàng trưởng ra tới.

Lục Quân Tiên liền nghe cửa hàng trưởng bảo: "Xin lỗi, chúc cậu tìm được công việc thích hợp."

Khuôn mặt Kỷ Trình xụ xuống, lạnh nhạt phân trần: "Thật ra tôi không có dữ dằn gì đâu."

Cửa hàng trưởng nhìn khuôn mặt âm trầm của cậu, xấu hổ mà gãi gãi đầu, "Nhưng...... Không mấy thuyết phục cho lắm?"

Kỷ Trình:......

Lục Quân Tiên ngồi xổm trên mặt đất nghe được:......

Lần đầu tiên anh thấy có người bởi vì nhìn qua quá dữ tợn mà bị từ chối tuyển dụng.

Tác giả có lời muốn nói:


Tiểu kịch trường:

Kỷ Trình: Tôi không có dữ. 【 Mặt mày đen thui. 】

Cửa hàng trưởng: Quá...... Quá dữ......

Lục Quân Tiên: Ha ha ha ha ha ha ha! 【 Cười sảng 】

- CHỈNH SỬA BỞI DTV -

Chỉnh sửa vào: #02/09/2024.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC