6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


༎ຶ‿༎ຶ Quay đầu là bờ
🔞🔞🔞🔞


Mã Quần Diệu đã hoàn thành công việc còn lại vào buổi chiều. Sau ngày hôm đó , Mã Quần Diệu vẫn quay lại làm việc như thường lệ . Không còn nhiều việc trên công trường của họ. Theo hắn ước tính, công việc sẽ hoàn thành vào ngày mai. Như vậy phần dưới của nơi này là công việc của một đội khác.

   Khi Mã Quần Diệu hoàn thành phần việc của mình và quay về , bầu trời đã sập tối và không có một ánh sao nào. Hắn đến căng tin và dọn một phần cơm rang. Trên đường quay về hắn lại đi qua cửa hàng trái cây của trường, nghĩ đến trái dừa mà Lâm Y Khải đưa hôm trước Mã Quần Diệu liền cảm thấy choáng váng , hắn chạy nhanh hơn để thoát khỏi những suy nghĩ về người kia.

.

   "Ngày mai xong việc phải nghỉ ngơi thật tốt, cuối cùng cũng có thể về nhà. Chắc vợ tôi nhớ tôi lắm ! Đầu gối bây giờ hơi đau, về nhà sẽ để vợ bóp chân cho tôi hehe "

   "Đồ khốn nạn, mà nhân tiện mấy người đã bao giờ đến con hẻm ở gần đây chưa"  Từ Công vươn đầu nói với hai người bạn cùng phòng ở giường tầng trên

" Tôi chỉ có một mình và suýt bị cô gái bên trong giết chết. Này, anh nói Mã Quần Diệu vẫn còn trinh sao, cậu ấy thật sự đã làm như vậy à nhưng chắc sẽ tuyệt vời lắm nếu ăn cậu ấy...... "

   Mã Quần Diệu vừa đi tới cửa liền nghe thấy bạn cùng phòng đang nói chuyện ồn ào bên trong, nghe được họ đang nói về mình sắc mặt liền tối sầm, hắn đẩy cửa đi vào.

   Từ Công nhìn thấy Mã Quần Diệu liền ngậm miệng lại

"Tiểu Mã, cậu về muộn như vậy? Buổi chiều không phải cậu chỉ còn chút sức lực sao?"

   "Tôi cũng sẽ làm công việc của ngày mai. Làm việc của ngày mai không hơn không kém ngày hôm nay . Còn những điều đáng xấu hổ thì cứ nói rồi quên đi " Mã Quần Diệu nói xong liền quay đi , hắn tìm kiếm  quả dừa mà Lâm Y Khải mang đến, cuối cùng hắn cũng thấy nó nhưng là ở trong thùng rác.

   "Này! Ai đã ăn dừa của tôi!" Mã Quần Diệu không vui nhíu mày.

   "Đó là dừa của cậu à? Tôi nhìn thấy ngay trước mắt tôi cứ nghĩ là do ai đó phân phát. Tôi xin lỗi, Tiểu Mã." Từ Công rụt đầu lại, nằm trên giường nói.

   “Trái dừa đã cắm ông hút vào rồi vậy sao anh không biết?” Mã Quần Diệu hạ giọng liếc Lâm Công

“Ăn cái gì cũng không biết, không sợ bị trúng độc sao ? "

   "Không phải chỉ là một quả dừa sao? Ngày mai anh sẽ kéo một hộp cho em!" Lâm Công sờ mũi nói, anh biết Mã Quần Diệu đang thực sự tức giận, quả nhiên anh có lỗi. Lâm Công quay lưng về phía Mã Quần Diệu và thì thầm, lầm bầm

"Về phần đó , em sẽ chết nếu em ăn nó " ( chết mê chết mệt á ༎ຶ‿༎ຶ )

   Mã Quần Diệu phớt lờ Lâm Công, kìm nén cơn tức giận và đi tắm. Sau khi suy nghĩ, hắn cuối cùng cũng tự hỏi mình rằng đó có phải chỉ là một quả dừa không.

   Ngày hôm sau trời đổ mưa to, ba người bạn cùng phòng đã mắng Mã Quần Diệu rằng liệu hôm qua hắn biết trời sẽ mưa hay sao mà làm việc quần quật cả buổi . Mã Quần Diệu mỉm cười trên giường và nói, "Hahaha, thật trùng hợp, tôi không biết, nhưng dù sao thì hôm  qua tôi đã làm nhiều hơn."

   Trong ký túc xá chỉ còn lại Mã Quần Diệu, hắn nhớ lại cảnh làm tình hôm qua, cảm giác khác hẳn với những gì một người phụ nữ làm . Lâm Y Khải trông yên tĩnh và thật đẹp, nhưng cậu lại rất thanh tú trên giường, vặn eo khóc lóc van xin hắn nhanh lên . Hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác  tuyệt như vậy.

   Hắn bắt đầu thu dọn hành lý và chuẩn bị rời đi vào ngày mai

Anh có muốn gửi lời chào tạm biệt đến Lâm Y Khải không vậy hả? Hắn không hề có thông tin liên lạc của Lâm Y Khải nên chỉ có thể gặp mặt trực tiếp.

Mà anh sẽ nói gì với cậu ấy ? Dường như không có gì để nói, chẳng lẽ lại nói: 'Tiểu Khải , thật tuyệt khi được làm tình với cậu, nhưng ngày mai tôi phải đi rồi, tôi có thể cùng cậu làm chuyện đó lần nữa không ? "

   Mã Quần Diệu cười trừ rồi lắc đầu, hắn đã suy nghĩ kỹ và chuẩn bị đi, hắn thật sự cũng muốn điều đó với cậu một lần cuối, hy vọng cậu không coi hắn như một tên ngớ ngẩn

   Hắn thu dọn xong thì ngồi ở trên giường, nhìn mấy trái dừa trong thùng rác, cuối cùng quyết định cầm ô đi ra ngoài

   "Tôi sẽ nói với cậu ấy rằng tôi sẽ rời đi vào ngày mai" Mã Quần Diệu nghĩ, cầm ô đi đến tầng dưới ký túc xá của Lâm Y Khải với một túi đồ ăn nhẹ trên tay. Khi vừa đến đại sảnh thì liền bị người bảo vệ ngăn lại

   "Eh eh eh, anh làm gì vậy, người giao hàng không được phép lên lầu , đây là ký túc xá sinh viên !"

    "Chú ơi, cháu không giao đồ ăn đâu . Cháu đang tìm em trai của cháu, Lâm Y Khải, sống ở 405, cháu muốn đưa cho em ấy một chút đồ ăn nhẹ "

   Người chú mở ngăn kéo lấy sách học sinh ra, lật xem, "405 ... Lâm ... Lâm Y Khải, đây là học sinh " người chú tìm thấy, chỉ vào tấm ảnh một inch của Lâm Y Khải và nói

" Được rồi , đi lên đi  "

   Mã Quần Diệu lấy đồ ăn nhẹ và đi lên lầu, thay vì đi thang máy, hắn bước lên cầu thang và chậm rãi đi đến cửa ký túc xá của Lâm Y Khải

   Lâm Y Khải đang nằm lướt điện thoại trên giường, hôm qua Mã Quần Diệu quá mạnh bạo, sau khi kết thúc thì lưng cậu đau dữ dội , toàn thân tê cứng

Cậu nghe thấy tiếng gõ cửa liền từ từ rời khỏi giường.
Ngay khi chân vừa chạm đất, một chân cậu mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống, cậu vịn tường để mở cửa ra

   Trước mặt Lâm Y Khải bây giờ là Mã Quần Diệu, khuôn mặt lạnh lùng của cậu đột nhiên nở nụ cười, ném về phía Mã Quần Diệu

" Anh à, anh tại sao lại đến chỗ này!"

   “ Em sao vậy, không thoải mái sao?”

Mã Quần Diệu nhìn thấy vẻ mặt đen như than của Lâm Y Khải khi cậu mở cửa, tay cầm đồ ăn nhẹ, hắn vội vàng ôm lấy Lâm Y Khải bằng tay còn lại.

   "Không! Chỉ là hơi đau một chút, trông anh thoải mái thật !" Lâm Y Khải dẫn Mã Quần Diệu vào phòng, kéo một chiếc ghế đẩu cho hắn ngồi.

   " Tiểu Lâm , em sẽ không cần phải làm vậy nếu em có bạn gái . Sẽ thật buồn nếu em không kiếm được bạn đời "

   “Anh à, em không tìm bạn gái. Em thích đàn ông. Em muốn có bạn trai.” Lâm Y Khải ngồi xuống giường cười nói với Mã Quần Diệu.

   "Vậy còn lấy vợ? Em không định lấy vợ sao ?"

   "Em không kết hôn, em không có cảm giác với phụ nữ."

   "Lấy vợ để hiểu cảm giác như thế nào chỉ cần sinh con là được rồi. Sau này tìm một người đàn ông chung sống cũng được"

   "Đúng , Anh Mã em muốn anh đó, anh có muốn ở cùng em không hả ? Em có thể cùng anh chuyển gạch trên công trường đó " Lâm Y Khải vẫn cười nói, Mã Quần Diệu tự hỏi không biết có phải cậu đang nói đùa không.

   "Nói nhảm gì thế , ba mẹ cậu cho cậu đi học chỉ để chuyển gạch sao? Hơn nữa tôi không thích nam nhân."

   “Không quan trọng, anh Mã, anh cứ thoải mái đi "

   Mã Quần Diệu chỉ nhìn cậu mà không trả lời.

   Không ai lên tiếng, căn phòng bỗng trở nên yên tĩnh , hai người nhìn nhau, Lâm Y Khải từ từ tiến lại gần, cố gắng hôn thật nhẹ lên môi Mã Quần Diệu .

   Vừa mới chạm vào , Mã Quần Diệu lại quay đầu đi, đưa dái tai của Lâm Y Khải vào miệng, hơi nóng từ mũi truyền vào tai cậu

   “Hừm… đừng!” Lỗ tai của Lâm Y Khải cực kỳ mẫn cảm, Mã Quần Diệu áp đầu vào sau đó đưa lưỡi từ từ liếm nhẹ quanh viền tai

   "A! Thật ngứa ... Anh ơi ... đừng liếm nữa ... Ưm ..."

   Mã Quần Diệu ôm lấy Lâm Y Khải đang ngồi trên đùi mình, dùng cả hai tay giữ đùi Lâm Y Khải, đặt cậu lên giường rồi đè lên người cậu

   Dùng hai tay lần mò vào quần áo theo cách quen thuộc, và xoa nắn chính xác hai điểm nhỏ

   "A ..." Lâm Y Khải rùng mình, uốn cong vai, cố gắng trốn tránh nhưng Mã Quần Diệu đã nắm chặt hai tay cậu lại và cả hai dính chặt vào nhau.

   Mã Quần Diệu chậm rãi hôn từ lỗ tai đến cổ cậu, hai tay không ngừng nhào nặn tại hai chỗ phồng lên, bàn tay của Mã Quần Diệu rất thô, bị ngón tay hắn cọ sát khiến hai điểm nhỏ đỏ lên như máu

   Cứ như vậy, Lâm Y Khải nhắm mắt thở hổn hển, vô thức thè cái lưỡi nhỏ của mình ra , Mã Quần Diệu vén áo của Lâm Y Khải lên, cúi đầu cắn lên nhũ hoa , đầu lưỡi vẽ một vòng tròn quanh điểm nhỏ, hắn khịt mũi  sau đó cắn chặt răng của mình , một tay tiếp tục giữ lấy bộ ngực nhỏ và tay kia thì chạm vào miệng Lâm Y Khải

   Hắn duỗi ra hai ngón tay đút vào trong cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Y Khải, ngón tay bị khoang miệng ẩm ướt ấm áp bao phủ, hai ngón tay khuấy động trong đó, dịch vị cũng không ngừng chảy ra.

   "Ưm ... Ưm ..." Lâm Y Khải nút lưỡi, muốn hét lên nhưng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể thở dốc.

   Mã Quần Diệu đã cứng không thể tin được, Lâm Y Khải ở bên dưới lại càng ác độc, cậu đưa tay chạm vào vật đang cương cứng, trượt lên trượt xuống để giúp Mã Quần Diệu

   "Ha ..." Mã Quần Diệu lấy ra ngón tay vừa mới đút vào trong miệng Lâm Y Khải, hai ngón tay ướt át nhét vào trong hậu huyệt của Lâm Y Khải , tiểu huyệt hôm qua đã được mở ra, ngón tay có thể dễ dàng tiến vào . Ruột gan đột nhiên bị dị vật xâm nhập, hậu huyệt bất ngờ co rút dữ dội, như đang mời gọi Mã Quần Diệu nhanh chóng tiến vào.

   “Ha… nhóc con, em có muốn bị anh chơi không?” Hạ bộ của Mã Quần Diệu bị Lâm Y Khải vỗ mạnh khiến chất lỏng kìm nén quá lâu bị rò rỉ. Hắn nóng lòng muốn nhấc mông Lâm Y Khải lên, quy đầu màu tím vòng qua lỗ huyệt, cố gắng tiến vào.

   “A… Anh Mã, chờ một chút… Để em mở rộng trước!” Lâm Y Khải cầm lấy dầu gội đầu trên bàn đầu giường, cho một ít vào tay, mùi dừa vừa lan tỏa khắp phòng.

   “Để anh giúp” Mã Quần Diệu chạm vào dầu gội trong tay Lâm Y Khải, đặt ngón tay của mình vào bên trong Lâm Y Khải và dùng ngón tay của mình để chơi cậu

   "Ưm ... a ... không sao ... anh ơi, vào mau đi ..." Mã Quần Diệu lập tức rút ngón tay khi nhận được tính hiệu, chất lỏng trào ra từ lỗ nhỏ của cậu. Mã Quần Diệu nắm lấy mông Lâm Y Khải bằng cả hai tay còn cự vật nhắm vào lỗ nhỏ. Nó lớn đến nỗi cậu lo không thể nào nhét vào nhiều lần, Lâm Y Khải lo lắng cầm lấy cự vật của Mã Quần Diệu bằng cả hai tay và nhét nó vào mà không hề phản kháng.

   "Ừ!" "Ha ..." Mã Quần Diệu bắt đầu thúc mạnh, mang hương vị dừa và ham muốn hoà quyện với nhau , tiến sâu vào cơ thể của Lâm Y Khải

   "Mau lên ... anh trai!"

   Mã Quần Diệu tăng tốc đẩy mạnh thắt lưng, giường trường yếu ớt lắc lư dữ dội , chai dầu gội đầu vừa mới ở trên giường cũng bị lay động.

   "A ... A! Anh trai đến rồi! Đến rồi ... A!" Mã Quần Diệu đã biết được điểm nhạy cảm của Lâm Y Khải,  hắn liên tục cọ sát vào nơi đó khiến Lâm Y Khải đạt được cao trào, cậu kẹp Mã Quần Diệu , cự vật theo đó cũng phóng thích

   Mã Quần Diệu không có rút ra khỏi người của Lâm Y Khải, hắn ôm lấy Lâm Y Khải, hai người nằm ở trên giường thở hổn hển. Hoa huyệt của Lâm Y Khải vẫn đang co thắt vô thức siết chặt rồi thả ra khiến cự vật vật của Mã Quần Diệu lại một lần nữa ngẩn đầu ngay bên trong cơ thể của Lâm Y Khải

   “Nó ổn chứ?” Mã Quần Diệu hỏi

   "Có thể."

   Mã Quần Diệu ôm Lâm Y Khải, bên dưới vẫn dính chặt. Hắn giữ lấy Lâm Y  và từng nhịp càng ngày càng tiến sâu vào bên trong

  “Hừ… a.” Lâm Y Khải lại bắt đầu rên rỉ.

   Mã Quần Diệu đẩy Lâm Y Khải vào tường, hắn nắm lấy đùi cậu rồi vòng tay ôm ở hai bên eo , nhấn cậu ngồi xuống, cự vật của Mã Quần Diệu đã bị lỗ nhỏ ăn hết, cộng thêm sức nặng của phần trên cơ thể Lâm Y Khải, Mã Quần Diệu đã chạm tới đáy!

  Ma Qunyao rút lui, thanh gà rút lui, và sau đó lại đập mạnh , cố gắng chạm đến điểm nhạy cảm của Lâm Y Khải.

   "Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh! "

  “Ừ!” Lâm Y Khải bị  phóng thích và phun vào cơ bụng của Mã Quần Diệu

   Mã Quần Diệu từ sau lưng Lâm Y Khải rút cự vật ra, cự vật màu tím dính chất lỏng trong suốt óng ánh  , Mã Quần Diệu đặt Lâm Y Khải lên giường và lấy cự vật đưa vào miệng cậu

   "Đưa miệng cho anh."

   Lâm Y Khải vươn đầu lưỡi liếm quy đầu, trên đó có mùi tinh dịch, không biết là mùi của cơ thể mình hay là của Mã Quần Diệu, cậu ôm trọn lấy quy đầu mà mút chầm chậm, m gật gật đầu tới lui , cho cự vật ra vào

   "Hmm ... ha ..." Mã Quần Diệuthở dài một tiếng, cố định đầu Lâm Y Khải và bắt đầu đẩy mạnh theo động tác của cậu. Cuối cùng phóng thích vào miệng nhỏ

   "A, Lâm Y Khải! Nhổ ra!"

   Lâm Y Khải nuốt xuống tất cả, cười nói: "Anh à, em sắp mang thai đứa con của anh rồi này."

   Mặt đen của Mã Quần Diệu đỏ lên, hắn nói
"Tất cả đều vô nghĩa."

   Hai người dọn dẹp xong thì trời cũng đã nhá nhem tối, cả hai nằm trên giường trò chuyện

  "Ngày mai anh đi, Tiểu Khải "

  "Ừm, em biết rồi, từ nay về sau cho dù anh có đi đâu thì em vẫn ở đây."

   "Anh đi rồi, phía nam sẽ có một dự án, anh và em cùng theo dõi "

   “Ồ, vậy thì em không thể gặp anh rồi” Lâm Y Khải quay lại nhìn Mã Quần Diệu và nói: “Vậy thì anh có thể ngủ với em đêm nay được không?”

   "Ừm."

   "Vậy em có thể hôn anh được không ? "

   “Làm gì cũng được nhưng đừng hôn” Mã Quần Diệu nói

   Lâm Y Khải cúi người hôn lên má Mã Quần Diệu

"Được, vậy em hôn ở đây."

   Mã Quần Diệu cảm nhận được đôi môi mềm mại của Lâm Y Khải khi nó chạm vào làn da của hắn và Mã Quần Diệu đã thật sự kìm nén ý muốn quay lại và hôn Lâm Y Khải.

   " Em chưa bao giờ thử yêu một người phụ nữ sao ? "

   "Không, Anh Mã , em sinh ra đã là đồng tính nam "

   "Chỉ có cái này thôi à ? "

   "Không, một số người thích cả phụ nữ và đàn ông."

   "Ồ..."

   “Anh Mã, chỉ cần anh nghe theo trái tim mình, thích nam hay nữ đều không thành vấn đề.”

Đôi mắt của Lâm Y Khải rất sáng, trong bóng đêm dường như có vệt sáng lướt quá, đôi mắt sáng này nhìn Mã Quần Diệu.

   Mã Quần Diệu không nói, cũng không nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia, chỉ vòng tay ôm lấy cậu.

   Lâm Y Khải đã bị quật dữ dội trong hai ngày qua, và Mã Quần Diệu cũng không nói chuyện với cậu, cậu sớm đã chìm vào giấc ngủ.

   Mã Quần Diệu nghe Lâm Y Khải thở nhẹ nhàng, cả đêm không ngủ, trời có chút sáng, hắn đứng lên ở bên giường nhìn Lâm Y Khải đang say giấc rồi nhẹ nhàng cúi người hôn Lâm Y Khải, trán và lông mi dài cuối cùng cũng đáp xuống môi cậu.

   Khi Lâm Y Khải tỉnh dậy, Mã Quần Diệu đã rời đi mà không lấy một lời chào tạm biệt

   Cuộc sống của Lâm Y Khải trở lại như trước, mọi thứ dường như chưa từng xảy ra, chỉ có tòa nhà mới được trang trí giúp Lâm Y Khải biết rằng người đó đã từng ở đây. Chỉ là cậu không tìm được lọ dầu gội đầu hương dừa của mình nữa .

The End.

Hãy viết tiếp câu chuyện của họ nhé !!
Mà vẫn chưa kết thúc đâu  อิอิ
Chờ em thêm một lúc nha ~~
Chúc mọi người ngủ ngon (。•́︿•̀。)

Author : magji

Trans : Khanhly

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net